Chỉ có điều đợi trong chốc lát, lại không thấy Đường Nhược thay đổi động tác.
Bạch Thất buông tay mình ra và giang rộng tay, ý định tạo cơ hội cho cô.
Anh nâng tay lên nói: “Đến, ôm anh.”
Đường Nhược tự tạo cho mình một cái màng bọc bằng tinh thần lực, kỳ quái liếc mắt nhìn anh, tự mình đi về phía trước
Bạch Thất: “…”
Đã nói rồi mà anh đây cho ôm miễn phí!
Hai người chậm rãi tiến lên, một con vật màu đen kịt từ chỗ tối nhảy ra.
“Coi chừng.” Đường Nhược kêu nhỏ một tiếng.
Kỳ thật không cần Đường Nhược nhắc nhở thì Bạch Thất cũng chú ý tới, anh nhanh chóng trực tiếp bắn ra một thanh băng đao.
Con chuột xoay một cái ngã xuống đất chết luôn.
Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược tới, ngồi xổm xuống rồi từ trong ba lô lấy ra một cái túi.
Cho con chuột vào trong túi rồi bỏ cái túi vào trong ba lô.
Đường Nhược ngây người trong giây lát, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh lấy thi thể nó làm cái gì?”
Bạch Thất lại đeo ba lô lên: “Những con này đã bị năng lượng hạt nhân ô nhiễm nhưng thịt của bọn nó có thể ăn được. Cho nên mang về cất đi, chúng mình sẽ ngày ăn hết thức ăn.”
Đường Nhược cái này, thật sự bị Bạch Thất nói dọa cho rồi.
Con chuột làm thức ăn?
Tin được không, ăn thịt chuột sẽ nhiễm khuẩn, sẽ bị bệnh đấy?
Nhưng….
À hiện tại đang là tận thế, sau khi tận thế bọn họ cũng coi như là giống biến dị rồi.
Nghĩ nghĩ, cô nói với Bạch Thất: “Bạch Ngạn, anh đưa thi thể con chuột để em cất đi cho.”
Tưởng tượng Bạch Thất như tiên nhân thế mà lưng lại cõng một bao thi thể chuột…
Đã cảm thấy càng thêm không tốt rồi!
Bạch Thất thấy vẻ mặt cô bi phẫn: “Anh cõng được
Đường Nhược kiên định nói: ” Bỏ vào không gian của em.”
Bạch Thất cười cười, không hề cự tuyệt, trực tiếp đi tới hôn cô một cái.
“Có thể đặt nó ở một chỗ riếng, không phải nói còn có chỗ sao?” Nói xong, đưa cái túi cho cô.
Đường Nhược: “…”
Đây là muốn đem tất cả con chuột vào trong không gian ư!
Có điều Bạch Thất đã nói cục thịt này có thể ăn được nên Đường Nhược không hề cảm thấy buồn nôn nữa, trong tận thế này cho dù là ăn rễ cây, cũng không thể lãng phí mất.
Cống thoát nước rất dài, thỉnh thoảng còn sẽ có con chuột đi ra, tất cả đám chuột này đều biến dị.
Bạch Thất vung ra dị năng, băng đao (*lưỡi trượt) như kiếm bay, vụt ra tất trúng.
Đường Nhược dùng tinh thần lực bọc lấy hai người, sau đó ở phía sau anh…
Đồng thời dùng kìm nhặt lấy thi thể con chuột!
Bạch Thất tiêu sái như đang chơi trò đánh quái.
Đường Nhược đi theo sau thì như một công nhân vệ sinh cần mẫn.
Bởi vì cô nhặt được một túi “rác rưởi”!
Hai người phối hợp hết sức ăn ý, cho dù Đường Nhược vừa nhặt vừa đi, cũng không có bị rớt tốc độ theo sau Bạch Thất.
“Phía trước 200m hướng phải góc rẽ, hẳn là ổ chuột.” Đường Nhược nhắc nhở nói.
Bạch Thất gật đầu.
Sau đó lôi kéo Đường Nhược chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, chuột biến dị như có cảm nhận được và lao ra, dốc toàn bộ lực lượng.
Dày đặc chằng chịt như thủy triều lao tới hai người.
“Ôm chặt anh.” Bạch Thất nói.
Đường Nhược rất nhanh chóng thu đồ đạc vào không gian, sau đó ôm Bạch Thất.
Bạch Thất phóng vụt ra rất nhiều băng đao (*lưỡi trượt), một tay ôm Đường Nhược một chân nhảy lên, giẫm lên băng đao mà đi.
Tốc độ của anh thật nhanh, hình như đến cực hạn.
Giữa không trung vặn người rồi ném xuống rất nhiều đóa băng liên.
Những hoa sen băng này khác với hoa sen băng ném anh Lục ở căn cứ, hoa sen băng biến thành lưỡi dao đâm trúng con chuột mãi sau đó mới tan ra.
Chỉ thấy sau khi mấy con chuột bị dao băng đâm xong thì trên người nó hình thành miếng băng mỏng bao bọc lại.
Trong chốc lát, một con bị đông lại, đến con thứ hai, liên tục con khác…
Bạch Thất mục tiêu công kích chính xác, tiết tấu rất nhanh, đao đi ra ngoài không hề thất bại, con chuột đều là 10 lớp chết, còn hướng đồng bọn mở băng hóa.
Đồng thời bước chân không ngừng, giẫm một cái người trong không trung lập tức đổi sang một thanh băng đao khác.
Loại dị năng hệ Băng phạm vi công kích này, chỉ sợ toàn bộ Việt Quốc cũng chỉ có Bạch Thất có thể làm được.
Đường Nhược mở to mắt, khó có thể tin được nhìn xem dưới chân con chuột biến thành băng điêu trong thế giới băng.
Tuy nhiên cô cũng không dám chủ quan chút nào, Bạch Thất lặp lại động tác đặt hoa sen băng về phía trên nhìn rất tùy ý, nhưng Đường Nhược biết rõ cái này kỳ thật tiêu hao dị năng rất nhiều, lại càng không cần phải nói còn có ở dưới lòng bàn chân còn có những tấm dao băng cỡ lớn.
Thô tục mà nói, làm màu cũng phải sưng mặt đấy!
Cô khẩn trương dùng hệ tinh thần bao bọc hai người lại, lại đồng thời tiến hành quấy nhiễu chuột biến dị ở phía dưới.
Bạch Thất không biết bay, giẫm cái dao băng cũng không có bao lâu, sau đó hai người thẳng tắp mà ngã xuống.
Thời điểm rơi xuống mặt đất, dị năng trong người ngưng tụ, Bạch Thất lại sử xuất chiêu trống rỗng thành kiếm!
Thanh kiếm này lớn con dao mà anh muốn giết Tô Tiêm Ảnh trong sân nhỏ rất nhiều.
Oanh!
Một cái kiếm khổng lồ khảm xuống dưới đất, khảm trong băng.
Anh ôm Đường Nhược rơi xuống trên chuôi kiếm.
Cất bước nhẹ nhàng, hành vân lưu thủy, giống như vũ công múa nhảy trên băng biểu hiện ra kỹ xảo nhẹ nhàng linh hoạt.
Oanh!
Những miếng băng mỏng bao trùm chuột biến dị lập tức biến thành băng dày óng ánh.
Răng rắc!
Mũi kiếm theo khối băng cắm vào một đầu khe hẹp vỡ ra.
Két sát két sát két sát!
Đầu khe hẹp vỡ ra, không cách nào ngăn cản lan tỏa ra.
Lan rộng, vỡ vụn, chuột biến dị chết không toàn thây, máu tươi nhuộm đỏ trên đất trên đống băng!
Hai người đứng ở chỗ cao xem trên mặt đất một đống thịt nát, dường như Đường Nhược mất cảm giác.
Trái tim đập thình thịch, trong đầu lại không hề sợ hãi.
Đối mặt cảnh tượng như vậy, cô sẽ không kinh hoảng.
Như vậy bên trong tận thế, không cho phép có bất kỳ cảm giác sợ hãi.
Cô ôm chặt lấy eo Bạch Thất, ngẩng đầu xem sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng hỏi: “Dị năng lại muốn thăng cấp sao?”
Bạch Thất “Uh” một tiếng, ôm cô nhảy đến chỗ không có máu tươi thịt lẫn lộn.
Những con chuột này đã không thể dùng nữa, dĩ nhiên hai người phải buông tha cho, bây giờ quan trọng nhất phải tìm xem ở trong này có chỗ nào an toàn để cho Bạch Thất thăng cấp dị năng.
Đường Nhược dùng tinh thần lực quét xung quanh, phát hiện cách nơi này phía trước 500 m, có một động hình bán nguyệt, có một cái cửa vào, thấy cũng có thể coi là ‘Căn nhà nhỏ bé’ tạm thời.
Hai người không có dừng lại, trực tiếp đi tới chỗ Đường Nhược chỉ.
Vào trong quan sát thoáng một tí trông an toàn, quan trọng nhất là chỉ cần lớp sắt lớn ở phía trên không mở ra thì đây là đường ra duy nhất.
Đường Nhược lấy đệm ra để cho Bạch Thất ngồi lên, lại đi dùng chó điện tử bố trí đặt ở nơi xa một chút.
Trở về lại trông thấy Bạch Thất ngồi ở đệm còn đang uống nước.
“Anh không thăng cấp dị năng à?” Đường Nhược kỳ quái hỏi
Bạch Thất từ từ nói: ” Lấy bồn tắm ra.”
Đường Nhược đã hiểu, nước trong không gian của cô có thể khiến người thăng cấp dị năng, như vậy ngâm trong nước thăng cấp tốt hơn ngồi trên giường thăng cấp
Nhưng là…
Đường Nhược nói: ” Trước kia em ngâm nước không gian rất khổ sở.”
Bạch Thất sờ sờ tóc của cô: “Cho nên hãy để cho anh cũng cảm nhận một lần.”
Đường Nhược vừa đổ nước vào bồn tắm vừa nói: “Chẳng lẽ anh cũng muốn em biết tâm trạng anh lúc đó à?”
Ngẫm lại mình lo lắng Bạch Thất đến mức thế…
Nghĩ như thế nào, đều cảm giác không được tốt đẹp cho lắm!