Tiêu Diệu lòng tràn
đầy sầu lo trở lại chỗ Trịnh Khôn, vốn tưởng rằng sau khi vào nhà sẽ
nhìn thấy Trịnh Khôn nằm chết ngay đơ, không ngờ nàng vừa vào cửa liền
chợt nghe thấy tiếng thở của Trịnh Khôn, chỉ là hơi thở kia mỏng manh vô cùng, dường như có thể tùy thời đứt đoạn.
Tiêu Diệu đơn giản xem xét miệng vết thương của Trịnh Khôn một chút, ngoài ý muốn phát hiện
trên người hắn tuy rằng có vô số vết thương, nhưng lại giống như Tôn Âm
Âm, rất nhiều chỗ da thịt đã liền lại. Miệng vết thương của hắn cũng
không quá sâu, nhưng vết thương trên mặt lại rất nặng, thịt trên trán
gần như mất sạch, xương cốt bên trong cũng bị tổn hại. Nhớ lại khi đó
hắn dường như là đang chuẩn bị hấp thu tinh hạch, vết thương trên trán
lại trúng phải khi lực lượng tinh hạch sắp tiêu tán, cho nên nặng hơn
những chỗ khác rất nhiều.
Bất quá cùng tang thi cấp ba đánh nhau
nhiều giờ như vậy, phỏng chừng trong thân thể đã không còn thừa lại bao
nhiêu máu. Hiện thời cho dù vết thương của hắn không bị cảm nhiễm, cũng
không sống thêm được bao lâu.
Tiêu Diệu tìm một cái giường khác nằm xuống, đối với sinh tử của Trịnh Khôn, trong lòng nàng vẫn là có chút mâu thuẫn.
Dựa theo quy luật bình thường, Trịnh Khôn bị tang thi cào một vết chắc chắn sẽ chết, sau khi hắn chết ba ngày sẽ biến thành tang thi, nhưng đối với loại kháng thể màu đỏ cao cấp này có khả năng phải đợi khoảng mười lăm
ngày mới có thể sinh ra tinh hạch. Nàng vừa rồi từng nghĩ tới đợi sau
khi Trịnh Khôn chết rồi biến thành tang thi sẽ chém đứt tay chân của
hắn, đem hắn nuôi dưỡng, chờ hắn biến dị sinh ra tinh hạch sẽ giết chết
hắn, đào ra tinh hạch ngũ cấp. Dù sao tại mạt thế, từng người chết đều
phải trải qua quá trình bị người sống đánh vỡ đầu, cho dù là đánh vỡ đầu hay chém đứt tay chân, chỉ cần nhằm vào tang thi thì cũng không được
tính là quá đáng.
Bất quá nàng lại không có thời gian đợi ở đây mười lăm ngày... Mười lăm ngày, nàng có thể đi được rất xa.
Theo nữ sinh tóc quăn vừa rồi miêu tả, khối đá màu đỏ kia có thể đẩy nhanh
tốc độ hình thành tinh hạch trong đầu Trịnh Khôn, bất quá Tiêu Diệu tự
nhận bản thân còn chưa độc ác đến không có nguyên tắc như vậy, bắt ép
một người sống không cừu không oán với nàng phải ăn khối đá sẽ làm hắn
biến dị, loại sự tình này nàng thật không làm được.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, phát hiện trừ bỏ chờ sau khi Trịnh Khôn chết lại đánh vỡ đầu hắn, nàng không còn cách nào khác.
Đến một giờ đêm, Trịnh Khôn bỗng nhiên tỉnh lại, hắn phát ra tiếng rên rỉ
yếu ớt, dọa Tiêu Diệu nhảy dựng, Tiêu Diệu đi đến bên người Trịnh Khôn,
nhìn thấy hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt mơ hồ, hơn nửa ngày mới quay đầu
nhìn Tiêu Diệu.
Hắn suy yếu hỏi: "Là cô đã cứu ta?"
Tiêu Diệu nói: "Đúng vậy!"
"Cám ơn... Ta về sau nhất định sẽ báo đáp cô..." Trịnh Khôn mơ mơ màng màng nói xong, lại hôn mê bất tỉnh.
Những lời này của hắn lại cải biến tâm tư Tiêu Diệu. Tiêu Diệu suy xét một
lát, bỗng nhiên sờ sờ động mạch sau gáy của Trịnh Khôn, rồi lại cẩn thận kiểm tra xem trên người hắn có vết thương trí mạng hay không. Nàng rút
ra được kết luận là, Trịnh Khôn mất máu quá nhiều, trên người có ba chỗ
bị trọng thương, nhưng cũng không đến nỗi trí mạng, chỉ cần bổ sung đủ
máu, băng bó tốt miệng vết thương, phòng ngừa vết thương tiếp tục đổ máu và cảm nhiễm, hắn hẳn là có cơ hội sống sót rất lớn.
Tiêu Diệu
từ trong ba lô đeo phía sau lấy ra một túi máu đã đóng băng của Đường
Kim Đống, trở lại trong không gian lấy ra một chậu nước, rồi đặt túi máu vào nước đợi rã đông.
Sau khi máu đã tan ra, Tiêu Diệu dùng ống tiêm bơm vào mạch máu Trịnh Khôn.
Trịnh Khôn hôm nay vừa hấp thu tinh hạch, vừa chiến đấu kỳ thực cũng làm cho
Tiêu Diệu bội phục. Tại mạt thế thực lực vi tôn, người có năng lực rất
dễ dàng được người khác kính nể, hơn nữa một người có kháng thể ngũ cấp
chết đi như vậy cũng thật đáng tiếc. Đủ loại nguyên nhân khiến Tiêu Diệu quyết định thử cứu Trịnh Khôn một lần, nếu cứu sống được liền tính hắn
vận khí tốt, cứu không sống được là do hắn xui xẻo.
Gần 400cc máu được bơm vào bên trong mạch máu của Trịnh Khôn, sắc mặt của hắn đã tốt
hơn một chút, hô hấp cũng bình ổn hơn so với lúc trước. Tiêu Diệu lại
bôi thêm chút thuốc trị ngoại thương lên miệng vết thương của hắn, đơn
giản băng bó, lại cho hắn uống thêm thuốc kháng sinh.
Trước sau
hơn hai giờ, Tiêu Diệu đã đem hết thảy mọi sự đều làm xong. Thời gian đã đến sáng sớm, Tiêu Diệu ngủ một chút, vốn định quay lại không gian hấp
thu tinh hạch tứ cấp, lại sợ thời gian hấp thu quá dài sẽ làm chậm trễ
việc khác. Đến bảy giờ rưỡi sáng, Tiêu Diệu bị tiếng tranh cãi bên ngoài đánh thức.
Một thanh âm có chút quen tai truyền đến lỗ tai nàng, người này lớn giọng mắng chửi thô tục, đối tượng nhục mạ chính là Trần
Hạo và Phương Triệu Vũ.
Tiêu Diệu đi ra ngoài, nhìn thấy Ngô Hiểu Long ngày hôm qua dùng nỏ đánh lén nàng cùng một nam nhân trung niên
chưa thấy qua đang chỉ tay vào mấy người mặc trang phục trượt tuyết mà
mắng, các loại từ ngữ thô tục từ trong miệng hắn cuồn cuộn thoát ra.
Phương Triệu Vũ cãi lại, cùng hắn đối mắng. Tiêu Diệu nghe xong vài câu
liền minh bạch nguyên nhân bọn họ cãi nhau.
Nguyên lai đám người
Trần Hạo này chính là bọn người thành phố vong ân phụ nghĩa trong miệng
Ngô Hiểu Long và Ngô Vũ. Năm ngày trước, Ngô vũ và Ngô Hiểu Long ra
ngoài trấn nhỏ tìm một chiếc xe đi qua tỉnh cùng một chỗ tránh nạn. Trên đường hướng tới sân trượt tuyết của khu du lịch Thánh Lâm, hai người đã cứu được một nam nhân sắp bị đông chết. Hắn nói đoàn người bọn họ đi bộ từ trên núi xuống, có mấy người không kiên trì nổi đã sắp bị đông chết
cùng chết đói. Ngô Hiểu Long và Ngô Vũ liền mang theo đồ ăn đi lên núi
tiếp ứng bọn họ, cứu được vài người chính là Trần Hạo, Trịnh Khôn,
Phương Triệu Vũ cùng hai nữ sinh kia, còn có một đôi tính nhân trước đó
đã chết. Ngô Vũ sau này lại giúp bọn họ đi đến cửa vào khu du lịch tìm
xe, vốn đã thương lượng tốt sẽ mang theo tất cả mọi người trong trấn
cùng xuất phát, kết quả Trần Hạo lâm thời thay đổi, trong đêm hôm cướp
xe, cướp đồ ăn cùng dược phẩm mà người trong trấn thu thập được vụng
trộm bỏ chạy. Ngô Vũ sau khi phát hiện được liền chạy qua, ai ngờ lại bị đánh lén thiếu chút nữa đã bị đánh chết, khó khăn lắm mới giữ lại được
một mạng.
Điều này đều là do Tiêu Diệu sửa sang lại những câu mắng chửi của Ngô Hiểu Long hiểu được.
Phương Triệu Vũ hô to nói xe của bọn họ nhiều nhất chỉ có thể chứa mười hai
người, Ngô Vũ lại thế nào cũng phải mang tất cả người sống sót trong
trấn cùng đi, đây căn bản là nói nhảm. Bọn họ không còn cách nào khác
mới phải lẻn đi giữa đêm, hơn nữa thời điểm bọn họ lấy đi đồ ăn cũng đã
để lại rất nhiều tiền, còn có chi phiếu cùng kim cương cùng với vòng cổ
bạch kim trân quý, chừng đó tiền cũng đủ mua gấp trăm lần số đồ ăn đó.
Ngô Hiểu Long nói hắn thúi lắm, nói đống chi phiếu này cũng không thể đổi
được cơm ăn, lại không thể làm thuốc uống, hơn nữa hắn hận nhất là hành
vi vong ân phụ nghĩa của bọn họ.
Hai đám người tranh cãi đến sắp đánh nhau, bất quá cuối cùng vẫn là không có động thủ.
Ngô Hiểu Long cùng nam nhân trung niên kia đêm qua nghe được động tĩnh bên
này, vốn là đến xem xét tình hình địch ta, không nghĩ tới lại gặp kẻ thù cũ. Nam nhân trung niên kéo cánh tay Ngô Hiểu Long lôi hắn đi, đoàn
người Phương Triệu Vũ tự giác đuối lý cũng không có đuổi theo. Trần Hạo
tuy rằng bị mắng lại vẫn giữ một bộ dáng yên tâm thoải mái như cũ, hắn
nhìn thấy Tiêu Diệu, lập tức đi về phía nàng, hỏi: "Ngươi suy nghĩ sao
rồi, muốn gia nhập chúng ta không? Nếu ngươi muốn gia nhập thì hiện tại
nên chuẩn bị tốt, chúng ta chín giờ xuất phát."
Tiêu Diệu vốn
thấy bọn họ phiền phức, hiện tại biết bọn họ vong ân phụ nghĩa, còn vì
tư lợi mà bỏ mặc đồng bạn không để ý, đương nhiên lại càng không nguyện ý đi cùng bọn họ...
Tuy rằng đoàn người Đường Kim Đống quá thiện
lương, lại không thức thời, nhưng ít ra sẽ không ở sau lưng đồng bạn đâm một dao. Nếu phải chọn một đội ngũ đồng hành, nàng tình nguyện chọn
Đường Kim Đống.
Bất quá Tiêu Diệu cuối cùng vẫn quyết định làm độc hành hiệp.
Tối hôm qua, nữ sinh tóc quăn kia nói cho nàng biết đám người Trần Hạo muốn đến quân khu thành phố K, cướp đi súng ống đạn dược sau lại dùng vũ khí mở đường mà đi.
Tiêu Diệu đối với kế hoạch này cũng thập phần động tâm.