Tận Thế Đàn Thú

Chương 69: Chương 69




Lâm Gia trì hoãn một hồi lâu, còn đang ẩn ẩn trướng đau tê dại. Nâng mắt liếc nhìn Lannok đang chống tay cạnh nằm nghiêng ở bên cạnh, thấy anh cười đến giảo hoạt đắc ý, trong lòng lại vừa ảo não vừa thẹn thùng, trong đầu hiện ra hình ảnh mây mưa dâm mỹ vừa rồi, hai má không khỏi nóng lên.

Cô ngượng ngùng đối mặt Lannok, giờ phút này lại không muốn gọi anh, đành phải xoay người kéo chăn che kín mặt làm đà điểu.

Lannok bắt lấy tay Lâm Gia, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt xấu hổ đến đỏ ửng của cô.

Lâm Gia cắn cắn môi, nhớ tới hứa hẹn với Corey bị mình đánh vỡ, cảm thấy rất có lỗi với anh, hơn nữa đối với bọn Dick và Ngân Hổ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong lòng cô cũng rất xấu hổ, chợt cảm thấy có chút giận bản thân và Lannok, không khỏi giận dữ trừng mắt nhìn Lannok, từ trong hàm răng phun ra hai chữ: "Bại hoại..."

"Anh rất thích làm bại hoại như vậy." Lannok da mặt dày cười với cô, tay lớn hứng thú vuốt ve bả vai trần trụi của cô, ngón trỏ vẽ vòng tròn trên da thịt cô.

Lâm Gia không chịu nổi sự quấy nhiễu này, xoay người đưa lưng về phía anh. Tay Lannok như là dính trên người cô không chịu buông, dừng lại trên đầu vai cô vài giây sau đó liền dọc theo đường cong nghiêng người của cô đi xuống đến bên hông, giang hai tay đặt lên vùng bụng trơn mềm bằng phẳng, ngón tay cố ý điểm nhẹ rốn lại trượt xuống phía dưới.

"Đừng quậy !" Lâm Gia đẩy bàn tay làm loạn của anh ra, kéo chăn bọc người rồi ngồi dậy. Chợt thoáng nhìn thấy một chút màu đỏ tươi trên khăn trải trắng như tuyết, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bã, cảm thấy có chút tiếc nuối. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dù sao cô cũng là phụ nữ bình thường, có khát khao tốt đẹp với hôn lễ, mãi đến hôm trước còn không nghĩ đến chuyện chưa kết hôn liền cùng đàn ông phát sinh loại chuyện này.

Lannok thấy cô bỗng nhiên im lặng, vẻ mặt có chút cô đơn, vội đứng dậy từ sau lưng ôm lấy cô, hôn bả vai cô dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, là anh sai, anh quá hấp tấp."

Lâm Gia lấy lại tinh thần sờ sờ mặt, không khỏi thầm nghĩ mình có hơi làm ra vẻ, dù sao chuyện gì cũng đã xảy ra, Lannok lại là bạn đời cô nhận định sớm nhất, cùng anh làm loại chuyện này cũng là rất tự nhiên, cần gì phải tự tìm phiền não chứ.

Cô vừa nghĩ như thế liền bình thường trở lại, quay đầu lại cười cười với Lannok: "Không, em cũng nguyện ý."

Lannok nghe vậy mắt liền sáng lên, tay trái cách chăn đặt trên bụng nhỏ của Lâm Gia, cười xấu xa thấp giọng nói: "Honey, chỗ này của em có thoải mái hay không?"

Lâm Gia e thẹn đỏ mặt, dùng sức nhéo mu bàn tay Lannok một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thật đúng là... Vô sỉ!"

Lannok buồn cười nói: "Cũng bởi vì anh vô sỉ mới có thể có được em đầu tiên." Lâm Gia nâng khuỷu tay lên đẩy ngực anh một cái, mắng: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Cút đi!" Lannok ha ha cười lớn, cười đủ, đưa tay nâng mặt Lâm Gia lên, tầm mắt hai người giao nhau.

Lannok yên lặng nhìn Lâm Gia chăm chú, giọng nói có chút khàn khàn: "Honey, em yêu anh không?"

Lâm Gia sửng sốt: "Không thích anh thì em cần gì phải với anh..." Cô vốn muốn vui đùa vài câu qua lại nhưng Lannok lại nâng cằm cô lên, ánh mắt nóng vội khẩn thiết, tiếng lòng Lâm Gia khẽ động, nghĩ nghĩ một chút sau đó cẩn thận nói: "Em thích anh, Lannok." Cô không có cách gì nói ra chữ yêu, muốn cô nhận phần đông bạn đời sau lại nói yêu bọn họ, hình như rất đạo đức giả.

Ánh mắt Lannok tránh né, mỉm cười hôn hôn chóp mũi Lâm Gia: "Cảm ơn em."

Lâm Gia thẹn trong lòng, cô dựa trên vai anh, ngón trỏ vẽ vẽ trên cánh tay anh, ngập ngừng một hồi, rũ mi mắt nói: "Lannok, chờ chiến cuộc tố một chút, em muốn cử hành hôn lễ với các anh."

"Anh, nghi thức thần thánh cổ xưa." Lannok cười ngậm vành tai cô: "Đương nhiên là được, sắp rồi. Tình thế chiến tranh đã sáng tỏ, chúng ta rất nhanh sẽ lấy được thắng lợi."

Lâm Gia nghe xong xoay người nhìn vào đôi mắt Lannok: "Có lẽ là em lo lắng nhiều, không biết vì sao, em cảm thấy trận chiến này không dễ dàng chấm dứt như vậy. Lỡ may, lỡ may em chết, các anh..."

Lannok cúi đầu hôn sâu môi cô, mãi đến khi Lâm Gia thở không nổi mới buông ra.

Lannok nhíu mày nhìn Lâm Gia, trong mắt ẩn ẩn tức giận: "Không cần nói tiếp giả thiết nữa, đặc biệt là chữ chết này. Dễ dàng nói ra chữ chết này, chứng minh em sẵn sàng tử bỏ tính mạng của mình. Như vậy rất không tốt, cực kì tổn thương người khác, đối với em và người yêu của em cũng không có trách nhiệm. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sở dĩ con người có thể tránh được tai nạn hủy thiên diệt địa này là bởi vì chúng ta chưa bao giờ từ bỏ tính mạng. Honey, trước khi tử vong thật sự đến, em tuyệt đối không thể có giả thiết mình sẽ chết."

Lâm Gia tinh tế nhấm nuốt lời Lannok nói, trong lòng có chút xúc động. Hoàn cảnh càng ác liệt càng không thể buông tha cho hy vọng, không đến một giây cuối cùng thì tuyệt đối không được xem thường tử vong.

Hai người nằm trong giây lát, Lâm Gia cảm thấy trên người mồ hôi dính dính khó chịu, quấn chăn đứng dậy muốn đi tắm rửa.

Lannok giữ chặt cô, trượt xuống giường ôm cô đang quấn chăn lên, hư hỏng cười nói: "Anh giúp em tắm rửa."

Trong lòng Lâm Gia lập tức kéo còi cảnh báo, từ trong ngực anh tránh thoát nhảy xuống , dùng sức đẩy Lannok ra, trừng mắt phỉ nhổ: "Đừng hòng thêm lần nữa, đồ háo sắc."

Lannok thuận thế ngã chỏng vó trên giường, hai tay chống sau người, nhìn Lâm Gia cười bỡn cợt: "Bảo bối, chẳng lẽ vừa rồi anh hầu hạ em tắm rửa, em cảm thấy không thoải mái sao?"

Lâm Gia xấu hổ, cầm một cái gối đầu hung hăng nện ở trên mặt anh, trong tiếng cười lớn của Lannok chạy nhanh vào phòng tắm.

Healy canh ở ngoài cửa nghe được tiếng hai người ve vãn tán tỉnh, trong lòng vừa hâm mộ vừa buồn bực. Anh cực kì khổ sở bức bối đứng ở góc tường này hơn một giờ, cả người máu nóng dâng lên, vừa ghen tị vừa ngứa ngáy, suýt chút nữa đầu choáng váng chảy máu mũi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh vốn cho rằng Lâm Gia sẽ từ chối Lannok, nếu vậy anh có thể mà vọt vào kéo Lannok ra ngoài. Thế mà Lâm Gia lại không làm như vậy, còn cùng Lannok ‘làm chuyện đó’, nếu là cô tự nguyện vậy anh cũng không có lý do ngăn trở.

Anh nhớ rõ Lâm Gia từng nói chỉ muốn làm chuyện đó với người cô yêu. Vậy có nghĩa là cô đã tiếp nhận Lannok rồi, chứng minh cô là thích Lannok. Mà Lâm Gia lại thủy chung không tỏ vẻ gì với anh, đừng nói ôm hay hôn, ngay cả một cái nắm tay cũng chưa từng có. Rất rõ ràng, Lâm Gia không để anh ở trong lòng. Healy nghĩ đến đây, trong lòng có chút cay đắng, xem ra anh không có cách gì để được Lâm Gia quan tâm.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đánh gãy suy nghĩ của Healy, đoàn người Dick chấp hành nhiệm vụ cứu viện đã trở lại.

Dick mặc quân phục mang quân hàm thượng tá màu đen đi ở phía trước, Tatu và Timo thì đi theo sau. Vì thuận tiện chiến đấu, Dick để cho Lâm Gia giúp anh cắt đi mái tóc dài, đổi thành tóc ngắn gọn gàng, nhìn càng có vẻ oai hùng tuấn mỹ.

Anh quét mắt nhìn Healy một cái, nhướng mày: "Sao cậu mất hồn mất vía thế kia?"

Đúng lúc Lâm Gia vừa tắm rửa xong, nghe được giọng nói hùng hậu quen thuộc ngoài cửa liền hoảng sợ, rất có cảm giác bị người bắt kẻ thông dâm tại giường.

Cô nhặt quần áo Lannok lên ném tới trên người anh, vội la lên: "Anh mau mặc quần áo, bọn Dick về rồi!"

Lannok rất kích động, ngược lại đắc ý cười cười, hai tay gác sau đầu thảnh thơi nằm xuống, chậc lưỡi nói: "Sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ biết, cần gì trốn trốn tránh tránh."

Lâm Gia xông qua tức giận đấm lên sáu khối cơ bụng của anh một cái, thấp giọng trách mắng: "Mau đứng lên! ! Tên khốn đáng ghét!"

Lannok giật mình, nhếch mày cười nhìn Lâm Gia: "Thật đáng yêu." Lúc này mới chút đứng dậy mặc quần áo.

Lannok vừa mặc quần lót vào cửa đã bị người đẩy ra, đám người Dick lập tức tuôn vào. Khứu giác nhóm thú thú rất nhạy, vừa tiến vào phòng liền ngửi thấy mùi nội tiết tố nồng nặc, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lại nhìn đến Lannok gần như khỏa thân, rất nhanh liền rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Timo thì không cảm thấy có cái gì, vẻ mặt không sao cả, anh cảm thấy Lâm Gia và đàn ông kết giao phối bình thường giống như ăn cơm uống nước vậy thôi, chẳng qua là bị mùi tràn ngập phòng kích thích có chút hưng phấn, yết hầu phát ra tiếng khò khè trầm thấp.

Còn Dick thì thật sự hơi giật mình, anh nhìn Lannok, ánh mắt lại chuyển qua trên người Lâm Gia, vẻ mặt không thể tin.

Tatu có vẻ là kích động nhất, anh nhìn Lâm Gia không chuyển mắt, đôi mắt hồng hồng nhiễm một màu tình dục, hầu kết không ngừng lăn lộn. Chó to toàn lực khống chế xúc động biến thân, xiết chặt nắm đấm ồ ồ thở hào hển.

Tuy rằng Lâm Gia đã tắm rất sạch sẽ nhưng nhóm thú thú vẫn có thể ngửi được trên người cô có mùi của Lannok. Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của nhóm thú thú, Lâm Gia kéo kéo vạt áo, thẹn thùng gục mặt xuống.

Lâm Gia đi đến trước mặt Dick, sờ soạng khuôn mặt nóng hổi của mình một chút, lắp bắp "Thẳng thắn" với anh: "Dick, em, em và Lannok đã... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em không biết anh ấy sẽ đến, em vốn không định nhanh như vậy liền... Nhưng em còn đồng ý thì..." Lâm Gia phát hiện mình càng giải thích thì càng bậy.

"Không, chuyện này rất bình thường." Dick nhìn bộ dạng quẫn bách của Lâm Gia có hơi buồn cười, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, áp chế chua xót trong lòng nói: "Anh chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ..."

Lâm Gia ôm lấy Dick, ngẩng đầu nhìn anh: "Dick, không bằng ngày mai chúng ta cử hành một cái hôn lễ đơn giản ở chiến địa đi, xác nhận các anh trở thành bạn đời của em. Có được không?"

Động tác Lannok mặc quần áo dừng một chút: "Chúng ta? Chúng ta là những ai?"

"A? Cái này..." Lâm Gia gãi gãi đầu, khó xử quét mắt xung quanh.

Timo hoàn toàn không quan tâm đề tài này, đi loạn trong phòng tìm đồ ăn. Tatu đi đến trước mặt Lâm Gia, đôi mắt đen sáng kinh người, vô cùng chờ mong nhìn cô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Healy đứng ở cửa, vẻ mặt rất là khẩn trương, tuy anh biết rõ Lâm Gia không xem mình là người sẽ chọn làm bạn đời nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một tia mong chờ, hy vọng Lâm Gia có thể nhắc tới mình.

Trong đầu Lâm Gia nháy mắt liên tiếp xoẹt qua mấy cái tên, nhất thời cảm thấy rất đau đầu, lúc trước nghĩ đến rất đơn giản nhưng thật sự muốn tiếp nhận nhiều người như vậy vẫn thật là khó khăn.

Đang lúc Lâm Gia không biết nên trả lời như thế nào thì bộ đàm cô để trên bàn vang lên. Lâm Gia rời khỏi vòng ôm của Dick, cầm bộ đàm lên nhấn nút nghe, bên trong truyền đến tiếng Dương Kiện: "Tiểu Gia, có phải Lannok đang ở đó với em không?"

"Sao anh biết?" Lâm Gia kinh ngạc hỏi.

"Là Corey nói, cậu ấy cũng đến đây. Corey nói Lannok tới trước quân đội hộ tống người bị thương một bước, đoán chắc cậu ấy sẽ đến chỗ của em. Cậu ta đến bao lâu rồi?"

Lâm Gia xấu hổ nhìn thoáng qua Lannok, chột dạ nói: "Khoảng, khoảng hơn một tiếng đồng hồ thôi."

Dương Kiện im lặng vài giây sau mới nói: "Em dẫn cậu ta đến đây đi, có chút thủ tục cần làm."

Đội chữa bệnh ở trong toà cao ốc sở y tế sát đường, kiến trúc bốn tầng, là toà nhà có diện tích lớn nhất kết cấu chắc chắn nhất trong thành phố, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chưa từng bị phá hư quá lớn, đương nhiên thiết bị trong bệnh viện đều hư.

Sau khi đội chữa bệnh tiến vào trú thì nhanh chóng rửa sạch mười mấy căn phòng làm phòng bệnh tạm thời, cũng chuyển phần lớn dụng cụ y tế vào trong. nhóm bệnh nhân bị thương do đoàn hộ tống 1 đưa tới được sắp xếp nghỉ ngơi ở lầu hai.

Lâm Gia vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Corey nghênh diện đi đến chỗ cô, cánh tay duỗi ra ôm cô vào lòng, nụ hôn mềm nhẹ đầu tiên là dừng ở trán cô, sau đó hôn sâu môi cô một phen trằn trọc hút.

Sau một hồi Corey mới buông cô ra, nhíu mày chuyên chú nhìn cô, trầm giọng nói: "Tiểu Gia, sao em lại chạy đến tiền tuyến? Rất nguy hiểm !" Giọng nói có chút run rẩy, trong tha thiết yêu thương còn mang theo một chút trách cứ.

Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, cô đưa tay vòng quanh thắt lưng gầy khỏe mạnh của Corey, nhìn cặp mắt mỏi mệt phong trần kia của anh, kìm lòng không đậu nâng tay mơn trớn khuôn mặt anh.

Cô đã sớm phát hiện lúc Corey đi lại chân trái hơi khập khiễng, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều, lúc trước quân phục rất vừa vặn nay lại có hơi rộng rãi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chắc chắn anh đã bị trọng thương rất nghiêm mới có thể biến thành như vậy.

"Em không phải là loại phụ nữa chỉ biết ngồi trong nhà an nhàn chờ các anh trở về. Các anh đi đâu, em liền đi đó."

Corey nghe thấy được sự kiên trì không thể thay đổi trong lời nói của Lâm Gia, không biết làm sao thở dài, ánh mắt nhu hòa xuống, cúi đầu hôn khóe môi cô một cái: "Nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, không thể bị thương, càng không thể chết."

Lâm Gia cười nói: "Nhiều người bảo vệ em như vậy, muốn bị thương cũng khó."

"Anh nói nghiêm túc!" Corey nghiêm mặt nói: "Tính mạng của em không phải chỉ của riêng em, mà còn là của bọn anh nữa."

Lâm Gia kinh ngạc nhìn Corey, trong lòng hơi cảm động, Corey chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện nhiều với cô như thế, có thể thấy được chuyện cô theo quân đội ra tiền tuyến làm anh có bao nhiêu lo lắng. Chợt sau lưng truyền đến tiếng Lannok: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Sweetheart, Corey nói đúng đó, em là bạn đời duy nhất của bọn anh, nếu như em xảy ra chuyện gì thì bọn anh sẽ sống không bằng chết."

Lâm Gia bị câu nói buồn nôn của Lannok làm cho nổi gà da, trợn trắng mắt: "Anh có thể nói chuyện bình thường chút không hả."

Lannok đi đến cúi đầu hôn bả vai Lâm Gia một cái, thành công phát hiện cả người Lâm Gia run lên, đắc ý cười nói: "Gọi người yêu như vậy, anh cảm thấy rất bình thường."

Trong đầu Lâm Gia lại hiện lên hình ảnh cô và Lannok mây mưa, mặt nhất thời hồng lên.

Corey nghi hoặc liếc nhìn Lannok, lại nhìn Lâm Gia: "Hai người... đã có chuyện gì đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.