Tàng Phong

Chương 104: Chương 104: Bán yêu




Dịch: phuongkta1

Thanh châu, Dương Liễu trấn.

Dương Liễu trấn chỉ là một cái trấn nhỏ ở biên thùy Thanh Châu, gần sát Thập Vạn Đại Sơn.

Yêu tộc từ vài nghìn năm trước đã chạy tới Thập Vạn Đại Sơn, không dám ngoi đầu lên, nhưng nơi đây dù sao cũng đã gần sát nơi ấy, vẫn khó tránh khỏi ngẫu nhiên có một vài tiểu yêu không biết trời cao đất dày đi ra làm loạn.

Mặc dù không gây nên rối loạn quá lớn, nhưng thời gian dài, người trẻ tuổi trong trấn gần như đều không muốn sinh sống ở chỗ này.

Bởi vậy trong Dương Liễu trấn ngoại trừ chút ít người già và trẻ em, cũng không có quá nhiều người.

Mà ai cũng không ngờ tới bên cạnh Dương Liễu trấn, trong một sơn động trong rừng rậm sát Thập Vạn Đại Sơn, cửa động rất nhỏ.

Một con quạ đưa thư màu đen bỗng nhiên từ xa bay vào trong rừng rậm, sau một lúc quanh quẩn liền bay vào trong cửa động kia, chẳng ai ngờ được trong sơn đồng nhìn như bình thường kia lại có động thiên khác, con quạ đưa thư kia bay thẳng vào trong đó, khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, cảnh sắc lờ mờ trước mặt mới biến đổi, bắt đầu trở nên sáng tỏ.

Phía dưới cửa động có một cái cung điện dưới mặt đất hùng vĩ.

Quạ đưa thư tiếp tục bay về phía trước, lướt qua cửa lớn cung điện, phía trên cửa lớn có khắc hai chữ “Củ Tập“.

Cuối cùng con quạ đưa thư kia xuyên qua tầng tầng cung điện, bay vào trong đại điện.

Đại điện kia cực kỳ to lớn, nhưng lại âm trầm trống trải, hai bên có hai vị nam tử áo đen đang đứng sừng sững giữ thế, lặng im như điêu khắc, âm trầm như ác quỷ.

Mà trên đài cao đại điện lại có một bóng người màu vàng đang đứng, không thấy rõ dung mạo, cũng không thấy rõ ăn vận, dường như thân thể của y chính là do ánh sáng vàng kia tạo thành. Nhưng ánh sáng vàng kia lại không hề cao quý thánh khiết, trái lại dường như mang theo thanh âm của quỷ khóc thần gào, rất là dọa người.

Lúc này con quạ đưa thư kia rút cuộc bay đến trước đại điện, sau đó thân thể của nó bắt đầu bành trướng, chờ đến lúc nó rơi xuống, bất thình lình đã biến thành một vị nam tử mặc áo tím.

“Thuộc hạ Nguyên Tu Thành bái kiến Tống Đế Diêm La.” Người nọ cao giọng quát, quỳ người xuống, sắc mặt âm trầm, ngữ khí cung kính.

“Chuyện Cổ Lâm ngươi đã lo liệu xong chưa?” Bóng người màu vàng đưa mắt nhìn xuống nam tử dưới chân, thanh tuyến uy nghiêm.

“Thuộc hạ đã giết chết tất cả những yêu vật vô dụng trong Cổ Lâm, mà một số đồ vật quan trọng đều đang được giam giữ trên đường trở về Điện phủ.” Nguyên Tu Thành, cũng chính là tên nam tử có nhiều liên hệ với Từ Hàn lúc hắn còn ở trong Sâm La Điện.

“A....” Bóng người màu vàng nghe vậy khẽ gật đầu.”Chuyện Giao Long ở thành Nhạn Lai đã bại lộ, xem ra một thời gian ngắn sẽ có người tra tới Cổ Lâm, diệt trừ hậu hoạn sớm một chút, không có gì xấu đối với kế lớn của Sâm La Điện.”

“Tiểu nhân ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ mà đại nhân phân phó, còn phát hiện chút đồ vật thú vị trong Cổ Lâm.” Lúc đó, Nguyên Tu Thành lại mở miệng nói lần nữa.

“A vật gì?” Bóng người màu vàng kia nói, nhưng trong giọng nói lại không hề có bất cứ sự chấn động nào.

Đến cảnh giới như y, đồ vật trên đời này có thể khiến cho y hứng thú thực sự không có quá nhiều, ngay cả con Giao Long mà Chúc Hiền nghĩ hết biện pháp muốn lấy được, thực ra trong mắt y cũng chỉ là vật tầm thường. Bởi vậy, y cũng không quá kỳ vọng đối với đồ vật thú vị mà trong miệng Nguyên Tu Thành nhắc đến.

Nguyên Tu Thành lại không quan tâm đến thái độ của bóng người màu vàng, gã đứng lên, ngay lúc đó chợt vỗ tay.

Âm thanh trong trẻo vang ra trong đại điện, rồi sau đó phía chân trời nơi xa liền có một đoàn mây đen bay tới.

Lại là một đám quạ đưa thư đang ngậm một cái quan tài màu đen bay về phía này.

Đám quạ đưa thư bay đến giữa đại điện rồi hạ quan tài màu đen kia xuống, sau đó nhanh chóng hóa thành lưu quang bỏ chạy.

Đông.

Một tiếng vang nhỏ vang vọng khắp đại điện.

Quan tài kia nằm ở giữa đại điện, mà một cỗ Yêu khí mênh mông cùng lúc này tuôn ra khắp nơi này.

“Ừ” Sắc mặt bóng người màu vàng vào lúc này biến đổi, dường như y cũng đã nhận ra có chút không tầm thường.

Mà phản ứng của y rơi vào trong mắt Nguyên Tu Thành thực sự khiến lông mày gã nhíu lại, nhưng không nói nhiều, chỉ vội vàng chạy tới quan tài trước mặt, vung tay lên, xốc nắp quan tài ra.

Sau đó, một cái bóng người hiện ra bên trong cái quan tài này. Hắn có một gương mặt cực kỳ lợt nhạt, hai con ngươi màu đỏ như máu, cùng với Yêu khí tràn đầy cực kỳ đáng sợ.

Lúc này hắn đang dùng con mắt đỏ tươi nhìn thẳng đám người trên đài.

Trong đôi mắt kia không có phẫn nộ, cũng không có âu sầu, lại tràn ngập vẻ âm lãnh lạnh lẽo như băng.

“Đây là?” Bóng người màu vàng nói, bên trong thanh tuyến mang theo một cỗ rung động rõ ràng, hiển nhiên đồ vật xuất hiện ở bên trong quan tài trước mặt, cho dù thân là Diêm La như y cũng cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

“Đồ vật tìm được ở chỗ sâu trong Cổ Lâm, dường như là Tu La chúng ta phái ra ma luyện trong Cổ Lâm mấy năm trước, thần kỳ không có chết, sau khi hấp thu Yêu khí tràn đầy bên trong liền biến thành bộ dáng như vậy.” Nguyên Tu Thành đi tới trước cái quan tài kia, chậm rãi giới thiệu cho bóng người màu vàng nghe.

Bóng người màu vàng lại không có ý trả lời Nguyên Tu Thành, y bước từng bước một đi tới trước quan tài, ánh sáng vàng lóe lên quanh người biểu lộ rõ ràng nội tâm lúc này đang cực kỳ rung động. Y giống như thưởng thức đồ cổ trân quý nhất trên đời này, cẩn thận từng li từng tí đánh giá đồ vật không biết là người hay là yêu trước mặt, lo sợ sẽ bỏ lỡ mỗi một cái chi tiết.

“Đây là bán yêu a! Bán yêu mà Sâm La Điện đã nhiều năm muốn tạo ra lại làm được trên tay ta.” Cuối cùng sau khi xác định vật kia rốt cuộc đúng với suy nghĩ của y hay không, thân thể bóng người màu vàng chợt run rẩy, “Nếu như Hoàng tộc Đại Sở năm ấy có thể luyện ra vật này, sao có thể nghênh đón thảm cảnh diệt quốc.”

Y thì thào lẩm bẩm, ngữ khí trầm thấp lại thâm thúy.

“Điện hạ yên tâm, ta đã dùng thuật Luyện Yêu hàng phục nó hoàn toàn, cái này chính là Yêu bài.” Nguyên Tu Thành làm như không thấy với sự thất thố của bóng người màu vàng, y cung kính từ trong lòng ngực móc ra một cái lệnh bài màu tím đưa tới trước mặt y.

Bóng người nghe vậy phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận cái Yêu bài kia, sau đó y sững sờ nhìn Yêu bài kia, trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng bình phục tâm tình cuồn cuộn trong lòng mình.

“Nguyên Tu Thành, lần này ngươi làm rất tốt, Phán quan chính là thủ hạ của bổn tôn đã chết dưới vuốt Giao Long ở thành Nhạn Lai, từ hôm nay, ngươi tiếp nhận vị trí của gã đi.” Lúc đó y trầm giọng nói.

Nguyên Tu Thành nghe vậy lập tức cực kỳ vui mừng, gã vội vàng quỳ xuống.

“Tạ ơn điện hạ, thuộc hạ sẽ vì điện hạ xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!”

“A....” Bóng người màu vàng kia khẽ gật đầu, nhưng hiển nhiên tâm tư của y lúc này đã không còn trên người Nguyên Tu Thành từ lâu. Y xoay người qua, một lần nữa đi tới trên đài cao đại điện.

“Đã có tên bán yêu này, cho dù là Tần Nghiễm Vương điện hạ chắc chắn cũng sẽ không trách móc ta nặng nề vì chuyện xảy ra ở thành Nhạn Lai Thành.” Y nói như vậy, lại bỗng nhiên như nhớ đến chuyện gì đó, chợt quay đầu, nhìn về phía người đang đứng sừng sững không chút sứt mẻ như tượng đá trong đại điện, có chút hứng thú hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Bóng người kia nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng người màu vàng, bờ môi màu đỏ giống như từng nhiễm máu tươi cùng lúc đó mở ra.

Hắn nói.

“Lưu Sanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.