Lâm Gia mơ mơ màng màng cảm thấy cánh tay trái truyền đến đau đớn khó có thể chịu được, không biết cái gì đang không ngừng liếm miệng vết thương của cô, không, không phải liếm, hẳn là tại mút vào và khẽ cắn…. cả
người yếu đuối vô lực, từng trận lạnh lẽo trống rỗng, tựa là bị người
rút cạn máu vậy. Thân thể giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, nặng đến làm cho cô không thở nổi.
Lâm Gia không có cách gì mở mắt ra, theo ý thức thanh tỉnh, cảm giác
cánh tay đau đớn dần tăng mạnh, miệng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng rất nhỏ.
Trên chiếc giường to lớn, một người đàn ông khỏa thân dáng người to lớn, bên hông quấn băng vải đang nằm ở trên người Lâm Gia, đang vùi đầu
không ngừng liếm mút máu tươi đang chảy ra từ miệng vế thương trên cánh tay trái cùa cô.
Nghe được Lâm Gia tiếng rên rỉ, người đàn ông dừng động tác liếm cắn
lại, ngẩng đầu. Khuôn mặt anh tuấn đao khắc kề sát những giọt máu, răng
nanh và đôi mắt thăm thảm thoáng ẩn hiện ánh đỏ, ánh mắt đông lạnh lộ ra hưng phấn cuồng loạn.
Đau đớn giảm bớt một chút, Lâm Gia dừng rên rỉ thả lỏng người, miễn
cưỡng mở mắt. Bởi vì sốt cao làm ảnh hưởng thị giác, cho nên trong
khoảng thời gian vừa thanh tỉnh này, cô chỉ có thể nhìn thấy có một bóng người lắc lư ở trước mặt, không thấy rõ được mặt mũi.
Vết thương trên cánh tay trái của Lâm Gia đã được tiêm thuốc nhưng chưa
có bôi thuốc và băng bó, người đàn ông phủ trên người cô cẩn thận liếm
sạch sẽ vết máu quanh vết thương của cô xong, sau đó mới hơi nâng người
lên cúi đầu nhìn cô.
Hắn thấy Lâm Gia nửa mở đôi mắt vô thần, đôi môi không có chút máu, biểu tình có vẻ rất thống khổ, ánh đỏ trong mắt dần dần rút đi.
Người đàn ông từ trên người Lâm Gia lật xuống giường, động tác quá lớn
khẽ động đến vết thương trên bụng, mày cực nhanh nhăn lại.
Hắn cầm lấy băng gạc và thuốc bột đặt ở trên bàn bên giường, mở bình
thuốc ra rắc thuốc bột lên vết thương dài trên cánh tay Lâm Gia.
Một trận đau nhức đánh úp lại, vết thương như bị lửa nóng thiêu đốt, Lâm Gia cho rằng mình đang thét chói tai, nhưng chỉ nghe được mình đang
phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, cả người khống chế không được kịch liệt
run rẩy, trên trán nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Cửa bị người đẩy ra, Pelle vội vàng mà vào: “Roddy, làm sao vậy?”
Roddy Elias khoát tay áo, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Gia, khóe
miệng cong lên biên độ quỷ dị, tựa hồ cảm thấy bộ dạng cô thống giãy dụa rất cảnh đẹp ý vui, không hề để ý Pelle đang đi tới.
Pelle ngẩn ra, môi giật giật, nhưng vẫn im lặng.
Mấy phút sau thuốc bột thấm vào da thịt, máu đọng lại, cảm giác nóng
cháy sâu sắc dần dần ổn định. Lâm Gia nhắm chặt mắt từng ngụm từng ngụm
thở dốc, cả người giống như mới từ trong nước đi ra.
Roddy Elias không chút để ý băng bó cho Lâm Gia, mí mắt vừa nhấc, bỗng
nhiên bị vết máu hình hồng mai từ băng gạc chảy ra hấp dẫn, nhất thời
ánh mắt dần trở nên giống như sói điên.
Pelle cả kinh, sợ Roddy Elias lại tiếp tục hút máu Lâm Gia, vội vàng nói: “Roddy! Không thể hút máu của cô ấy thêm nữa.”
Roddy Elias liếm khóe miệng, miễn cưỡng khắc chế mình. Hắn lùi lại phía
sau nửa bước, tầm mắt từ miệng vết thương Lâm Gia chuyển thành tổng thể, khoảng cách này làm cho hắn thu hết bộ dạng ốm yếu nửa hôn mê của Lâm
Gia đập vào mắt, trong cơ thể bỗng nhiên dâng lên một loại mãnh liệt
khao khát quen thuộc.
Quần áo trên người Lâm Gia đã sớm không thấy bóng dáng, mồ hôi phủ kín
da thịt màu mật ong phiếm ánh nước, đẫy đà trước ngực giống như mật đào
no đủ thành thục, hai quả đào nhỏ màu hồng theo hô hấp mà cao thấp phập
phồng. Quần quân đội bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, lưng quần nghiêng
lệch bên hông bằng phẳng gầy gầy, cái rốn khéo léo đọng lại mồ hôi trong suốt, dưới ánh đèn mờ nhạt hạ lóe ra ánh sán nhàn nhạt.
Ở trong mắt Roddy Elias, Lâm Gia giống như nữ thần xinh đẹp chịu khổ
trong bức tranh tôn giáo cổ đại, trong thống khổ có một loại gợi cảm cực hạn khác, càng thêm kích thích dục niệm cơ khát của hắn.
Roddy Elias không chuyển mắt nhìn Lâm Gia chằm chằm, màu mắt càng ngày
càng u ám, cả người căng thẳng, dưới người rõ ràng nổi lên biến hóa.
Pelle liếc nhìn dưới người Roddy Elias, trong mắt xẹt qua một chút vẻ
trào phúng. Lại nhìn mắt Lâm Gia, trong mắt toát ra vẻ không đành lòng.
Cô đi qua dựa trên người Roddy Elias, dịu dàng nói: “Cơ thể của cô gái
này rất suy yếu, chịu đựng anh không nổi. Không bằng…” Cô sờ soạng ngực
mình một chút, cố ý dùng mềm mại cọ xát cánh tay Roddy Elias.
Cơ thể Roddy Elias cứng đờ, đột nhiên xoay người ôm lấy Pelle, miệng bắt lấy môi cô, đầu lưỡi thăm dò đi vào điên cuồng quấy, tay trái nắm cả
thắt lưng cô ấn lên người mình, tay phải thô ráp vuốt ve nắm nhéo bộ
ngực cô.
Pelle bị đau đến nhíu mày, trong lòng vô cùng chán ghét nhưng ở ngoài
mặt thì không biểu lộ gì, chỉ chịu đựng hành vi thô bạo của Roddy Elias.
Bụng bị vật cứng thật lớn để lên, trong đầu Pelle lập tức thoáng hiện
hình ảnh mấy ngày trước Roddy Elias xâm phạm bạo ngược cô, tim đập gần
như muốn từ trong ngực xông ra.
Roddy Eilas phát ra tiếng gầm nhẹ vội vàng, tay bắt đầu xé rách váy của
cô. Trong lòng Pelle vừa vội lại vừa sợ, một bên đáp trả hắn, đôi tay
một bên chạy trên người hắn dịu dàng vuốt ve. Tay trái di chuyển đến bên hông hắn, bàn tay đầy móng làm bộ như lơ đãng xẹt qua miệng vết thương
của hắn.
Đau đớn làm cho Roddy Elias phát ra một tiếng hí, hắn nhanh chóng đẩu Pelle ra, hung ác nhìn cô chằm chằm.
“Thật xin lỗi, em vô tình không có chú ý tới, để em xem xem.” Pelle có
vẻ đã kinh hoảng lại rất lo lắng, cúi đầu xem xét vết thương của hắn.
Nửa năm đó, Roddy Elias thành công tiến hành cải tạo cơ thể của mình,
dung hợp Zombie Satan và gen của nửa thú. Từ đó về sau cô không thấy
Roddy Elias bị thương lần nào nữa, hôm này là lần đầu tiên, là người phụ nữ này nổ súng đả thương hắn. Vết thương nằm cách ba tấc phía dưới rốn, đó là nơi yếu nhất của hắn.
Roddy Elias cầm bả vai Pelle kéo cô ra xa, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Lover, nói cho anh biết, không phải là em đang nghĩ đến cái gì chứ?”
Pelle ngẩn ra, mờ mịt nhìn Roddy Elias, hỏi ngược lại: “Em có thể nghĩ cái gì? Vì sao anh lại hỏi như vậy?”
Roddy Elias nâng tay vuốt ve mặt Pelle, ngón tay lưu luyến trên đôi môi
cô, đôi mắt màu lam sâu lạnh như hồ băng: “Không có gì, lo lắng em gặp
ác mộng thôi.”
Pelle chớp chớp đôi mắt, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Roddy Elias hôn đôi mắt Pelle một chút: “Anh cần ngủ một giấc khôi phục
thể lực, em chăm sóc cô ấy cho tốt, trăm ngàn đừng xảy ra sự cố.” Ngón
tay chuyển qua đè lên động mạch của Pelle: “Em và cô ấy đều là lover của anh, phải vĩnh viễn ở bên cạnh. Cho nên, em không thể để cô ấy biến
mất, hiểu chưa.”
Ngón tay lạnh như băng làm cho Pelle nhớ tới cơ thể không hề có độ ấm
của Roddy Elias, cả người từ lòng bàn chân dâng lên đến toàn thân đều
cảm thấy lạnh, cô cố gắng che dấu sự sợ hãi, rũ mi mắt thuận theo nói:
“Xin yên tâm, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh, cô ấy cũng sẽ không.”
Roddy Elias đánh giá cô, dường như đang xác định có nên tin lời cô nói
hay không. Pelle ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, phá lệ quyến rũ xinh đẹp.
Roddy Elias hừ lạnh một tiếng, dùng ngôn ngữ chỉ có mình hắn mới có thể
nghe hiểu lẩm bẩm nói: “Ác mộng trong ngươi có thể một chút cũng không
dịu ngoan.” Sau đó hắn bước qua Pelle rời khỏi phòng.
Pelle chờ bóng dáng hắn biến mất ở cửa, cô mới hướng về phía cửa lặng lẽ lè đầu lưỡi ói ra một chút. Sau đó cô mới sửa sang quần áo lại rồi đi
đến bên giường, nhíu mày nhìn Lâm Gia.
Pelle không nghĩ ra, vì sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ
nà, trong lòng cô liền dâng lên tình cảm thân thiết mãnh liệt, giống như thật lâu trước kia hai người đã quen biết nhau, hơn nữa quan hệ cũng
không tầm thường. loại cảm giác này làm cho cô không nhịn được muốn tới
gần cô gái gọi là Lâm Gia này, muốn bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy bị
Roddy Elias thương tổn.
“Đáng ghét, như thế nào mình lại đồng tình với con người hèn mọn chứ?”
Pelle nhăm mắt lại lắc đầu vang lên câu nói vừa rồi của Roddy Elias.
“Không phải là em đang nghĩ đến cái gì chứ?”
Cô chưa từng nói với Roddy Elias cô mơ thấy cái gì đó, đó là một giấc mơ rất chân thật.
Trước kia mỗi khi Roddy Elias rời khỏi tổng bộ căn cứ lẻn vào liên bang
trong một thời gian dài thì lúc cô ngủ sẽ đều luôn mơ thấy cùng một giác mộng cổ quái. Trong mộng co vẫn là một sư tử con, đi theo phía sau một
đám ấu thú, chạy thật nhanh khắp nơi trên thảo nguyên mênh mông rộng
lớn.
Chạy dẫn đầu là một sư tử đực, cả người trắng như tuyết uy phong lẫm
liệt, một con hổ con cũng có màu lông không khác sư tử trắng lắm chạy
song song bên cnahj, nhưng bất quá dù hổ con chạy hết sức vẫn không thể
vượt qua được sư tử trắng.
Trong mơ quả nhiên xem đám thú con đó là anh trai, nhưng có một con sư
tử con có bộ dạng khá giống cô. Sư tử con này luôn bầu bạn bên cạnh cô,
mỗi khi cô không theo kịp đội ngũ thì sư tử nhỏ sẽ lo lắng dùng đầu đẩy
đẩy cô.
Cô mơ hồ nhìn thấy xa xa có một người phụ nữ vẫy tay với bọn họ, gió và
bụi đất che khuất hình dáng người phụ nữ đó, không thấy rõ được bộ dạng.
Trong mơ cô cực kì muốn đi đến bên cạnh người phụ nữ này, tựa như chỉ có bên cạnh người phụ nữ này, cô mới cảm thấy an toàn và ấm áp. Nhưng sau
mỗi đêm cô đều giật mình tỉnh giấc, hơn nữa cũng không có cách gì lại đi vào giấc ngủ.
Tình trạng này cứ liên tục cho đến khi Roddy Elias trở về căn cứ mới biến mất.
Pelle lấy lại tinh thần, lấy một miếng vải bông sạch sẽ từ trong cái dĩa trên bàn ra, lau khô mồ hôi trên người Lâm Gia, sau đó cầm ống tiêm
cũng từ trên cái dĩa đó tiêm thuốc giảm nhiệt vào cho Lâm Gia.
Một lát sau, Lâm Gia mới thả lỏng lông mày đang nhăn mặt, biểu tình trở nên bình tĩnh, nhắm mắt tựa như đang ngủ.
Pelle vỗ nhè nhẹ lên mặt Lâm Gia, cười nhạo nói: “Dậy ăn chút đi rồi hãy ngủ, bụng cô không đói sao?”
Lâm Gia không thể tiếp tục giả bộ ngủ nữa, lông mi run lên, cố hết sức
mở mắt ra. Cô đang bị sốt cao, cổ họng cũng đau căn bản không nói được,
chỉ có thể im lặng nhìn Pelle.
Một thủ vệ bưng thức ăn đi vào, trên khay là một bát cháo rau xanh và
một ấm nước. Thủ vệ để thức ăn bên giường xong liền rời khỏi.
Pelle đỡ Lâm Gia ngồi xuống tựa vào trên đầu gối, trước tiên đút cho cô
một chút nước ấm xong mới bưng bát cháo lên múc từng thìa một đưa đến
bên miệng cô.
Lâm Gia ngửi được mùi thơm thoang thoảng của cháo liền cảm thấy đó bụng, một hơi uống hết gần nửa bát cháo.
Pelle buồn cười nhìn Lâm Gia: “Cô cũng thật vô tư. Không nghi ngờ trong cháo có độc sao?”
Lâm Gia ăn xong, cảm thấy khôi phục thể lực được một chút, hắng giọng
nói: “Không ăn cũng là chết, tôi không muốn chết, tôi muốn sống.” Dừng
một chút, lại nói: “Cảm ơn cô.”
Pelle nhếch mày: “Không cần, đây là chuyện tôi phải làm, La Địch phân phó tôi phải chăm sóc cô thật tốt.”
Lâm Gia lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Pelle: “Vừa rồi cô đã cứu
tôi, tuy tôi không biết lý do gì nhưng tôi rất cảm kích cô.”
Pelle khẽ nghiêng đầu, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Lúc ấy có thể là tôi bị nóng đầu.” Cô không phát giác nụ cười
của mình tràn đầy vui vẻ thật lòng.
Khói bụi bám trên thành phố Oka tan hết, đoàn quân thủ đô đánh lui hết
đàn Zombie cao cấp tấm công bất ngờ. Binh lính dọn sạch chiến trường,
chôn cất thi hài cho các chiến hữu, nâng nhóm người bị thương đến xe y
tế chữa trị.
Ngoài xe y tế, Dương Kiện khoanh chân ngồi trên mặt đất, mở máy tính
xách tay của Hoffman ra, nhập mật mã sau đó mở bản đồ Hoffman thua tham
gia.
Hoffman bị thương rất nghiêm trọng, nhưng bằng vào nghị lực kiên cường,
anh vẫn kiên trì đợi đến khi viện quân đuổi tới. Trước khi hôn mê anh đã nói cho Dương Kiện biết, dựa theo lời khai của Dạ Hoàng thì anh đã gần
tra ra vị trí căn cứ tổng bộ của Roddy Elias, tất cả dữ liệu đều ở trong máy tính của anh. Chỉ cần lần theo manh mối anh tìm ra tiếp tục truy
tìm thì hẳn là sẽ có thể nhanh chóng tra ra vị trí cụ thể của căn cứ
tổng bộ, vừa có thể phá huy căn cứ của bọn cướp Roddy Elias vừa cứu được Lâm Gia ra ngoài.
Nhóm nửa thú phẫn nộ, tiếng gầm rú quanh quẩn bên tai mọi người, lửa giận thiêu đốt trong ngục những người có mặt ở đây.
Dương Kiện lấy một cái đĩa CD từ trong bao đựng máy tính ra cho vào ổ
đĩa, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đôi mắt lướt như bay trên bàn phím. Vị trí bản đồ trên màn ảnh không ngừng biến hóa, mười mấy
điểm sán tụ thành một đường vân.
Thời gian một phần một giây trôi qua, mùi máu tươi và mùi hôi thối trong không khí đã bị giói thổi đi mất, mặt trời xuất hiện phía chân trời.
Hai mắt Dương Kiện che kín tơ máu, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, không
ngừng thay đổi phương pháp tìm kiếm manh mối.
Bình minh ánh rạng đông đẩy lui bóng tối khỏi vạn vật. Khi anh gõ nhập
một chữ mẹ cuối cùng, tất cả điểm sáng màu lam đột nhiên chuyển động,
nhanh chóng tụ tập ở phương Bắc, cuối cùng ở vị trí một tòa sơn mạch
dung hợp thành một điểm màu đỏ chói mắt.
Cùng lúc đó, máy tính phát ra tiếng tích tích cảnh cáo. Dương Kiện nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Tìm được rồi!”