Dịch: phuongkta1
Một ngày này, Diệp Hồng Tiên đã rời khỏi giường từ sớm, sau khi báo với Từ Hàn vài câu liền một mình đi đến Trọng Củ Phong.
Nàng đã đến thời khắc mấu chốt từ Tam Nguyên cảnh trùng kích Thông U cảnh, rất là cực nhọc, thế nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì trở về nấu một bàn cơm tối cùng ăn với Từ Hàn.
Từ Hàn cũng từng khuyên nàng, có Sở Cừu Ly ở đây, thực sự không cần Diệp Hồng Tiên phải hao tâm tổn trí vì những chuyện này.
Nhưng vị tiểu sư thúc này lại có lập trường của chính mình.
“Nữ đầu bếp nhỏ nhắn của ngươi bị ta cưỡng chế rời đi, đương nhiên chuyện nấu cơm phải rơi vào trên đầu ta.”
Lời này ra khỏi miệng, Từ Hàn đương nhiên không thể phản bác lại.
...
Từ Hàn bởi vì muốn thúc đẩy Kim Đan cùng Kiếm chủng bên trong thân thể dung hợp, tu vi đã đến bình cảnh.
Sau khi tiễn Diệp Hồng Tiên đi, hắn liền bắt đầu luyện kiếm ở bên trong sân.
Hắn cũng không hề biết bất kỳ kiếm pháp cao thâm nào, nhưng nếu như muốn tu luyện, đương nhiên không thể thiếu ma luyện đối với kiếm đạo.
Theo như lời nói của Thương Hải Lưu, kiếm chiêu trong thiên hạ, bất kể là cao thâm đến mức nào, đều không thể thoát khỏi: đâm, quét qua, bổ xuống, vung lên, đánh trúng.
Chỉ cần luyện những thứ này đến cao độ, mặc kệ tu luyện bất cứ kiếm chiêu nào đều có thể nói là làm chơi ăn thật.
Từ Hàn được chứng kiến kiếm pháp cường hãn của Thương Hải Lưu nên không có chút nghi ngờ đối với chuyện này, những ngày này vì quá bận bịu, cho nên hắn có chút lười biếng đối với việc tu luyện kiếm pháp, đang muốn tập luyện một phen, qua ít ngày đi tới Chấp Kiếm đường đổi lại một bản kiếm quyết cao siêu hơn.
Hắn thân là khách khanh nên mỗi tháng có ba trăm Ngưng Nguyên đan, thêm với chuyện ở thành Nhạn Lai hắn lập công lớn, với công lao đoạt được muốn đổi lại một bản kiếm quyết cũng không phải là việc khó.
Nghĩ đến những chuyện này, Từ Hàn càng ra sức, thanh kiếm Hình Thiên trong tay ngay lập tức bị hắn vung vẩy sinh ra đầy trời gió lốc.
“Ngâm nga! Họ Từ kia, ngươi đi ra cho ta!” Nhưng vừa mới bày ra bộ dáng này, ngoài cửa liền vang lên một giọng nói đầy tức giận.
Từ Hàn sững sờ, lập tức cười khổ thu hồi trường kiếm trong tay.
Mèo đen đang chơi đùa hăng say với côn trùng ở trên mặt đất chợt chấn động, như gặp đại địch chạy trốn vào trong phòng, không dám thò đầu ra.
Trong Linh Lung Các này có thể làm cho Huyền Nhi sợ hãi như thế cũng chỉ có vị nhị sư tỷ Phương Tử Ngư kia rồi.
Từ Hàn nghĩ đến, liền mở cửa lớn sân nhỏ ra.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất của Phương Tử Ngư.
“Làm sao vậy?” Từ Hàn hỏi.
“Không biết tên họ Trần kia đi nơi nào!” Tiểu sư tỷ đập chân một cái, khoai lang ôm trong ngực liền có một hai củ lăn xuống mặt đất.
Từ Hàn cũng không đáp lại cô, hắn đã quen với việc vị sư tỷ này luôn luôn phàn nàn. Hắn chỉ yên lặng cúi người xuống, nhặt khoai lang trên mặt đất lên.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi nướng khoai.” Từ Hàn nói.
Lời kia vừa thốt ra, Phương Tử Ngư vừa mới còn nổi giận đùng đùng lập tức mặt mày hớn hở.
“Ta biết họ Từ ngươi tốt nhất á.”
Mèo đen trong phòng vào lúc này nghe vậy thò đầu ra, nó nhìn hai người đang rời đi, rốt cuộc không thể chịu đựng được sự dụ hoặc của khoai nướng, bốn chân cất bước chạy theo.
...
“Meow!” Trên đất trống bên cạnh đình gỗ, Huyền Nhi ăn khoai lang, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ thỏa mãn.
“Lần này lại vì chuyện gì vậy?” Từ Hàn vuốt ve bộ lông trên lưng Huyền nhi, nhìn Phương Tử Ngư như đang muốn biến khoai lang trước mặt thành vị đại sư huynh kia, cười hỏi.
“Ngươi có biết tên tiểu tử họ Mông của Ly Sơn Trần quốc không?” Phương Tử Ngư ngậm lấy khoai lang chưa kịp nuốt vào, ậm ừ không rõ nói.
Từ Hàn cũng đã quen với việc Phương Tử Ngư không thích gọi thẳng tục danh của người khác.
Hắn hơi sững sờ, liền nghĩ đến những chuyện mà Tống Nguyệt Minh đã từng nói qua với hắn mấy ngày trước đây, lông mày lập tức nhíu lại nói.
“Ngươi nói là Mông Lương - vị cao đồ của Diễn Thiên Thu, người đã đánh bại hơn mười vị kiếm tu trẻ tuổi của Đại Chu ư?”
Nói đến vị Mông Lương này hôm nay trong Đại Chu cũng rất nổi tiếng.
Khoảng chừng năm trước xuất quan rời Ly Sơn, trên đường từ Trần quốc giết đến Đại Chu, hễ là kiếm tu trẻ tuổi có chút danh khí đều không thoát khỏi thư khiêu chiến của gã, mặc dù chưa hề đả thương người, nhưng đại quốc mênh mông lại không tìm được một người là đối thủ của gã, quả thực khiến cả giang hồ Đại Chu hổ thẹn.
Nghe đồn hôm nay gã đã đến thành Thiên Đấu ở Từ châu, gửi thư chiến với Nhạc Thành Bằng, con trai Nhạc Phù Dao, ba ngày sau liền muốn quyết chiến.
Nếu như Nhạc Thành Bằng cũng nhận lấy thất bại.
Vậy mặt mũi của kiếm tu Đại Chu có thể sẽ mất hết, mà người duy nhất có thể cứu xu thế này chỉ sợ cũng chỉ có vị Trần Huyền Cơ kia thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn dường như đã hiểu được chút ít.
“Ừ, tên họ Mông kia rất lợi hại, sư phụ đã từng nói, Nhạc Thành Bằng chắc chắn không phải là đối thủ của gã, mà người duy nhất có thể chống lại gã chính là tên đồ đần họ Trần kia, vì Linh Lung Các, y đương nhiên phải tu luyện thật tốt để chuẩn bị ứng phó tên kia.” Phương Tử Ngư cắn răng hung hăng nói, nhìn bộ dáng giống như hận không thể xé tên Mông Lương kia thành mảnh nhỏ.
“Thực ra Trần huynh cũng là vì việc chính, ngươi cũng không nên tức giận vì huynh ấy.” Từ Hàn nghe vậy không nhịn được cười lên. Mà trong lòng lại đánh giá vị Mông Lương kia cao hơn. Dù sao Chung Trường Hận cũng đã cho ra kết luận, đã như vậy thì gần như không sai được.
Từ Hàn lại không nghĩ ra Ly Sơn Trần quốc lại có thể bồi dưỡng ra một tên yêu nghiệt như vậy, rút cuộc là đáng sợ hay đáng kính.
“Ngâm nga, việc chính, việc chính! Cái gì đều là việc chính, thế giúp ta không phải là việc chính ư!” Phương Tử Ngư hiển nhiên không phải là hạng người thích nghe giảng đạo lý, Từ Hàn khuyên giải lại khiến bất mãn trong lòng vị nhị sư tỷ này càng lớn, cô lại hung dữ cắn một miếng khoai lang trong tay.
Từ Hàn đương nhiên không dám chọc cô tức giận, vội vàng cười ha hả phụ họa nói: “Hành động của Trần huynh lần này thật không đúng, không đúng chút nào.” Sau đó lại vội vàng móc hai củ khoai lang đã nướng chín từ trong đống lửa ra móc ra, đưa tới trước người Phương Tử Ngư, lúc này mới có thể hơi bình phục bất mãn trong lòng vị nhị sư tỷ này.
...
Thật vất vả tiễn Phương Tử Ngư còn nhiều bất mãn rời đi, Từ Hàn mang theo Huyền nhi trở lại sân nhỏ.
Ăn nhiều khoai lang khiến hắn đến buổi trưa cũng không cảm thấy đói, liền nghĩ tu luyện kiếm pháp một chút.
Nhưng còn chưa kịp ra dáng, ngoài cửa sân lại truyền tới một hồi tiếng đập cửa.
Từ Hàn thở dài một hơi, nắm kiếm lên lại buông xuống lần nữa.
Hắn có chút bất đắc dĩ đi tới trước cửa sân, đưa tay mở cửa.
Mà gương mặt hiện lên trước người mình lại khiến Từ Hàn lập tức sững sờ.
“Trần huynh” hắn lên tiếng nói, trong giọng nói nhiều ít có chút kinh ngạc.
Người nam nhân áo trắng tóc trắng trước cửa nhìn Từ Hàn một cái rồi nhẹ nhàng cười, nói: “Sao vậy, Từ huynh không chào đón Trần mỗ ư?”
Từ Hàn nghe vị đại sư huynh của Trọng Củ Phong nói xong, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn vội vàng nghiêng người, mời Trần Huyền Cơ vào trong phòng, lại lấy một phần lá trà không biết Sở Cừu Ly kiếm ở đâu ra pha một bình trà nóng mời Trần Huyền Cơ, lúc này mới ngồi xuống.
“Bạch Lạc Trần, trà ngon do Từ Châu sản xuất, vài ngày trước đó Đinh sư thúc của Chấp Kiếm bởi vì hộp trà bị mấy trộm mà giận dữ lôi đình một hồi lâu, không ngờ Từ huynh nơi đây cũng có trà ngon như vậy.” Trần Huyền Cơ bưng chén trà kia lên khẽ nhấp một cái, nhân tiện một lời nói ra lai lịch của trà này.
Từ Hàn đương nhiên khó tránh khỏi lúng túng một lúc lâu, trong lòng thầm mắng Sở Cừu Ly quả thực càng ngày càng cả gan làm loạn, ngay cả đồ vật của người Chấp Kiếm Đường như Đinh Cảnh Trình cũng dám trộm.
Nhưng Từ Hàn vẫn ra vẻ trấn định gãi gãi đầu, nói: “Hặc hặc! Thật ư, không ngờ Đinh chấp sự cũng thích trà này.”
Trần Huyền Cơ nhìn Từ Hàn một lúc lâu, hiển nhiên nhìn ra vẻ bối rối của Từ Hàn hiện tại, nhưng cũng không nói ra.
“Trước đó Tử Ngư đã tới đây?”
“Ừ.” Từ Hàn cũng không muốn tiếp tục trên chủ đề lúng túng lúc trước, sau khi nghe thấy lời ấy vội vàng khẽ gật đầu.”Mới rời đi lúc nãy.”
“Đứa bé Tử Ngư này đáy lòng thiện lương, nhưng lại có chút lanh lợi, những ngày này làm khó Từ huynh rồi.” Trần Huyền Cơ gật đầu tạ lỗi, thái độ cực kỳ đoan chính, quả thực khiến cho người ta khó có thể tìm ra một chút tật xấu.
Từ Hàn nghe vậy liên tục khoát tay, cười nói: “Tử Ngư mặc dù có chút tùy hứng, nhưng bản tính rất tốt, thực ra ta cũng rất vui vẻ vì được làm bạn với cô ấy.”
Từ Hàn nói lời này cũng không phải nói ngoa, tính cách hắn đã như thế, nếu thực sự yêu thích người nào sẽ dùng toàn tâm đối đãi, huống hồ Phương Tử Ngư mấy lần bảo vệ hắn, hắn sao có thể cảm thấy phiền toái
“Vậy thì tốt rồi, ta thấy trong Linh Lung Các này cũng chỉ Từ huynh mới được Tử Ngư ưu ái. Ngày đó nếu như ta.... về Tử Ngư, kính xin Từ huynh quan tâm chăm sóc cô ấy.”
“Trần huynh sao phải nói ra lời ấy, mặc dù nghe nói tên Mông Lương của Ly Sơn kia khí thế hung hăng, nhưng tu vi kiếm đạo của Trần huynh chưa hẳn không thể đánh một trận.” Đại hội luận đạo của Linh Lung Các sắp bắt đầu, lại xuất hiện yêu nghiệt như Mông Lương đột nhiên giết ra, có thể nghĩ đến Trần Huyền Cơ những ngày này cũng rất phiền não.
Nhưng bất kể Mông Lương mạnh mẽ đến mức nào, cũng không hề nghe nói trên đường đánh tới thật sự đả thương một ai, vả lại lấy tu vi kiếm đạo của Trần Huyền Cơ, cũng không cần phải bi quan như thế, lời nói tựa như bàn giao hậu sự rơi vào trong tai Từ Hàn, rút cuộc khiến hắn có chút khó hiểu.
“Kiếm đạo vốn là con đường sát phạt, nếu như Trần mỗ đã lựa chọn con đường này, chắc chắn không sợ một trận chiến, Từ huynh không cần lo lắng.” Nói đến đây, Trần Huyền Cơ mỉm cười, thực sự không hề dây dưa trên cái đề tài này quá lâu, rồi sau đó gã mới trầm ngâm nói: “Thực ra ngày hôm nay ta tới đây, cũng không phải là vì Tử Ngư.”
“Ừ” Từ Hàn sững sờ, nhưng lại không nghĩ ra ngoại trừ Phương Tử Ngư thì giữa hắn và vị đại sư huynh này có chuyện gì để nói nữa.
“Ta nghe Chu Chương nói, Từ huynh muốn rời khỏi Linh Lung Các “
Lời này vừa ra khỏi miệng, lông mày Từ Hàn chợt nhíu một cái.
Trong cuộc xung đột với đám người Đồng Thiết Tâm, Du Lĩnh Khuất mấy ngày trước đó, Từ Hàn biết được Chu Chương trên thực tế là đệ tử của vị Chung Trường Hận kia, lại là đồng môn của Trần Huyền Cơ, Phương Tử Ngư. Từ Hàn cũng không quá bất ngờ khi bọn họ trao đổi với nhau, thế nhưng điều lạ lùng là, bọn họ không chỉ tự mình khuyên bảo hắn ở lại, lúc này còn nhờ vị đại sư huynh này xuất mã. Chẳng lẽ quá để ý đến chuyện của hắn hay sao.
“Ừ, thực sự có ý đó.” Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Từ Hàn vẫn thành thật trả lời, có điều trong giọng nói đã có thêm vài phần cảnh giác.
“Từ huynh không cần phải làm như thế, Trần mỗ đến đây cũng không phải để làm thuyết khách.” Bộ dáng như vậy đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Huyền Cơ, lúc đó gã cười cười, sau đó móc ra một vật từ bên trong lòng ngực, đưa tới trước mặt Từ Hàn.
Từ Hàn nhận lấy vật kia, tập trung nhìn vào, đó là một phong thơ.
“Phải đi hay ở lại, Từ huynh sau khi đọc thư này rồi hãy quyết định.”
“Nhưng bất kể Từ huynh quyết định như thế nào, ân tình Từ huynh liều mình cứu Tử Ngư cùng rất nhiều sư đệ ở thành Nhạn Lai ngày đó.”
“Trần mỗ trọn đời không quên.”