Lục gia chủ lại mất ngủ, đã hơn một tháng rồi. Đêm nay cũng vậy, trằn trọc nan miên. Lục Tân ngước nhìn mành tơ vẫn thấu bóng trăng, vuốt ngực thở dài. Nhưng vậy nào bình ổn nổi đáy lòng lăn tăn gợn sóng, chỉ càng khiến chúng thêm náo động mà thôi.
Y khó chịu vén lên mành tơ chẩm ngoài, xỏ giầy đi đến bàn trà. Tư Văn vốn thiếp đi bên giường hầu vội vàng thức tỉnh, chuyển mình phục vụ. Lục Tân thất thần mặc cho thư hầu rót trà đấm bóp, thần trí vẫn đang mơ màng trong giấc mộng ban sơ.
Lại là giấc mộng đấy, sương khói lan tỏa. Gương mặt, mùi hương đều bị lấp sau màn sương mờ, chỉ có da thịt nóng bỏng hơi nước. Hơi ấm ẩm ướt chảy dọc làn da, mỗi lần chạm vào là một lần bị nhiệt độ cao rát bỏng. Hai bóng người quấn chặt lấy nhau, triền miên ân ái. Tiếng thở dốc hòa vào rên rỉ ái muội, nhiễu kín không gian trắng xóa.
Đôi môi kề sát vành tai y, thì thầm những câu chữ không rõ. Bàn tay khô ráo dán lên da thịt y, nóng hổi mồ hôi, xiết lấy từng thớ cơ khi y mải miết chiếm lấy. Người đó đau rên, người đó khàn khàn thở dốc, người đó cuộn chân vặn lấy eo y... Hết thảy y đều nhớ rõ, nhưng gương mặt, khí tức hay người ấy là nam hay nữ, y lại chẳng thể thấy được.
Cơn mộng mị xuất hiện liên tục những đêm Lục gia chủ nan miên, lại vẫn không tán bớt lớp sương mù bao phủ. Ban đầu y coi nó là giấc mộng xuân bình thường, không hề chú tâm. Nhưng vài lần có thể là trùng hợp, vậy hằng đêm còn có thể là trùng hợp sao? Mà tất cả những xuân sắc ấy, dường như trỗi dậy từ cái khoảnh khắc y thoát khỏi cơn mê man núi Hạ Khúc.
Lục Tân không hề nói với bất cứ ai điều này, ngay cả Tư Văn. Bởi y không biết chắc bóng người hư ảo trong mộng là thực hay mơ. Nếu là mơ, ai là kẻ đã gieo cho y những thèm khát mà đêm đen mới lật mình trỗi dậy? Còn nếu là thực, kẻ đã cùng y giao hoan xác thịt trao hòa âm dương giờ này ở đâu?
Đâu đâu cũng là những câu hỏi không lời đáp, những câu hỏi chỉ có y mới thấy nổi chân tướng. Nhưng y tìm không nổi, trong cái đầu tinh minh của y, không hề có một chút nào đọng lại của một buổi hoan ái. Hơn 20 năm ròng này, Lục Tân chưa hòa âm dương cùng bất cứ kẻ nào cả.
Lục gia chủ cứng đấu cứng cổ truy tìm manh mối, để rồi sững sờ nhớ ra. Đâu phải lúc nào y cũng minh bạch mọi chuyện. Mới đây, không phải y đã mê man nửa tháng khi mắc kẹt với y sư tại núi Hạ Khúc hay sao? Mà vừa hay thứ y độc trúng lại chính là dâm độc Tiên Bồng...Đó là lần đầu tiên Lục Tân bắt đầu ngẫm nghĩ về sự chân thật của Tả Ý, y sư trung thành của y.
***********************************
Lại một đêm nữa Khương Duyệt Dung được triệu gọi, tính ra thì đã hầu hạ gia chủ đủ 3 lần rồi. Bây giờ ai nấy trên Lục phủ có người nào là không rõ Khương phu nhân danh xứng với thực, sắp được tổ chức lễ động đèn. Nàng ta được sủng ái yêu chiều hơn cả vị chuẩn phu lang nào đó đính ước từ nhỏ mà vẫn chưa qua cửa kia.
Ninh Tử đi ngang qua chúng thị tì hậu viện đang châu đầu bàn tán, nghiêng đầu nghe ngóng. Chậc chậc, quả thật lời đồn còn li kì hơn cả chuyện thực. Gì mà Mạt thiếu gia nhậm chức bình thê, nhận Khương Duyệt Dung làm kế muội. Cho nên không đả động gì Khương phu nhân mà còn chủ động thân cận, huynh muội chung chồng chung con, nội cung hoan ngữ.
Rồi lại Mạt thiếu gia trúng độc, biết mình nan sinh nên dù ghen hận đỏ mắt vẫn phải giả đò làm ngơ vị thiếp thất mẫu bằng tử quý. Nén hận phục mình, cho phép nàng ta hầu hạ phu quân mình. Thực ra đang ngày ngày chạy chữa với Tả tiên sinh để sớm ngày bình phục, sinh ra đích tôn dòng chính thay thế Lục Minh thiếu gia.
Ninh Tử đằng hắng một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý cao độ của bọn thị tì. Mấy âm nữ phát bực quay đầu, xem xem là ai phá đứt mạch chuyện hào hứng của họ. Sau đó người nào người nấy ngậm miệng, mặt mũi lại khôi phục cái vẻ cung kính nghiêm cẩn, khom lưng tản ra còn nhanh hơn bôi dầu vào chân.
Ninh Tử buồn cười giũ giũ ống tay áo, như thường xách lên hòm y đi đến Thanh Hồng Viện. Thanh Hồng Viện bên ngoài vẫn trang nhã như vậy, cả đèn tiên cũng vẫn dùng loại ngọc trắng loang thanh làm lồng. Sắc đèn thanh lam nhẹ nhàng điểm xuyết, thấu qua men ngọc trong suốt dịu dàng.
Trái ngược với sắc xanh thanh nhã của đèn tiên Thanh Hồng Viện, Loan Di Viện bên cạnh lại bắc đèn tiên màu hồng sắc cam ấm nóng. Ánh đèn thông qua men ngọc mà rọi sáng thu hút tầm mắt. Sắc cam hồng nồng ấm, mang đậm ý hoan, chứa đầy hỉ khí.
Ninh Tử nhìn đèn tiên Loan Di Viện sáng rực lấp lánh, ngoảnh đầu chép miệng. Đèn tiên hồng sắc cam, lại còn treo suốt một tuần. Khương Duyệt Dung này cũng quá thị sủng mà kiêu, ai biết hôm nay nàng ta có thực làm lễ động đèn đâu. Đến chuẩn phu lang còn chưa dám thay đèn mà nàng ta đã vội vã treo lên, thảo nào Mạt Hạ chán chả thèm bồi.
Thị tì ngoài Thanh Hồng Viện trông thấy Ninh Tử, lập tức đưa tay mời nàng theo mình vào bên trong. Ninh Tử nhướn chân mày, nhanh chân vọt lên sát cạnh nàng ta. Nàng đưa tay kéo sát nàng ta lại gần mình, choàng vai bá cổ dựa dẫm. “Ai nha Tiểu Mi Mi, hôm nay sao ta lại có diễm phúc được nàng đưa đón thế này?”
Thị tì áo vàng gượng gạo rụt vai, né khỏi móng vuốt của vị y sư âm nữ kì quái nào đó. Nhưng Ninh Tử nào để nàng ta như ý, càng ngả ngớn trêu đùa. Bộ dạng Ninh Tử hí hửng sờ mó nàng ta như mấy tên đăng đồ tử biến thái tìm được dân nữ nhà lành, đương nhiên đấy là cảm giác sau khi bỏ qua vẻ ngoài yêu kiều mềm mại của Ninh Tử.
Thị tì khẽ cụp mắt, buông bỏ hành động giãy dụa vô ích của mình. Khuôn mặt thanh tú giãn ra, cam chịu hành vi vô lễ của vị Ninh y sư nào đó, đèo bồng theo cái bọc thịt mà lết vào Thanh Hồng Viện. “Hôm nay Linh tỷ tỷ đi lấy phương thuốc chỗ Tả tiên sinh, thiếu gia sai nô tỳ tiếp đòn ngài.”
“Tiểu Mi Mi a, thế ta phải cảm tạ thiếu gia nhà nàng rồi. Linh đại bảo bối không có thì phải thay bằng Mi tiểu bảo bối, có thế Ninh y sư mới phát huy hết khả năng chẩn bệnh a.” Thị tì im lặng không nói, lại dứt khoát giật thoát tay áo của mình, gương mắt thanh tú căng lên. Nàng ta không thèm bận tâm khách nhân phía sau mà vọt lên phía trước. “Ninh y sư đã là chốn thân thuộc, chắc nhớ rõ thư phòng thiếu gia. Nô tỳ xin phép đi trước.”
Ninh Tử than thở chép miệng đuổi theo tiểu Mi Mi lại giận dỗi vô cớ, cực kỳ nhung nhớ gương mặt nhu mì dịu dàng của Y Linh. Mi tiểu bảo bối chỉ giỏi làm mặt lạnh thôi, chả dịu dàng trìu mến với nàng như Y Linh. Nhớ Linh đại bảo bối ghê, cần lắm một nụ cười ấm áp như gió xuân an ủi tâm tình bị từ chối yếu ớt này. “Tiểu Mi Mi đợi ta với...” Người phía trước nghe rõ mồn một lại không quay đầu, cứ như gió thoảng qua tai mà đi tiếp.
Đương nhiên Ninh Tử chỉ có thể khổ bức theo đuôi, nào dám vượt lên chọc ghẹo y nhân của mình. Cho nên nàng thấy không được, điệu cười vừa bất đắc dĩ vừa vui sướng của thị tì áo vàng kia.