Tả Ý không đáp lại Lục gia chủ, ghìm cương lướt qua. Lục Tân cười nhạt, không bận tâm y sư vô lễ. Lục gia chủ nghĩ rằng y sư đang giận dỗi y bắt hắn phải đến hộ tống nương thân tiểu Minh. Xem ra dạo này y buông lỏng quá rồi, Tả y sư chẳng còn rõ ai mới là chủ tử đây.
“Chủ tử, thuộc hạ đã thỉnh lời. Chủ nhân tứ hợp viện mời ngài vào khách phòng uống trà.” Hạ nhân tứ hợp viện theo lời Tư Tam ùa ra, cung kính thỉnh tân khách nhập tòa. Lục gia chủ gật đầu, phân phó mã xa theo hạ nhân vào cửa sau tứ hợp viện chờ. Lục Tân mang theo Tả Ý và Tư Tam vào khách phòng gặp mặt.
Tứ hợp viện bên ngoài có vẻ đơn sơ, bên trong lại được trang trí vô cùng đẹp mắt. Từng cái cây ngọn cỏ đều được chăm chút gọn gàng, xếp đặt vừa vặn, làm hoa viên nhỏ xinh trở thành vườn xuân trăm hoa đua nở. Thị tì cũng không ít, phải trên 10 người, chủ nhân tứ hợp viện phải là người khá giả chọn nơi vắng vẻ nghỉ dưỡng.
Khách phòng trang trí thanh nhã, vừa nhìn đã thấy sự mềm mại từ bàn tay nữ chủ nhân. Thị tì mau lẹ rót trà, thỉnh khách nhân kiên nhẫn chờ đợi một lúc. Bọn họ thăm hỏi bất ngờ, nữ chủ nhân đang sửa soạn lịch thiệp để tiếp đón. Lục Tân gật đầu, nhàn nhã thưởng trà. Trà hương mềm mại quanh quẩn, đúng như khí chất nữ chủ nhân lưu lại trong tòa tứ hợp viện này.
Lục Tân chờ mong vuốt ve ban chỉ trên tay, nói không hồi hộp thì hẳn là giả. Dù sao đây cũng là nương thân của con y, là người phụ nữ đầu tiên y có da thịt chi thân. Nói không ngoa, trừ phụ mẫu, nàng ta là kẻ thân cận nhất với y lúc này. Làm sao y có thể nhẫn nại ước muốn trông thấy nàng ta đây?
Tả Ý không đụng vào chén trà thị tì dâng lên, hắn không thích loại trà thanh ngọt này. Từ bé đã không ưa, giờ lại càng chán ghét. Thanh trong ngọt ngào lại tha thướt lưu hương, khẽ nhấp, đầu lưỡi ngọt vị đọng lại. Đấy không phải vị đạo trà hương nên có. Hẳn là đắng nhẹ, chát lại, không ngọt mà lại dịu nhẹ cuống họng mới đúng.
Gió mang hương thảo thoảng qua, tán đi hương trà ngọt ngào lan tỏa. Nữ tử dịu dàng đệm bước, ngọc dung che lấp sau cánh quạt tròn họa mai thân thanh tao. Tiếng người mà như tiếng ngọc, trong trẻo mượt mà, khẽ ngân. “Tiểu nữ hân hạnh tiếp đón Lục gia chủ đến thăm tệ xá.” Nói rồi khuỵu người, lấy tư thái thiếp thất chào hỏi Lục gia chủ.
Lục Tân ứng tiếng, bật người đỡ lấy người ngọc suy yếu đến khuụy chân cũng lung lay. Nàng ta thuận theo Lục gia chủ, mềm mại dựa vào cánh tay nam tử cứng cáp, thân mật không chỗ xa cách. Lục Tân dìu nàng ta lên tọa ỷ, đưa mắt ra hiệu cho y sư tiến lên chẩn trị.
Y sư trầm mặc thùy mi, miễn cưỡng tiến lên. Hắn kê tay nàng ta lên gối mềm, chăm chú chẩn mạch. “Thân thể hư yếu, hậu sản thiếu hụt. Không quá nghiêm trọng, ta kê bổ khí bổ huyết cho muội, kết hợp châm cứu ngâm mình nửa tháng là được.”
Nữ tử vậy mà bắt ngược ống tay Tả Ý, y sư nhẫn nại ý muốn giật lại tay mình, tùy tiện nàng ta kéo lấy. Ngọc thể suy yếu lung lay, phải khó nhọc dựa vào thân gia chủ, mắt phượng hoen đỏ nước mắt. Ngọc dung xinh đẹp nhíu lại, hoa lê đái vũ. “Tả Ý, huynh giữ lời. Huynh đã đưa phu quân đến đón muội về rồi. Cảm ơn huynh.”
Tả Ý lạnh lùng liếc qua nàng ta, cười nhạt một tiếng. “Phải, ta đưa phu quân của muội, tiếp muội về phủ rồi đây.” Y sư nói cười tiếp lời, hòa thuận như thể hai người đã giao ước từ trước. Nhưng ngón tay hắn lại run rẩy, khẽ nắm lại sau ống tay áo vẫn bị siết chặt. Phu quân của muội, tiếp muội về làm phu nhân.
“Phu quân, người đã nghe sư huynh giải thích rồi sao? Người không trách thiếp tự ý sinh ra tiểu Minh à?” Nữ tử ngậm cười hỏi gia chủ, khóe mắt vẫn còn long lanh ánh nước. Ngọc dung tinh xảo mong đợi vọng theo gia chủ, tội nghiệp mong lời tha thứ của phu quân.
Lục gia chủ bấy giờ mới thu hồi tầm mắt nghiền ngẫm của mình, mỉm cười vuốt đi giọt lệ mi mắt nàng ta. “Sao ta lại trách nàng, tiểu Minh là hài tử ta cầu còn chẳng được. Nhờ nàng, ước vọng của ta mới thành sự thật, cảm tạ còn không kịp, nghĩa là trách cứ.” Lục gia chủ chăm chú an ủi phu nhân, lại vẫn dư thừa quan sát biểu tình y sư.
Tả Ý ngoảnh mặt đi, thu dọn hòm y của mình. Nhưng trong khoảnh khắc y sư quay đầu, Lục gia chủ vẫn bắt được vẻ mặt không cam lòng đan xen ghét bỏ của hắn. Không cam lòng, vì kế hoạch che dấu bị nhìn thấu. Vậy ghét bỏ kia, lại là thế nào? Tả Ý chán ghét Khương Duyệt Dung, sư muội của mình, ở điểm gì đây?
Khương Duyệt Dung từ bé đã sống cùng y sư, sư huynh sư muội mà thân hơn máu mủ. Đã không ít lần Tả Ý nhắc đến nàng ta với giọng điệu mang theo độ ấm thân tình. Bỗng dưng một ngày, hắn không còn nhắc về cô sư muội bé bỏng của mình nữa. Lẽ nào vì đây, khi bọn họ đứng hai bên chiến tuyến khác biệt.
Hỗn tộc lại đưa đến hai kẻ nội chiến đối nghịch. Mắc cười là một bên tha thiết lấy lòng, một bên quyết liệt ngăn cách. Chà, Lục gia chủ ngu độn này, vẫn không nên hay biết gì thì hơn. Lục Tân rất thích xem kịch, nhất là loại kịch thoại đặc biệt công chiếu vì bản thân y. Chó cắn chó, người đứng xem, không phải tuyệt sao?
Lục gia chủ dấu giếm nét cười kì bí trên môi, thân mật vuốt ve đuôi tóc mềm mượt của nữ tử trong lòng. Y vờ như không thấy y sư khựng người, nét mặt tái nhợt theo từng cử chỉ thân mật hơn giữa mình và nàng ta. Tả Ý hẳn là hoảng sợ và kinh hãi lắm, vì giờ đây Hỗn tộc đã thành công đưa kẻ thương thuyết vào thành.
Tốt lắm, có kình địch như thế xuất hiện, mới bức Tả Ý hành động nổi. Y đã nhàm chán lắm rồi, cái điệu bộ do dự không quyết của y sư.
***********************************************
Khương Duyệt Dung đương nhiên đồng thuận theo Lục gia chủ về Lục phủ, nàng ngậm cười dựa mình vào thảm mềm phô sẵn bên trong mã xa. Lưu luyến mà níu lấy ống tay Lục Tân, cầu phu quân ở bên trong bồi nàng. Lục gia chủ cưng chiều nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn nõn nà của nàng, thuận theo bước lên mã xa.
Hai người tiếu ngữ oanh oanh, âm điệu mềm mại đan hòa vào nhau. Dưới ráng trời chiều đỏ rực, tựa đôi thần tiên quyến lữ xinh đẹp, phù hợp và đẹp đôi đến đất trời cũng không muốn chia lìa. Nhưng khung cảnh mĩ miều ấy lại đau nhói con mắt Tả Ý. Hắn chịu không nổi sững lại đằng sau, cưỡi ngựa cách xa.
Chưa lúc nào hàn ý của U Minh Thảo lại nhạt nhòa đến thế, địch không nổi nỗi đau thắt lại trái tim hắn. Các người độc địa lắm, cướp đi thứ đáng ra thuộc sở hữu của hắn. Bây giờ là vị trí kề cận người nọ, sau này là danh xưng hài tử bập bẹ gọi nên. Như tu hú chiếm lấy tổ chim cút, hút cạn kiệt máu và dinh dưỡng thơm nồng.
Vậy thì chớ trách hắn, các người buộc hắn phải xuất thủ, thì đừng hối hận khi điều đó lộ ra. Tả Ý chưa bao giờ phủ nhận bản thân ích kỉ và tham lam. Y sư sẽ vì bản thân mình mà trở thành kẻ tội đồ, bởi đôi mắt hắn giờ chỉ rực cháy mỗi ngọn lửa ghen tuông độc địa mà thôi.
Giá như...Lục Tân kiên nhẫn và tin tưởng y sư một chút...thì những điều trong tương lai đó...hẳn nhiên sẽ không thể xảy ra. Nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi!
Lời tác giả: nếu ai yêu thích truyện của mình, nhớ vote và comt thường xuyên nhé, tác giả thích được an ủi lắm đó:))))