Dịch: Phương
***
Từ Hàn dẫn đám người đi tới chân núi Linh Lung các.
Phương Tử Ngư có chút tiếc nuối ngoái nhìn toà sơn môn mà nàng đã sinh sống hơn mười năm. . Xin hãy đọc truyện tại ( trumtruy en.O RG )
“Sao vậy?” Từ Hàn nhìn ra sự khác thường của nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Họ Tống kia... không đi cùng chúng ta sao?” Phương Tử Ngư hỏi, khẽ cau mày.
“Sao vậy? Không hận hắn vì đã đề nghị gả ngươi cho Lâm Khai ư?” Từ Hàn cười nói.
Cô bé lắc đầu, nàng chuyển mắt nhìn về phía Từ Hàn, giữa lông mày chợt giãn ra.”ta chợt suy nghĩ minh bạch, vốn tên ngu ngốc kia làm như thế chính là vì đuổi ta đi...”
Từ Hàn vào lúc đó sững sờ, hắn chợt cảm thấy cô bé vốn xưa nay tùy tiện này, bây giờ đã cao lớn hơn không ít...
Nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể tìm thấy từ thích hợp để dỗ dành khiến nàng có thể miễn cưỡng vui cười.
“Mỗi người đều có sứ mệnh của mình, mà hắn cũng đang làm chuyện mình cảm thấy đúng.” Cuối cùng hắn chỉ có thể nói ra lời Thương Hải Lưu đã nói trên núi Đại Uyên năm đó, về phần đúng sai, ngay cả hắn cũng không nói đúng được.
“Thiếu chủ.” Lúc này bên tai truyền đến một giọng già nua.
“Ừm?” Từ Hàn ngẩn người, hiển nhiên còn chưa chưa thích ứng cái xưng hô như vậy.
Hắn quay đầu đã thấy vị Lộc tiên sinh kia giờ phút này đang cười khanh khách nhìn hắn.
“Tiên sinh có gì phân phó.” Từ Hàn lấy lại tinh thần vội vàng chắp tay cung kính hỏi.
“Thiếu chủ làm cái gì vậy, chiết sát* lão hủ rồi.” Nào biết Lộc tiên sinh tại trong phủ Tế thế khí thế hùng hổ dọa người vào lúc này lại vội vàng đỡ Từ Hàn đang muốn cong người xuống dậy, sau đó mới nói: “Lão hủ nghĩ, nơi này cũng không phải nơi tốt để chờ đợi, huống hồ xem chừng chuyện hôm nay rất nhanh sẽ truyền vào Trường An, như thế chúng ta vẫn nên mau mau lên đường, đi trở về Thiên Sách phủ. Ta thấy hẳn sẽ có một loạt chuyện cực kỳ lớn chờ Thiếu chủ đi làm.” (chiết sát: cảm thấy xấu hổ khi nhận một thứ mà mình không đáng đc nhận.)
Từ Hàn nghe vậy lại ngẩn người.
Thiếu chủ Thiên Sách phủ...
Giống như hôm qua hắn vẫn là tên ăn xin dọc đường, lo lắng cả ngày vì một miếng cơm ăn kia, đảo mắt hắn liền ngồi lên bảo tọa mà người trong thiên hạ này tha thiết ước mơ, trong lòng hắn vào lúc đó khó tránh khỏi sinh ra một loại cảm giác không chân thật khó nói nên lời.
Hắn vô ý thức nắm chặt đoạn tua cờ không có ngọc bội trong ống tay áo kia, âm thầm nghĩ đây chính là sứ mệnh ngài để lại cho ta sao? Lão đầu tử...
...
Nháo kịch trong phủ tế thế kết thúc, một đám người mang theo tâm tình hoặc trầm tư hoặc hưng phấn về tới chỗ ở của mình.
Hạ Tử Xuyên ngồi ở trong phòng, nghe chư vị trưởng lão chấp sự đi theo trò chuyện, lông mày nhíu lên.
“Nghĩ không ra hôm nay sẽ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Đúng vậy a, Từ Hàn kia cũng không biết là tiểu tử xuất hiện từ nơi nào, vậy mà có thể chém Chúc Long Khởi xuống dưới ngựa.”
“Ta thấy chuyện như vậy đã xảy ra, thông gia giữa Linh Lung các cùng Trường Dạ ty xem chừng phải dẹp.”
“Ta thấy không nhất định, ngươi xem bộ dáng của Tư Không Bạch hôm nay hiển nhiên đã thiên vị Trường Dạ ty, một vị Diệp Hồng Tiên rời đi, Linh Lung các nhà lớn nghiệp lớn, chẳng lẽ không thể tìm ra vài vị Bạch Hồng Tiên, Tử Hồng Tiên?”
“Lúc này đều không thể nói chắc chắn được, ai có thể nghĩ tới Nguyên Quy Long còn sống, ta nghĩ lúc này Tư Không Bạch cần phải hảo hảo ước lượng đến tột cùng là Thiên Sách phủ hay Trường Dạ ty rồi.”
“Vậy hôn sự của Tử Xuyên?”
“Lại ngừng đi...”
Đám người ngươi một lời ta một câu nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được ánh mắt cực kì buồn rầu của Hạ Tử Xuyên đang nhìn bọn họ chằm chằm, bọn họ đều có chút xấu hổ, vào lúc đó dồn dập thu thanh âm.
Sau khi ăn xong cơm tối, đám người Nguyệt Hồ động đã bắt đầu đóng gói đồ châu báu, chuẩn bị ngày mai liền khởi hành rời đi.
Linh Lung các cùng Trường Dạ ty thông gia thất bại mang đến một biến cố hệ liệt không chỉ tạo thành ảnh hưởng đối với kế hoạch của Tư Không Bạch, tương tự cũng tạo thành sự đả kích không nhỏ đối với mấy đại tông môn này, bọn họ cần chạy về tông môn, hảo hảo tính toán một phen Thiên Sách phủ xuất hiện sẽ mang đến biến cố như thế nào đối với thế cục Đại Chu trong tương lai.
Nhưng ngay lúc này ngoài phòng lại chợt truyền đến tiếng đập cửa, một vị trưởng lão tiến đến mở cửa phòng, lại nghe lời nói của đệ tử Linh Lung các đến trước đó: “Tư Không trưởng lão mời chư vị đi phủ Tế thế một lần.”
Mấy người vào lúc đó hai mặt nhìn nhau, Tư Không Bạch mời thời gian này, chắc hẳn chuyện muốn nói ra tuyệt không phải việc nhỏ. Đám người có chút chần chờ, nhưng cuối cùng cũng không biết là ai nói: “Không ngại, nhìn một chút.”
Vì vậy một đoàn người Nguyệt Hồ động liền phái ra mấy vị lão nhân có tiếng nói vội vàng theo đệ tử trước đó tới báo tin chạy tới phủ Tế thế.
Hạ Tử Xuyên lúc này rốt cục cũng được nhàn rỗi, nàng có chút suy tư, thừa dịp đám người không để ý đã lặng lẽ rời khỏi đội ngũ tiến đến phủ Tế thế, một mình đi về phương hướng Trọng Củ phong kia.
...
Đám người Từ Hàn đã có Thiên Sách quân sớm chuẩn bị xong ngựa thay đi bộ, tốc độ hành quân cực nhanh.
Chỉ mất nửa ngày đã tới Diêm Hồ thành, cách Linh Lung các gần một trăm dặm, lúc này đội quân trùng trùng điệp điệp hiển nhiên đưa tới Thái thú trong thành chú ý, Thái thú dung mạo tai to mặt lớn sau khi nghe nói danh hào đám người Thiên Sách phủ, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất, chờ y lấy lại tinh thần mới vội vàng đón đám người vào trong thành, ân cần sắp xếp chỗ nghĩ cho mọi người. Nhưng sau lưng lại thúc thủ hạ thả ra một con bồ câu đưa tin tới thành Trường An.
Những tiểu tâm tư này của y không gạt được con mắt Từ Hàn, nhưng hắn lại chưa từng ngăn cản.
Tin tức Thiên Sách phủ lần nữa xuất thế không giấu được quá lâu, biết sớm một chút cùng biết chậm một chút đối với Từ Hàn hay Thiên Sách phủ tiếp tục tồn tại mà nói cũng không khác nhau gì.
Đại Chu bây giờ sớm đã là thiên hạ của Trường Dạ ty, vị Thái thú này có chút quan hệ cùng Trường Dạ ty cũng không có gì lạ, dù sao như Từ Hàn năm đó ở biên cảnh Sung châu gặp phải vị Thái thú kia đều là số ít, huống hồ nếu không phải gã gặp được Từ Hàn, ba người một nhà cũng đã sớm mệnh chôn hoàng tuyền rồi.
Có đôi khi người luôn yêu thích cảm thán, trong loạn thế luôn luôn có người ác xuất hiện lớp lớp, nhưng thật sự không biết không phải người ác nhiều, mà do người tốt đại khái sống không nổi trong loạn thế dạng này.
Từ Hàn cũng không muốn truy cứu những hành động của vị Thái thú này, chỉ cần y không được một tấc lại muốn tiến một thước, nghĩ tới việc gỡ xuống hai mạng người đi tranh công lấy thưởng.