Tàng Phong

Chương 191: Chương 191: Danh tự không tầm thường (2)




Dịch: Phương

***

Từ Hàn chú mục nhìn lại, đã thấy chủ nhân đôi mắt rình coi kia đúng là một nam hài.

Bộ dáng khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, thân thể nhỏ gầy, quần áo tả tơi, ngoại trừ đôi mắt thật to kia thì dường như không có gì khác so với ăn mày bình thường, đương nhiên lúc này cần loại trừ hai thanh đao và kiếm ước chừng còn cao hơn cả thân thể gã, đang được gã đeo phía sau lưng mình kia.

Trang phục dạng này ít nhiều có chút kỳ quái.

Chỉ nghĩ một tên tiểu ăn mày đeo đao kiếm sau lưng nhìn đã nhịn ăn hơn mười ngày, giống như đã bụng đói kêu vang, vì sao không đưa đao kiếm đi đổi chút khẩu phần lương thực? Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, chẳng qua chỉ cảm thấy nếu là hắn năm đó, chắc hẳn nhất định sẽ không chút lựa chọn làm như thế.

Từ Hàn đánh giá cậu bé này thì gã cũng đang đánh giá Từ Hàn.

Khi đó trong ánh mắt cấu bé lại có mấy phần vẻ dò xét.

Từ Hàn âm thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng bất động thanh sắc từ múc số cháo còn lại trong thùng gỗ ra, đưa tới trước mặt cậu bé, cố hết sức hòa ái mà hỏi: “có muốn ăn không?”

Cháo trắng nóng hôi hổi, tản ra hương khí nhàn nhạt để cho cậu bé theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, gã trực tiếp nhìn nồi cháo kia hồi lâu, mới cực kì chật vật thu hồi ánh mắt của mình. Sau đó, kiên định lắc đầu.

“Không muốn.” Gã nói như vậy.

Câu trả lời như vậy để cho Từ Hàn bất ngờ, hắn lần nữa đánh giá cậu bé đã có thể nói là gầy trơ cả xương từ trên xuống dưới một phen, nhịn không được hỏi: “Vì sao?”

“Ta không phải tên ăn mày! Không thể nhận đồ vật người khác bố thí.” Cậu bé trả lời cực kì kiên quyết.

“Không phải tên ăn mày?” Từ Hàn nhìn trang phục trên người cậu bé này một chút, dạng thuyết pháp này quả thực khiếm khuyết sức thuyết phục.

Cậu bé dường như cũng ý thức được điểm này, gã hơi đỏ mặt, trong miệng nói lầm bầm lần nữa: “cha ta nói đao khách quan trọng nhất chính là mặt mũi, cho dù nghèo hay đói khát cũng không thể làm chuyện mất mặt như làm ăn mày!”

“Đao khách?” Từ Hàn nghe vậy lại sững sờ, nhìn bộ dáng của cậu bé này, ngoại trừ thanh đao tạo hình khoa trương trên lưng kia, quả thực tìm không ra bất kỳ phong thái nào của đao khách.

Nhưng vẻ hoài nghi trong giọng nói của Từ Hàn lại để cho cậu bé vô cùng phẫn nộ.

Gã trợn to mắt nhìn Từ Hàn, ngay lập tức cao giọng nói: “Ngươi nên tin tưởng, ta chính là đao khách, cha ta là đao khách, cha già cha già cũng là đao khách, cha già cha già...” Cậu bé rất là cố gắng muốn tỏ rõ quang huy của gia tộc đao khách mình cho Từ Hàn biết, thế nhưng càng nói ra càng thêm hồ đồ rồi, gã dứt khoát khoát tay chặn lại, nói: “dù sao cả nhà của ta đều là đao khách, không phải tên ăn mày!”

Từ Hàn cười khổ một hồi, nhìn cậu bé liên tục ra vẻ nghiêm túc này, cuối cùng quyết định sẽ không tiếp tục tranh luận với gã. Hắn liên tục khoát tay, “Tốt tốt tốt, ngươi là đao khách. Vậy nếu không phải tên ăn mày, ngươi tới nơi này làm gì, chỗ này thế nhưng là địa phương phát cháo cho những người ăn mày.”

Cậu bé nghe vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ chần chờ, gã xoay xoay liệt liệt suy nghĩ một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn, nói: “ta tìm đến Thiên Sách phủ, ta nghe người ta nói chỗ ở của bọn họ nơi này.”

“Ồ?” Câu trả lời của cậu bé lại để cho Từ Hàn có chút ngoài ý muốn, hắn chợt cảm thấy hào hứng hỏi: “ngươi tìm Thiên Sách phủ làm cái gì?”

Nhưng cậu bé vào lúc đó lại cúi đầu xuống, tức giận hồi đáp: “ngươi cũng không phải người của Thiên Sách phủ, sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Cậu bé nói ra lời này ngược lại là ngạo khí cực kì, nhưng khóe mắt lại rõ ràng nhìn chòng chọc vào cháo trong thùng gỗ của Từ Hàn.

Từ Hàn thấy thế không nhịn được cười lên.

“Thế như thế này được hay không, ta dùng thùng cháo này đổi với ngươi, ngươi nói cho ta biết vì sao muốn tìm Thiên Sách phủ, ta sẽ cho ngươi thùng cháo này. Đây là chúng ta trao đổi, cũng không tính bố thí.” Từ Hàn nói.

“Chuyện này...” Cậu bé có chút chần chờ, gã theo bản năng cảm thấy làm như vậy dường như không ổn, nhưng cảm giác đói bụng trong bụng lại làm cho gã có chút khó mà kháng cự toàn bộ đề nghị của Từ Hàn.

Thấy cậu bé có chút ý động, Từ Hàn lại vội vàng nói: “ta mặc dù không phải người của Thiên Sách phủ, nhưng ta có thể dẫn ngươi đi gặp bọn họ, ngươi nói đây không phải rất tốt sao?”

Nam hài ngẫm nghĩ, dường như sợ Từ Hàn lừa gã cho nên cực kì cẩn thận nói: “Vậy ta muốn ăn cơm trước rồi sẽ nói cho ngươi biết.“.

Từ Hàn bất đắc dĩ cười cười, liền đẩy thùng cháo tới. Cậu bé này có lẽ thật sự cực đói rồi, sau khi nhận lấy thùng cháo liền ngửa đầu há miệng khẽ húp, ùng ục ùng ục mấy ngụm liền uống sạch sẽ cháo còn lại trong thùng.

Nhìn cậu bé gầy yếu khóe miệng tràn đầy hạt gạo, Từ Hàn lại không kìm được nghĩ tới mình năm đó, hắn động lòng trắc ẩn, ân cần hỏi han: “còn muốn ăn nữa không?”

“Không cần!” Nam hài lại lắc đầu, gã vỗ vỗ bụng của mình, ra hiệu đã ăn no.

“Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết vì sao muốn tìm Thiên Sách phủ ư?” Từ Hàn cười hỏi.

Con ngươi cậu bé vào lúc đó trầm xuống, gã nghiêm nghị nói: “cha ta bị người Trường Dạ ty bắt đi, ta muốn cứu người nhưng ta đánh không lại bọn chúng, cho nên muốn đi tìm Thiên Sách phủ!”

“Chuyện này có liên quan gì đến Thiên Sách phủ?”

“Trường Dạ ty là người xấu, Thiên Sách phủ là người tốt, tìm tới người tốt đương nhiên có thể thu thập người xấu.” Logic ngây thơ của cậu bé có chút buồn cười.

“Người nào nói cho ngươi biết người Thiên Sách phủ thật là tốt?”

“Cha ta!”

“Vạn nhất cha ngươi gạt ngươi thì sao?”

“Chắc chắn sẽ không, ta là đao khách, đao khách sẽ không gạt người.”

Từ Hàn có chút bất đắc dĩ đối với sự cố chấp của cậu bé này, hắn ngẫm nghĩ, lấy bộ dáng của cậu bé này, nếu để cho gã một mình lưu tại nơi này, chỉ sợ sẽ không thể sống nổi, không bằng dẫn gã rời đi, rồi hỏi thăm một phen nguyên do việc này. Dù sao giống như một câu cách ngôn đã từng nói: địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Thiên Sách phủ chắc hẳn cũng sẽ không thiếu một đôi bát đũa.

“Tốt a. Vậy ngươi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi gặp người Thiên Sách phủ.” Từ Hàn nghĩ tới đây, cuối cùng khẽ gật đầu.

“Thật sự?” Nam hài nghe vậy đại cực kỳ vui mừng, vội vàng đưa tay lau hạt gạo trên khóe miệng.

“Ừm, đi thôi.” Từ Hàn khẽ gật đầu, quay người liền dẫn cậu bé đi đến vị trí đám người kia.

“Ngươi thực sự không tệ, đợi đến sau này ta thành đao khách lợi hại nhất trên đời này, ngươi sẽ thành tiểu đệ của ta, ta mang ngươi đi nhậu nhẹt ăn ngon.” Cậu bé dường như cũng buông xuống cảnh giác, bắt đầu nói lải nhải liên miên.

“Ừm.” Từ Hàn lại chỉ lơ đễnh.

“Ngươi không tin? Ta nói với ngươi cha già cha già.... cha già của ta đấy, cũng là đao khách lợi hại nhất lúc đó, đã từng lấy tất cả ba người lão bà, về sau ta cũng phải lấy ba vị...” Cậu bé vừa nói liền đếm lấy số lượng cha già trong lời nói, cân nhắc trọn vẹn mười bảy người mới dừng lại. Dường như chuyện gã kể đã từng thật sự phát sinh.

“Lợi hại như vậy?” Từ Hàn có chút không tập trung đáp lời thiếu niên, bỗng nhiên hắn giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: “đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Cậu bé nghe vậy, vào lúc đó nhoẻn miệng cười.

“Tô Mộ An.” Gã nói xong chợt nâng đầu lên thật cao, dường như đây là một danh tự rất đáng gờm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.