Edit: Lymiu
Beta: Sakura
Vệ Lam dùng xẻng sắt trong tay bắt đầu cạy đá ra: “Vệ gia với Chu gia vốn không thuộc cùng một phái, tại sao nói tự thành một phái.”
Anh là dị năng giả hệ Kim, dùng cái xẻng rất nhanh chóng cạy được đá ra.
Tiến sĩ Tào đứng ở một bên nhìn Vệ Lam làm việc tay chân: “Vệ Lam, tới giúp em đi, chúng ta vẫn như trước tận thế, em nhất định sẽ làm cho Chu gia ngày sau thuộc về anh.”
Vệ Lam không có lên tiếng, tiếp tục động tác dưới tay.
“Vệ Lam, có phải anh vẫn để ý chuyện của ba anh và Phú Sinh?.”
Vệ Lam không có nói chuyện.
Tào Mẫn bước tới rồi bắt lấy xẻng của: “Chuyện của bọn họ cũng không phải do anh sai, cũng không phải lỗi của em, anh không thể đối với em như vậy!”
“Buông ra.” Vệ Lam nói.
Tào Mẫn không chịu buông ra, còn duỗi hai tay ra bắt lấy: “Anh trốn tránh không giải quyết được vấn đề, tại sao anh không nghĩ về tương lai sau này, em có thể giúp anh, cũng sẽ giúp anh.”
“Tôi giờ còn lý trí, cho nên thỉnh cô buông tay…”
Tiến sĩ Tào còn đang muốn nói thì phụ tá sĩ quan mang theo một đám dị năng giả hệ Thổ tới.
Tào Mẫn đành phải buông tay nắm cái xẻng ra: “Vệ Lam, khi nào có thời gian rảnh, bọn mình ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Vệ Lam không có nhìn cô, nói với đám người dị năng hệ Thổ đằng sau”Di chuyển hết những khối đá cần tầm khoảng bao lâu.”
Có dị năng giả hệ Thổ hướng trước mặt nhìn nhìn, nhìn nhìn xa hơn xung quanh: “Cái này đã sập, tôi sợ tùy tiện dùng hệ Thổ để di chuyển đá,có nguy cơ sập lần nữa.”
“Có ý gì?”
” Chúng ta cần hỗ trợ, cần một chỗ chống đỡ rồi sau đó mới khai mở được, giống như cứu hộ động đất trên TV.”
Vệ Lam nhíu mày,nói với phụ tá sĩ quan: “Gọi người phía sau tới, cùng nhau hỗ trợ.”
Phía trước động tĩnh lớn như vậy thì dị năng giả đằng sau cũng bị kinh động.
Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy đội Hồ Hạo Thiên đi vào đường hầm, lại nhìn thấy đường hầm sập.
Nên cả đám tụm lại với nhau xì xào bàn tán.
“Chuyện gì xảy ra, vì sao đã sập rồi?”
“Đường hầm là tuyến đường đi thông qua bên kia, sao lại sập rồi?”
“Xem động tĩnh lớn như vậy, đội vừa rồi đi vào chắc đã chết hết rồi?”
Hứa Bân Minh cũng trông thấy bọn người Bạch Thất đi vào đường hầm.
Hiện tại đường hầm đã sập, anh ta nhìn xem phía trước cau mày, phỏng đoán nói: ” bọn người Bạch Ngạn vừa rồi đi vào, hiện tại đường hầm sụp chắc bọn họ gặp nguy hiểm.”
Đổng Cầm Cầm và Tô Vũ Vi sớm đã xuống xe đợi ở một bên, nghe đám dị năng giả thảo luận rồi lại nghe Hứa Bân Minh nói thì trong lòng sợ hãi.
Cuối cùng Đổng Cầm Cầm nói: “Chắc Bạch Ngạn không có chuyện gì đâu, cậu ấy lợi hại như vậy.”
Tuy trong miệng nói như vậy.
Nhưng ….
Cũng hiểu được cái lý do này tự an ủi mà thôi mình.
Tô Vũ Vi ngơ ngác “Uh” một tiếng, chăm chú nhìn phía trước với khuôn mặt u sầu thảm đạm.
Ngoài trừ lúc gặp ở clb khoa học kỹ thuật thì các cô chưa từng thấy dị năng của Bạch Thất lần nào nữa.
Tuy dị năng hệ Băng khá hiếm, nếu như Bạch Thất không có tinh hạch hấp thu, dị năng không có cái gì để thăng cấp…, chỉ sợ ở bên trong lành ít dữ nhiều.
Lúc Tô Vũ Vi tới căn cứ thành phố S cũng có người không có mắt có ý đồ đùa giỡn cô …
Các cô ở căn cứ thành phố H là nơi phát hiện tác dụng tinh hạch sớm nhất Việt Quốc,tất nhiên dị năng giả ở đây mạnh hơn dị năng giả ở trụ sở khác.
Mấy tên lưu manh muốn đùa giỡn Tô Vũ Vi đều bị cô ta dùng dị năng hệ Thủy đánh cho bầm dập.
Cho nên Tô Vũ Vi cảm thấy cho dù hệ Băng của Bạch Thất lợi hại, nhưng không có tinh hạch hấp thu thì sợ rằng sẽ khó sống sót khi bị đá lấp như vậy, đừng mong cơ thể không có bị sao.
Cho dù tránh thoát, bản thân bị trọng thương cũng là khó tránh khỏi.
Ngẫm lại về sau không còn thấy được người kia…
Tô Vũ Vi liền quay người lên xe.
Trừ Hứa Bân Minh ra có người đang thảo luận, còn có một tốp người đối với đội của Bạch Thất bị ‘Chôn sống’ ngược lại rất vui sướng.
“Anh Thượng, đám người kia bị chôn ở bên trong rồi.”
Anh Thượng “Uh” một tiếng: “Coi như là báo thù lúc trước chúng ta bị chôn sống rồi.”
“Chu thiếu còn để chúng ta xem tình huống ra tay, cái này không cần chúng ta ra tay có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhìn bên kia tro bụi cuồn cuộn, cũng cười: “Thật sự là tự nhiên chui đầu rọ, bằng không dựa vào thực lực của bọn họ, chúng ta thật sự không phải đối thủ của bọn họ.”
“Anh Thượng, chúng ta tiếp tục ngốc tại đây làm nhiệm vụ hay trở về phục mệnh Chu thiếu?”
Anh Thượng nghĩ nghĩ: “Đầu tiên chờ xem chút đã, đi một mình cũng không an toàn.”
Nhưng mà, thời gian lui về nửa giờ trước đó…
Ở trong cống thoát nước, Bạch Thất ôm Đường Nhược nhìn người cô: “Không có sao chứ?”
Mặc dù anh đã biết Đường Nhược có tinh thần lực bảo vệ chắc không có chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn chính miệng cô nói mới yên tâm được.
“Không có.” Đường Nhược nói xong, lấy ra một đèn điện năng lượng mặt trời, nhìn xung quanh nơi này tối om, ” Đây là nơi nào, vì sao bọn mình lại đến chỗ này, bọn Tiểu Hải đâu?”
Bạch Thất nghe được Đường Nhược nói không có việc gì thì yên lòng, tiếp tục ôm lấy cô rồi nhìn lên phía trên một chút: “Nơi này là cống thoát nước, Lưu Binh đánh sập đường hầm, chúng ta rớt xuống cống thoát nước rồi.”
“Cống thoát nước?” Đường Nhược lại nhìn chung quanh một chút, “Chúng ta rơi xuống rồi, bọn họ còn ở phía trên sao?”
Hóa ra cống thoát nước ở thế giới này giống y như trong phim khoa học viễn tưởng của nước X, to đến nỗi Ninja rùa cũng có thể đến ở.
“Có lẽ thế!” Bạch Thất cầm đèn pin chiếu chiếu phía trên, “Cửa động bị chặn.”
“Chắc bọn họ không sao đâu.” Đường Nhược suy nghĩ lại một chút, thời điểm hòn đá rơi xuống, lực tinh thần của cô khóa lại trên cơ thể của tất cả mọi người, cho nên có lẽ mọi người không có bị đá nện vào người.
Có điều mình bị rơi xuống, tinh thần lực bao bọc bọn họ đã cắt đứt, nhưng mà nhìn lên trên không tiếp tục sập, chắc cũng không có chuyện gì.
Bạch Thất chiếu chiếu trước sau cống thoát nước: “Bọn mình đi về phía trước thôi, cho dù có lên đó thì đường hầm cũng bị chặn hết, nếu như bọn họ phát hiện không thấy bọn mình thì chắc cũng sẽ xuống tới tìm chúng mình, chỉ cần để lại chút dấu hiệu, để cho bọn họ biết rõ chúng mình đi phương hướng nào là được rồi.”
Đường Nhược gật đầu, sau đó phóng ra tinh thần lực cảm nhận tình huống trong đường cống ngầm.
Chỉ chốc lát sau, cô run rẩy thu hồi tinh thần lực lại: “Nơi này có chuột, còn rất nhiều bộ dáng rất lớn…”
Con gái chán ghét mấy loại sinh vật thế này, thực tế những con chuột này to gấp mấy lần hình dáng bình thường, to như con mèo luôn, càng chán ghét hơn.
“Ở hướng nào?” Trong đường cống ngầm sẽ có con chuột, Bạch Thất sớm đã biết đấy. Lại thấy Đường Nhược biểu hiện vẻ mặt chán ghét thì nở nụ cười, “Ôm anh đi rồi không có gì phải lo lắng.”
Thân thể ấm như vậy, thơm như vậy.
Anh không hề ngại Đường Nhược bám dính lấy anh.
Đường Nhược nhẹ gật đầu: “Được.”
Bạch Thất nở nụ cười.
Thật không ngờ cô ấy lại sợ chuột đến như thế.
Vì vậy bắt đầu lòng tràn đầy chờ mong hình ảnh cô kề cận anh không rời.