Tận Thế Đàn Thú

Chương 70: Chương 70




Lâm Gia cắn cắn môi không dám nhìn Corey, thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần.

Con ngươi Corey chợt rụt lại, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cần cổ cô, trong lòng nhảy lên.

Anh cố gắng trấn định cảm xúc, chu đáo nghĩ cho Lâm Gia, quả nhiên anh phát hiện ra môi cô sưng đỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ, nhất thời hiểu ra.

Corey âm trầm nhìn Lannok: “Cậu làm?”

Lannok không cợt nhả nữa, sống lưng thẳng tắp, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Corey: “Đúng vậy, nhưng tôi không hề ép buộc cô ấy, là Tiểu Gia tự nguyện cùng tôi kết hợp.” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhất thời mọi người đều hiểu Lâm Gia và Lannok đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Dương Kiện vốn rất thấp thỏm, dự cảm xấu đã được chứng thật, vừa buồn vừa tức giận, tâm tình rất phức tạp. Anh nhìn Lâm Gia một cái, giật giật môi, nhưng vẫn nhẫn nại không hề nói gì.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Hoffman rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, mặc dù anh có hảo cảm với Lâm Gia nhưng cũng không quá cứng nhắc. Anh quan niệm đàn ông và phụ nữ trưởng thành rồi thì những chuyện như thế cũng là bình thường, vì duy trì nòi giống, phụ nữ dù không có tình cảm cũng có thể chỉ định người kết hợp dó là chuyện rất bình thường, huống chi người nào tinh ý một chút cũng phát hiện ra được Lâm Gia thích Lannok. Ngược lại anh thấy hành động thủ thân của Lâm Gia trước kia mới là kì quái.

Hoffman liếc nhìn xung quanh nhạy bén phát hiện mọi người đều tỏa ra khí lạnh, vội vàng cầm lấy hòm thuốc trên bàn: “Tôi đi xem những người bị thương, mọi người cứ nói chuyện đi.” Nói xong thì nhanh chóng chạy lên tầng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nơi đây quá nguy hiểm, tốt nhất là anh nên đi ra chỗ khác.

Tatu hâm mộ nhìn Lannok, anh chỉ là một chú chó thật thà, có thể cùng Lâm Gia giao phối là chuyện hạnh phúc nhất đời, Lannok thật sự là may mắn, không biết khi nào anh mới được như vậy đây?

Tatu đi đến bên cạnh Lâm Gia, năm tay cô lên áp vào mặt, cọ nhẹ bàn tay cô, đôi mắt trong veo nhìn cô, không hề che giấu khát vọng. Dick cũng cười ôn hòa với cô.

Mấy con thú có biểu hiện hành “lấy lòng người” khong khác gì biểu hiện của mấy người đàn ông háo sắc, trong không khí tràn ngập vị chua, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mặt Lannok dày không kém tường thành là bao cũng cảm thấy có áp lực, đột nhiên nghĩ may là bình dấm chua Ngân Hổ không ở đây nếu không chắc chắn anh sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Gia khẩn trương nhìn bọn họ, thầm nghĩ nếu như sau này mà như vậy cô phải suy nghĩ xem có nên tiếp nhận nhiều đàn ông như vậy hay không?

Một lát sau, Corey kéo Lâm Gia vào trong ngực, hôn lên hai má cô, dịu dàng nói: “Chúc mừng em, Tiểu Gia.” Thấy Lâm Gia không hiểu nhìn mình, anh mỉm cười giải thích: “Ở đây có tập tục, người phụ nữ lần đầu tiên tiếp nhận kết hợp với đàn ông phải được những người yêu thương mình chúc phúc.”

Ánh mắt Dick sáng lên, vội vàng kéo Lâm Gia qua, bắt chước Corey dùng sức hôn một cái lên mặt cô: “Gia, chúc mừng em. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hi vọng lần sau đối tượng giao phối của em sẽ là anh.”

Khóe miệng Dương Kiện giật giật, hàm ý liếc Dick, thầm nghĩ quả nhiên Dick không hổ là thủ lĩnh của nhóm thú, phản ứng rất nhanh nhẹn, sau khi chúc phúc Lâm Gia cũng không quên đặt vấn đề.

Tatu thấy thế, nôn nóng muốn xông lên hôn Lâm Gia, nên xác định thân phận là người yêu cô rất quan trọng.

Lannok lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù anh đã chuẩn bị xong sẽ phải chiến đấu với đám đàn ông này nhưng rốt cuộc vẫn không muốn phải ăn đòn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng may Corey thấu tình đạt lý, không vì ghen tuông mà đánh mất lý trí, quên mất quy tắc của người thủ vệ.

Dương Kiện đứng im tại chỗ, im lặng nhìn chăm chú vào nhóm nửa thú đang quây quanh Lâm Gia.

Buổi tối mọi người tụ tập ở một chỗ cùng ăn cơm, không khí rất quái lạ. Vì sợ bị đám đàn ông bao vây lại tấn công nên sau khi lấy xong thức ăn Lannok liền chạy đến bên cạnh Tatu- người thật thà nhất trong nhóm đó.

Sắc mặt Dương Kiện âm trầm, ăn qua loa xong rời đi. Lâm Gia thấy anh đứng dậy đi ra cửa, liền tranh thủ trong gắp thức ăn của mình thả vào phần của Dick: “Em ăn no rồi, còn thừa lại cho anh.” Nói xong cũng đuổi theo Dương Kiện đi ra cửa.

Dick nhìn vào bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nhìn phần thức ăn của mình, rồi lặng lẽ gắp khối thịt bò bỏ vào trong miệng.

“Dương Kiện! Đợi đã…!” Lâm Gia đuổi theo Dương Kiện, nhưng người ta chân dài nên đi nhanh, cô không đuổi kịp nên không thể làm gì khác hơn là lên tiếng gọi anh.

Dương Kiện dừng bước đơi cô đến gần rồi từ từ xoay người lại, ánh đèn mờ ảo từ trong phòng chiếu ra bao phủ lên người anh

Lâm Gia nhìn thấy long mày anh nhíu lại, ánh mắt u ám toát ra sự mất mát, hẳn là trong lòng đang rất đau. Dương Kiện không giống như bọn Corey, anh đến từ thế kỉ 21 của Trung Quốc, chế độ hôn nhân một vợ một chồng đã ăn sâu vào trong tư tưởng của anh. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mặc dù sau khi đến thế giới này anh đã cố gắng thuyết phục mình cùng những người đàn ông khác chia sẽ Lâm Gia, nhưng khi mọi chuyện xảy ra anh vẫn không thể tiếp nhận được, trong lòng hết sức buồn bực khó chịu.

“Dương Kiện, chúng ta nói chuyện một chút?” Lâm Gia nhẹ giọng nói, thử thăm dò đưa tay ra muốn nắm tay Dương Kiện. Tay vừa mới nâng lên, liền bị Dương Kiện bắt lấy kéo lại, sau đó cả người bị anh bế ngang lên.

Lâm Gia thở nhẹ một tiếng muốn tránh, lại liếc thấy trong mắt Dương Kiện toát lên lửa giận, cảm thấy đau xót trong lòng, không dám giãy giụa nữa im lặng cho anh bế lên xe jeep.

Dương Kiện thả cô vào ghế sau xe jeep, động tác cũng không thể nói là dịu dàng. Không đợi cô ngồi dây anh đã chui vào xe đè lên người cô.

Thân thể Dương Kiện cao lớn lại đột nhiên nằm đè lên người cô, làm Lâm Gia thiếu chút nữa không thở nổi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vội vàng đẩy bả vai anh, nhưng lại bị Dương Kiện nhanh tay bắt lấy kéo lên qua đỉnh đầu.

Lâm Gia có chút hoảng hốt, một Dương Kiện như vậy cô chưa từng gặp qua, há miệng vừa định lên tiếng, nhưng miệng cũng bị môi anh hung hăng phủ kín.

Dương Kiện xé rách quần áo của Lâm Gia, cuồng nhiệt hôn lên thân thể cô nhất là cần cổ cô, anh ra sức mà mút vào như muốn lưu lại dấu vết của mình để che đi vết đỏ đã xuất hiện trên đó.

Cảm thấy Lâm Gia kháng cự, đôi mắt Dương Kiện càng trở nên tối tăm, bàn tay cách một lớp quần áo mỏng vuốt ve lên da thịt cô. Bàn tay to thô giáp bao bọc nơi đẫy đà của cô xoa nắn, sau đó lại di chuyển xuống phía dưới, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đầu ngón tay trỏ xâm nhập vào đào nguyên. Lâm Gia bị đau khẽ kêu lên một tiếng, Dương Kiện đột nhiên thức tỉnh, lập tức dừng lại động tác, buông lỏng cổ tay Lâm Gia, cứng đờ nằm trên người cô, ánh mắt bất an nhìn cô.

“Tránh ra!” Lâm Gia dùng sức đẩy Dương Kiện, vịn lưng ghế ngồi dậy ra sức thở dốc. Mới vừa rồi bị Dương Kiện hôn như bão tố làm cô suýt nữa không thở nổi, trong lòng cảm thấy thật tức giận với hành động xâm phạm mà không thèm để ý đến mình của anh.

Cô vốn định mắng Dương Kiện mấy câu nhưng thấy ánh mắt sợ hãi của Dương Kiện thì lời nói đến miệng nhưng không thể thoát ra được. Nếu như đứng ở góc độ của anh mà nghĩ nếu như cô mà phải cùng với nhưng cô gái khác để tranh nhau một người đàn ông chỉ sợ cũng khó chấp nhận. Dương Kiên đã ở bên cạnh cô nhiều năm nhưng bây giờ lại không thể không chia sẽ với những người đàn ông khác, anh đã vô cùng nhẫn nại rồi.

Dương Kiện thấy Lâm Gia im lặng không nói, trong mắt toát lên vẻ giận dữ, trong lòng lại càng hối hận. Anh không ngờ rằng mình lại mất khống chế như vậy, thiếu chút nữa đã xâm hại cô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh đã chuẩn bị sẽ phải cùng những người khác chia sẻ người mình yêu vậy thì cũng nên thản nhận đối mặt với thực tế này, mà không phải là ngoài miện nói rằng mình đồng ý nhưng trong lòng lại tỏ ra phẫn uất oán trách như vậy.

Dương Kiện giơ tay lên chỉnh lại mái tóc dài lộn xộn xõa hai bên má cô, đẩy ra sau tai, thành khẩn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tiểu Gia, anh đúng là thằng khốn. Vừa rồi anh có làm em bị thương không?”

Hốc mắt Lâm Gia ửng đỏ, lắc đầu một cái, cầm tay Dương Kiện nức nở nói: “Thật ra thì người nên nói xin lỗi phải là em. Em không còn gì để giải thích nữa cả, sự thật chính là em quá ích kỉ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn quy tắc của thế giới này chỉ là cái cớ để em có thể tiếp nhận nhiều đàn ông. Nếu như nói là yêu thì em không xứng đáng để nói yêu ai, cũng không xứng đáng để được anh yêu. Thật xin lỗi em đã phụ anh.”

Lâm Gia trừng lớn hai mắt cố gắng đè chua xót trong lòng xuống, tiếp tục nói: “Dương Kiện, không cần phải miễn cưỡng chính mình tiếp nhận những chuyện không công bằng như vậy. Như thế anh sẽ càng cảm thấy khó chịu.”

Dương Kiện im lặng nhìn Lâm Gia, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Lâm Gia thấy anh thật lâu không nói gì cho là anh đã quyết định buông tha, lau nước mắt nơi khóe mắt cố cười nói: “Em hi vọng chúng ta còn có thể làm bạn…” Lời còn chưa nói dứt, Dương Kiện đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy cô, dùng sức như muốn khảm cô vào ttrong người mình.

Anh rúc vào trong lòng Lâm Gia, hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Anh chờ nhiều năm như vậy hôm nay làm sao có thể buông tha được cho em? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Không thể nào. Em, em cho anh một chút thời gian để thích ứng được không….”

Lâm Gia không nói gì, chỉ là dùng sức để ôm lại anh.

Còi báo động bỗng nhiên lại vang lên, Dương Kiện buông Lâm Gia ra :”Có kẻ đich xâm nhập phòng tuyến.”

Anh kéo Lâm Gia nhảy xuống xe, chỉ thấy phía nam ánh lửa cao ngút trời, không ngừng vang lên tiếng pháo lửa.

Một chiếc xe jeep nhanh chóng chạy đến, dừng lại trước mặt hai người, một ngưới sĩ quan thò đầu ra: “TRưởng quan! Nhóm zombie cao cấp ở bên ngoài tràn vào. Tình hình vô cùng nguy cấp! Quan chỉ huy ra lệnh cho anh lưu lại 30 người lính ở lại chăm sóc người bị thương, còn toàn bộ những người còn lại chuẩn bị ứng chiến.”

Mệnh lệnh truyền ra, những người lính nhanh chóng lên xe thiết giáp, đoàn xe lao về phía nam.

Dương Kiện đưa Lâm Gia về trụ sở, giao cô cho Lannok: “Cậu ở lai trụ sở bảo vệ Lâm Gia.” Anh và Corey vội vã mang theo quân lính rời đi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dick chỉ huy Tatu ở lại bảo vệ Lâm Gia rồi mang theo Timo dời đi.

Tiếng súng đanh ngoài cửa càng ngày càng dày đặc, Lâm Gia đứng trước cửa sổ tầng hai lo lắng nhìn về phía nam. Tạp Tu biến thành hình thú đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại liến tay cô chấn an.

Lannok đi qua kéo tay cô: “Đừng đứng ở đây, nơi này quá nguy hiểm.”

Đột nhiên Tatu gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên nhào về phía cửa sổ, làm cửa sổ vỡ tung, tiếng nổ từ bên ngoài truyền vào, chú chó lớn nhảy lên vồ vào đầu hai con zombie khiến chúng lăn ra đất. Nhưng rất nhanh lại có hơn mười con zombie nữa nhảy vào, Lannok kéo Lâm Gia rút ra khỏi căn phòng, quân lính bắn liên tiếp về phía bọn xombie.

Lầu một truyền đến tiếng súng và tiếng hò hét của bọn zombie, bọn zombie đã lẻn vào tấn công nên Lannok chỉ đành che chở cho Lâm Gia đi lên lầu,vừa mới chạy lên lầu ba, tất cả ánh đèn đột nhiên tắt ngóm, cả tòa nhà lâm vào trong bóng tối.

Những người bị thương cũng cầm vũ khí lên bắt đầu chiến đấu. Những người lính mở đèn pin cầm tay, Lannok bảo vệ Lâm Gia ở phía sau, Hoffman và Scott canh giữ hai bên người cô, cảnh giác lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Không bao lâu sau phía trên đầu truyền đến tiếng va chạm, nơi đèn pin chiếu xuống trần nhà xuất hiện vô số vết nứt, năng lực phóng xạ làn thật nhanh vào người. Chỉ một thoáng chốc trần nhà đã đổ ập xuống, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn một người lính đi phía trước không kịp tránh cũng bị rơi xuống theo, trong bóng tôi vang lên những tiếng kêu thảm thiết súng tự động liên tục càn quét lóe lên ánh lửa.

Lâm Gia bị Hoffman kéo chạy xuống tầng dưới, Lannok và hai người quân nhân nữa đi phái sau yểm trợ cho họ.

Vừa mới xuống lầu, Hoffman đột nhiên xoay người đẩy mạnh Lâm Gia, vừa nổ súng vừa kêu to: “Lui về!”

Ngoài cửa lớn, Ngân Hổ và Tatu đang bị hơn mười con zombie tấn công cũng chạy đến, những binh sĩ bảo vệ ở tầng một hầu như đã chết trận, khắp nơi trên mặt đát là những thi thể không chọn vẹn, vách tường giống như được quét một sơn đỏ. Một con quái thú to lớn đạp lên thi thể những binh lính trong đại sảnh, hoàn toàn không sợ hãi súng đạn, nhanh như chớp nhào qua đấy.

Máu thịt bắn tung tóe đầy mặt và cổ Lâm Gia, Hoffman bị cánh con quái thú đập vào tường, từ ngực đến bụng bị rách một vết thương dữ tợn, không rõ sống chết.

Lâm Gia bóp cò súng, kèm theo tiếng súng nổ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn con quái thú thét ra một tiếng chói tai rồi ngã lăn xuống đất, có vẻ Lâm Gia đã bắn trúng vào yếu điểm của nó.

“Lên lầu!” Lannok và những binh lính chạy đến trước mặt Lâm Gia, giơ súng lên bắn liên tục về phía con quái thú, Lâm Gia nhấc chân chạy về phía lầu 2.

Con mãnh lại một lần nữa nhào tới, đạn bắn vào cánh nó phát ra thanh âm của kim loại.

Lâm Gia nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, giật mình vội đi theo đường vòng.

Những binh lính yểm trợ phía sau cô rối rít ngã trên cầu thang, súng máy tán loạn khắp nơi. Con quái thú dẫm lên người Lôi và binh lính, giơ cao móng vuốt đâm xuống, Lâm Gia hoảng hốt nhằm vào cánh con quái thú điên cuồng nổ súng.

Con quái thủ ngẩng đầu, buông Lannok ra hướng về phái Lâm Gia, chỉ một cánh tay cũng có thể đáng bay Lâm Gia ném trên mặt đất, cánh tay trái bị gai nhọn của con quái thú rạch vào một vết thương dài, máu tươi chảy ra.

Con quái thú ngừng côn kích, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm máu tươi chảy ra từ cánh tay Lâm Gia, ánh mắt hưng phấn cuồng loạn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nó chợt ngửa đầu phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc khiến cho cả tòa nhà như sẽ sập xuống. Tiếng vọng không ngừng, con quái thú bay lên túm lấy Lâm Gia bay ra ngoài.

“không! !” Lannok ngẩng đầu lên, nhóm nửa thú cũng phát ra tiếng kêu thê lương, trơ mắt nhìn con quái thú mang theo Lâm Gia biến mất trong bầu trời đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.