Ngô lão hán không
nghĩ Tiêu Diệu nói thật, nhưng Đường Kim Đống lại biết Tiêu Diệu cũng
không có ý đùa. Hắn bỗng nhiên xông lên trước, nói: "Ta cho ngươi rút
năm trăm ml máu, ngươi đưa thuốc cho bọn hắn đi..."
Tiêu Diệu
nhất thời không biết nói gì, nàng nhìn nhìn Đường Kim Đống, lấy ba lô
đeo trên vai xuống, từ bên trong lục ra hai ống tiêm, hai túi máu đầy
cùng một túi máu rỗng... Những thứ này đều đã được Vương Vĩ sử dụng qua, bị nàng từ trên xe cứu thương thu thập lại. Thiết bị y tế vốn chỉ nên
sử dụng một lần, bất quá lâm thời nảy ra ý tưởng, nàng cũng tìm không
thấy thứ gì khác có thể thay thế.
Trở lại xe cứu thương, Tiêu
Diệu dựa theo phương pháp nguyên thủy nhất nàng thấy trong căn cứ, dùng
dây trói chặt cánh tay Đường Kim Đống, đem kim tiêm thô bạo ấn vào mạch
máu của hắn, máu đỏ tươi từng chút lấp đầy ống kim, sau khi rút đầy lại
đem đổ vào túi máu, cứ như thế lặp lại...
Nàng cũng không sợ nhóm máu khác nhau. Dân chúng bình thường trong căn cứ bởi vì không có điều
kiện chữa bệnh, thân nhân bằng hữu sau khi bị thương sẽ trực tiếp truyền máu, chưa từng nghe nói qua có người nào bởi vì nhóm máu xung đột mà
xuất hiện bài xích, tựa hồ sau khi phóng xạ phát sinh các nhóm máu người đều bị đồng hóa ... Hơn nữa những tật bệnh trong người đều được gien
thay đổi lần đầu tiên loại bỏ, cho nên nàng cũng không sợ Đường Kim Đống có mắc phải bệnh truyền nhiễm gì không.
Đường Kim Đống sắc mặt càng ngày càng khó coi, Ngô Hiểu Long bỗng nhiên lấy tay hung hăng đập lên xe cứu thương.
Tiêu Diệu nói: "Ngươi trừng mắt cái gì, ta cho các ngươi thuốc là dùng để bảo mệnh, đổi một túi máu cũng không có gì quá đáng!"
Ngô Hiểu Long bất mãn hừ một tiếng.
Rút đầy một túi máu, Đường Kim Đống cơ hồ muốn ngất xỉu, Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán đều phẫn hận trừng mắt nhìn Tiêu Diệu. Nàng dè dặt cẩn
trọng thu hồi kim tiêm cùng túi máu, cuối cùng mới từ trong ba lô lấy ra hai bình thuốc giảm nhiệt.
Ngô lão hán cầm thuốc, đỡ Đường Kim
Đống quay trở về nhà của mình. Tiêu Diệu đem những thứ có thể sử dụng
trong xe Jeep đều thu vào không gian, bước trên tuyết đọng đi về phía
Nam.
Nàng hiện tại đã góp nhặt được ba túi máu của dị năng giả
cao cấp, hai túi của Đường Kim Đống, một túi của Tôn Âm Âm... Vì phải
giữ máu bảo trì trạng thái đóng băng, nàng chỉ có thể cho chúng vào ba
lô đeo trên người. Nếu có cơ hội, nàng rất muốn tìm một bộ máy phát điện còn sử dụng tốt cùng mấy cái tủ lạnh.
Trời đã hoàn toàn về đêm,
tang thi tại cửa trấn tuy rằng đã được thanh lý sạch sẽ, nhưng mới đi về phía trước chưa đến một km, Tiêu Diệu đã gặp phải tang thi mới. Nàng
tận lực cẩn thận vòng qua tang thi, bởi vì mặt đường tuyết đọng rất dày, thời điểm nàng di chuyển khó tránh khỏi phát ra âm thanh, cho nên dọc
đường đi thường gặp trở ngại, cũng may là tang thi trong trấn tuy nhiều, nhưng không có nhiều tang thi đã thức tỉnh dị năng như trên đường cao
tốc thành phố J.
Tốc độ biến dị tang thi cùng thức tỉnh dị năng
giả phổ thông tại tỉnh H luôn luôn khiến Tiêu Diệu nghi hoặc. Tuy rằng
kiếp trước tại căn cứ số bảy tin tức bế tắc, nàng bởi vì quyền hạn quá
thấp mà tư liệu nhận biết cũng không nhiều, nhưng nàng biết trước mắt,
tình huống tại tỉnh H tuyệt đối cùng căn cứ số bảy tại tỉnh K có khác
biệt rất lớn, số liệu thống kê tại căn cứ không thể ứng dụng trên tỉnh
H.
Không biết tỉ lệ tang thi biến dị tại quê nhà có quái dị như
thế không... Nếu đúng như vậy, nơi đó có thể đã tệ hết sức rồi... Tiêu
Diệu vừa chạy vừa nghĩ ...
Dưới đêm đen, lờ mờ bóng dáng nhà cửa
ven đường, tuyết rơi đầy trời, không khí hít vào lạnh như băng, tang thi phía trước càng ngày càng nhiều, trên mặt đường bỗng nhiên xuất hiện
hơn mười con tang thi tụ tập cùng nhau, chúng nó đem đường hoàn toàn
chặn đứng.
"Ngao ngao..." Một tiếng hô bén nhọn hơn rất nhiều so
với tang thi phổ thông truyền đến, đáy lòng Tiêu Diệu trầm xuống, tang
thi đã thức tỉnh dị năng rốt cục xuất hiện ...
Phốc... Phốc
phốc... Phốc phốc! ! Âm thanh đạp trên tuyết cấp tốc truyền đến, một con tang thi lực lượng thể trạng cường tráng dần xuất hiện trong tầm nhìn
của Tiêu Diệu, nó bước từng bước một trên lớp tuyết dày hướng Tiêu Diệu
vọt tới, mỗi một bước đi tuyết đọng dưới chân nó đều sẽ bị lún xuống một lỗ lớn. Tiêu Diệu bỗng nhiên nắm chặt búa, mạnh mẽ chạy sang bên cạnh,
trời đông giá rét, nàng cũng không định lãng phí thể lực cùng tang thi
đã thức tỉnh dị năng lấy cứng đối cứng.
Con tang thi lực lượng
đuổi sát bước chân của Tiêu Diệu, Tiêu Diệu nhảy lên trên vách tường một nhà dân, dọc theo tường nhảy đến một nhà khác. Liên tục chạy qua hai
khu nhà, phía trước đã không còn chỗ đặt chân, đứng trên cao, nàng nhìn
thấy hơn hai km về phía trước chính là ruộng đất trống trải, lập tức sẽ
ra khỏi trấn. Tang thi gần đó so với trong trấn còn nhiều hơn, mấy km
phía trước đều đông nghìn nghịt, ít nhất có gần ngàn con tang thi đang
bồi hồi, phỏng chừng là bị thôn dân chạy ra từ trong trấn dẫn tới...
Con tang thi lực lượng luôn đuổi theo Tiêu Diệu gặp trở ngại, ở bên dưới
phẫn nộ gào thét, dẫn tới những con tang thi khác. Tiếng hét bên tai âm
vang, Tiêu Diệu cân nhắc một chút, quyết định trốn vào không gian bổ
sung thể lực, sau đó từ nơi này cường hoành lao ra. Không nghĩ tới một
chân nàng vừa mới bước vào cửa không gian, liền nghe thấy xa xa mơ hồ
truyền đến tiếng động cơ gầm rú, nàng nhìn về phương xa, dần nhìn thấy
mấy chiếc xe cơ động không biết tên cấp tốc hướng trấn nhỏ chạy đến.
Mấy chiếc xe cơ động này giống như đang bị cái gì khủng bố đuổi theo, chúng cấp tốc chạy, cũng không quan tâm tạp âm từ xe sẽ hấp dẫn tang thi.
"Rống... Rống..." Tang thi nguyên bản vây quanh bên ngoài trấn bị tạp âm hấp
dẫn, ào ào chạy đến phía xe cơ động, chỉ có tang thi đang vây xung quanh Tiêu Diệu không dịch chuyển.
Chạy dẫn đầu ở phía trước là một
chiếc xe không có đèn, Tiêu Diệu mơ hồ nhìn thấy đó là một chiếc xe máy
màu trắng khí phái. Nó chạy hết sức nhanh, khoảng cách đến đám tang thi
ngoài trấn ngày càng gần, xe máy cũng không định giảm tốc, tựa hồ là
muốn băng qua bầy tang thi...
Tiêu Diệu mơ hồ cảm giác được không thích hợp, không có chiếc xe nào nguyện ý không giảm tốc độ mà vọt
thẳng vào bầy tang thi, trừ phi phía sau nó còn có địch nhân lợi hại hơn đuổi theo, nhưng chẳng lẽ còn có thứ gì khủng bố hơn cả ngàn con tang
thi sao?
Oành! ! Ầm! ! Con tang thi lực lượng đứng cách Tiêu Diệu không xa rốt cục đập vỡ một mặt vách tường vọt tới phía dưới mái nhà
Tiêu Diệu đang đứng. Tiêu Diệu lấy ra súng lục, ánh mắt lại vẫn nhìn
chằm chằm chiếc xe máy phía xa. Xe máy rốt cục cùng tang thi phía trước
gặp nhau, chỉ thấy nó không giảm tốc chút nào đụng qua tang thi, nhưng
đánh bay một con, phía sau lập tức xông lên càng nhiều, tang thi chặn
trước xe máy càng lúc càng đông, người ngồi trên xe tựa hồ lấy ra vũ khí gì đó, hắn mạnh mẽ đem hai con tang thi phía trước đánh bay.
Cách quá xa hơn nữa trời lại tối, Tiêu Diệu thấy không rõ lắm người ngồi
trên xe máy đến cùng là lấy ra vũ khí gì, nhưng nàng đoán đó hẳn là gậy
sắt cỡ lớn hoặc là trường đao, bằng không sẽ không có lực lượng lớn đến
như vậy.
Hơn nữa người có thể vừa lái xe vừa đánh bay mấy con
tang thi, tuyệt đối là dị năng giả lực lượng, cấp bậc kháng thể cũng sẽ
không thấp.
Tiêu Diệu dùng chân quét bớt tuyết đọng trên cao,
phòng ngừa bản thân nhất thời trượt chân rơi xuống đất. Con tang thi lực lượng phía dưới vẫn tiếp tục đem phòng ốc đập vỡ, Tiêu Diệu bỗng nhiên
thu hồi súng lục, từ trong thắt lưng cởi xuống một đoạn dây thừng, cột
một đầu dây vào ống khói, nàng nắm chặt đầu dây còn lại đi đến bên rìa
mái hiên, tay phải cầm búa hung hăng chém xuống. Con tang thi lực lượng
phía dưới đang ngửa đầu nhìn, búa của Tiêu Diệu vừa vặn chém trúng đầu
nó, lưỡi búa khảm vào xương sọ. Con tang thi lắc lư một chút rồi cầm lấy lưỡi búa đang cắm vào đầu mình rút ra, tiếp tục đập vỡ vách tường. Tiêu Diệu lại giơ búa mạnh mẽ chặt, sau vài giây rốt cục đem con tang thi
lực lượng này chém ngã trong tuyết.