Dịch: Phương
***
Mà trên thực tế một vị Thành chủ thành nhỏ, cũng thực sự không có đảm lượng dạng này.
Một đoàn người cực kỳ an ổn dưới sự sắp xếp của vị Thái thú kia đến ở lại trong phủ Thái thú, hơn một ngàn người nhiều ít có chút chen chúc, nhưng đối với Thiên Sách quân đã quen sinh hoạt quân lữ mà nói, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Chờ đám người yên giấc, Diệp Hồng Tiên khó ngủ nên đơn độc một mình đi tới trước cửa phòng Từ Hàn, sau khi gõ mấy lần lại không thấy đáp lại, nàng đang còn cảm thấy kỳ quái vì sao Từ Hàn đã trễ như vậy sẽ đi đến nơi nào, lại chợt phát hiện vị Thiếu chủ Thiên Sách phủ này, đang ngồi ở trên nóc nhà ngẩn người sững sờ nhìn lên bầu trời.
Diệp Hồng Tiên cười một tiếng, rón mũi chân, thân thể vào lúc đó liền nhảy lên, nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh hắn.
“Đã trễ đến như vậy mà còn chưa ngủ, đang nghĩ gì thế?” Nàng ý cười đầy mặt ngồi xuống bên người Từ Hàn. Giọng nói thanh thúy vang vọng ở trong bóng đêm tĩnh mịch, tựa như oanh gáy, cực kỳ êm tai.
“Chắc là đang nghĩ tới cô nương Tần Khả Khanh của ngươi sao? Ngươi dù sao cũng đã gạt người ta ra khỏi Linh Lung các, cũng nên cho nàng một cái danh phận.” Thiếu nữ áo đỏ ra vẻ nhẹ nhõm, chế nhạo.
Từ Hàn sao có thể không hiểu được ý của nàng, thiếu niên vào lúc đó lắc đầu, “ta cùng với Khả Khanh chỉ là bình thường...”
“Bình thường? Trong Linh Lung các nữ đệ tử không có một vạn cũng có tám ngàn, sao không thấy ngươi quan tâm đến những người khác như vậy?” Tâm tư của Diệp Hồng Tiên nhanh nhẹ đến mức nào, sao có thể dễ dàng cho qua vì một câu nói qua loa của Từ Hàn, nàng lập tức đánh gãy.
Từ Hàn lập tức yên lặng, hắn nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Khả Khanh năm đó có ân cứu mạng với ta.”
“Ừm?” Diệp Hồng Tiên vẫn lần đầu tiên nghe nói tới chuyện như vậy, nàng nhìn kỹ thần tình trên mặt thiếu niên trước mắt này, dường như đang xác nhận đây có phải là lời nói dối mà hắn tạm thời nghĩ ra được hay không.
Từ Hàn bị nàng nhìn tới mức không được tự nhiên, lúc này mới nhẹ nhàng kể chuyện đã xảy ra khi mình vẫn còn là một tên ăn mày năm đó. Dù sao Diệp Hồng Tiên sớm đã đoán được tám chín phần mười đối với thân phận của hắn, hắn cũng chỉ là giấu diếm đi chuyện cánh tay yêu, còn lại có thể bộc bạch ra bên ngoài.
Sau khi nghe xong thiếu niên kể lại chuyện năm xưa, Diệp Hồng Tiên hơi có chút sửng sốt, nàng nháy mắt dường như đang cố gắng tiêu hóa những chuyện quá khứ có thể nói biến đổi bất ngờ của Từ Hàn, một lúc lâu sau đó mới hỏi lần nữa: “cho nên ngươi dự định vì ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp?”
Từ Hàn nghe vậy ngẩn người, hắn nhìn gương mặt gần như cách gang tấc trước mặt mình.
Môi đỏ răng trắng, lông mày cong điểm thêm chút phấn trang quả thực đẹp đến mức không gì sánh được.
Mà con mắt của nàng giờ khắc này cong thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng có chút vểnh lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, rõ ràng là đang cười.
Từ Hàn nhìn có chút xuất thần, ngay cả nhịp tim vào lúc này cũng nhanh thêm mấy phần.
Hắn vội vàng lắc đầu, xua tan kiều diễm bỗng nhiên dâng lên trong đầu mình, rốt cục quyết định tránh cái đề tài này đi.
“Ta kỳ thật đang nghĩ, vì sao lão đầu tử lại giao Thiên Sách phủ cho ta... ta cảm thấy, bản thân mình không thích hợp...”
Diệp Hồng Tiên nghe vậy cũng thu hồi tâm tư trêu chọc Từ Hàn, sắc mặt của nàng nghiêm lại, nói: “Phu tử gia gia đương nhiên có dự định của riêng ngài ấy, vả lại ta cảm thấy, ngươi cũng không hề không chịu nổi giống như ngươi nói...”
Thiếu nữ nói đến đây, thanh âm chợt nhỏ xuống.
Từ Hàn đang chờ những câu sau của Diệp Hồng Tiên, tuy nhiên chợt thấy nàng bỗng nhiên im tiếng, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Nhưng ngay lúc đó thiếu nữ bỗng nhiên vươn tay mình ra, đặt nó vào lòng bàn tay Từ Hàn, sau đó đầu nghiêng một cái, nhẹ nhàng tựa vào đầu vai hắn, tiếng như muỗi gáy.
“Ta cảm thấy...”
“Ngươi rất tốt...”
Từ Hàn ngửi ngửi hương khí nhàn nhạt từ trên sợi tóc của thiếu nữ truyền đến, cảm thụ được ấm áp trong tay.
Hắn cảm thấy tim mình vào lúc này chợt đập nhanh hơn.
“Thật sao?” Hắn nói như vậy, trên mặt cũng chợt tràn ra một ý cười.”Vậy thì thật tốt.”
...
Tống Nguyệt Minh có chút sững sờ nhìn thiếu nữ áo xanh bỗng nhiên tìm tới cửa trước mặt mình lúc này.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu xanh đứng ở cổng, trực tiếp nhìn qua một thiếu niên áo bào tím.
“Chuyện gì?” Dạng phương thức nói chuyện phiếm trực tiếp này, hiển nhiên cũng khiến Tống Nguyệt Minh không thể thích ứng kịp.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn hắn, nhưng một mực muốn khắc dung mạo người kia ở trong đầu của mình.
Nàng trầm mặc thật lâu, sau đó mới hỏi: “vậy hôn ước kia giữ lời sao?”
Số lượng từ rải rác nhưng lúc nói ra khỏi miệng, lại tựa như đã tiêu hao hết khí lực cả người cô bé.
“Đương nhiên giữ lời, chuyện này sao có thể...” Thiếu niên sững sờ, theo bản năng đáp lại.
Nhưng lời còn chưa dứt, miệng hắn đã bị một đôi môi ấm áp lại ngọt cứng rắn ngăn chặn.
Con ngươi Tống Nguyệt Minh vào lúc đó đột nhiên phóng đại, gã sững sờ nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, trong đầu trống rỗng.
“Nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của ngươi, Hạ Tử Xuyên ta, đời này không phải quân không gả!”
Mãi đến lời nói của cô bé truyền đến bờ tai gã, Tống Nguyệt Minh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mà bóng hình xinh đẹp trước mắt lúc đó sớm đã đi xa, chỉ có một bóng hình màu xanh lục lắc lư dưới ánh sao.
Nhưng Tống Nguyệt Minh vào lúc đó lại cảm thấy, thân ảnh kia dường như càng loá mắt so với ánh sao đầy trời lúc này.