Dịch: Phương
***
Đêm dài.
Trong bầu trời đêm mây đen dày đặc, không thấy ánh sao.
Thiếu niên mặc một bộ áo bào tím rộng lớn, mặt mày đầy vẻ tức giận đi tới tòa cửa phủ trên đỉnh núi Trọng Củ phong kia.
Hắn liền đẩy đệ tử Chấp Kiếm đường đang định tiến lên ngăn cản ra, lại vội vàng bước vào cửa phủ.
Những đệ tử Chấp Kiếm đường kia đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn thu hồi tâm tư vào phủ đuổi theo vị đường chủ Chấp Kiếm đường gần nhất đắc thế này.
Trong cửa phủ u ám không có một ai, trước kia có đệ tử hầu hạ, hôm nay dường như cũng bị chủ nhân cửa phủ phân phó, ngay cả ánh nến cũng không thắp.
Bước chân thiếu niên gấp gáp, trong sân vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân của hắn vừa đi vừa về rung động, rõ ràng lại cô tịch.
Rốt cục hắn bước nhanh đi vào trong phủ, đẩy ra cửa phủ, bên trong sân phủ cực kỳ tĩnh mịch, một vị lão giả áo bào đỏ cùng một vị nam nhân trung niên mày trắng tóc đen đang ngồi đối diện bên cạnh cái bàn đá trong viện.
Phía trước hai người đều bày biện chén rượu, hiển nhiên đã uống không ít.
“Sư thúc, chưởng giáo...” Thiếu niên áo bào tím hơi sững sờ khi thấy tình cảnh như vậy, nhưng sau đó hắn vẫn là cực kì cung kính đi hành lễ với hai người.
“Sao có rảnh rỗi tới đây?” Hai người đang còn đối ẩm vào lúc đó vừa quay đầu, nhìn về phía thiếu niên áo bào tím đang khom người, nam nhân lông mi trắng tóc đen trong đó hỏi.
“Sư tôn đã nhốt mấy vị đại biểu tông môn hôm qua không nguyện ý đáp ứng yêu cầu của bọn họ, đệ tử cảm thấy việc này không ổn, đã chà đạp lên môn phong của Linh Lung các chúng ta, cho nên đến đây tìm hai vị thương lượng việc này.” Thiếu niên áo bào tím nói như thế.
“Môn phong?” Nam tử mày trắng tóc đen nghe vậy, cũng vào lúc đó lạnh giọng cười một tiếng.”đáng tiếc Linh Lung các chúng ta bây giờ còn có môn phong nào mà nói?”
“Một tông môn có thể hợp tác cùng Trường Dạ ty? Nói đến nên coi là võ lâm bại hoại đi.” Nam nhân nói đến đây, lại là cười một tiếng, thần tình trên mặt đúng là có mấy phần điên cuồng như vậy.
“Chẳng lẽ chưởng giáo muốn từ bỏ sao?” Thiếu niên áo bào tím dường như là nghe được vẻ uể oải trong lời nói của nam nhân, hắn có chút bất an hỏi.
“Từ bỏ?” Nam nhân đưa mắt nhìn thiếu niên một chút, “Ninh Trúc Mang này sống nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa biết hai chữ này viết như thế nào.”
“Vậy chưởng giáo chuẩn bị làm như thế nào?” Thiếu niên nghe vậy sắc mặt vui mừng, vội vàng hỏi.
“Nếu như cứ tiếp tục để cho sư thúc tùy ý làm bậy như thế, Linh Lung các nhất định cũng không còn truyền thừa, còn có danh dự mà mấy chục vị tiên hiền mấy ngàn năm qua khổ tâm tạo ra.” Lúc này lão giả áo bào đỏ ở bên cũng uống xong một chén rượu cuối cùng chợt đứng lên, trầm giọng lời nói.”Giết Thái Nguyên đế? Có thể cứu muôn dân? Buồn cười.”
“Thái Nguyên đế dù chết đi, lấy lòng lang dạ thú của Chúc Hiền, sao có thể không cầm binh tự lập, nhưng hắn dẹp được thiên hạ Đại Chu sao? Đến lúc đó hiển nhiên sẽ có tầng tầng lớp lớp loạn quân các nơi đánh lấy danh hào xả thân vì triều đình, bên ngoài gây áp lực bên trong thì loạn lạc chung vào một chỗ. Cứu không được muôn dần, càng cứu không được Linh Lung các.” Ninh Trúc Mang vào khi đó cũng trầm giọng tiếp lời.
Thiếu niên áo bào tím nghe được một chút mùi vị bên trong, hắn hỏi: “sư thúc cùng chưởng giáo là chuẩn bị sớm hành động?”
“Không có truyền thừa, nhưng chúng ta rốt cuộc vẫn phải nghĩ biện pháp bảo vệ cái danh dự này.” Lão giả áo bào đỏ chợt nở nụ cười.
“Là sao vậy?” Thiếu niên áo bào tím nghe xong như lọt vào trong sương mù.”Sư thúc đã tìm được nhược điểm rồi?”
Ngày đó cũng ở trong đêm như thế này, hắn đi vào trong cửa phủ này hỏi thăm phương pháp phá cục của lão giả, lão giả nói cho hắn biết, năm đó sư tôn Mang Cực Kiếm tiên của lão tu luyện phương pháp này nhập ma cảnh, mấy vị đại năng Tiên nhân trong môn đều thua ở trong tay Mang Cực Kiếm tiên, mà lúc đó Thương Hải Lưu chạy đến tìm kiếm kiếm điển bị mất, tu vi cũng mới chỉ Đại Diễn cảnh, thế nhưng y lại nắm giữ sơ hở trong đó, Chung Trường Hận dựa vào sự giúp đỡ của y mới có thể chém giết sư tôn của mình.
Mà muốn đối phó Tư Không Bạch, biện pháp tốt nhất chính là tìm ra sơ hở của Đại Nghịch Kiếm điển.
Bởi vậy mới có tiết mục Tống Nguyệt Minh bái nhập môn hạ Tư Không Bạch, mục đích chính là đạt được cả bộ kia, tranh thủ thời gian để cho Chung Trường Hận lĩnh hội quyển kiếm quyết này.
Giờ phút này hắn nhìn bộ dáng của Ninh Trúc Mang cùng Chung Trường Hận, thầm cho rằng bọn họ đã tìm được sơ hở.
Thế nhưng Chung Trường Hận vào lúc đó lại lắc đầu, thần sắc có chút bất đắc dĩ nói: “Sao có thể nhanh như vậy.“.
“Vậy rốt cuộc sư thúc cùng chưởng giáo muốn làm thế nào?” Tống Nguyệt Minh nghe vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Ninh Trúc Mang vào lúc đó híp con ngươi lại, lạnh giọng nói: “Không giết được Tư Không Bạch, nhưng chúng ta lại có thể Chúc Long Khởi!”
“Chuyện này!” Ngay cả Tống Nguyệt Minh cũng không nghĩ tới kế hoạch của hai người lại là như thế, hắn lập tức liền sững sờ.
“Không chỉ có Chúc Long Khởi đến Linh Lung các lần này, còn có dòng dõi mấy vị người cầm quyền Trường Dạ ty, nếu như bọn họ chết ở nơi đây, vả lại chết ở trong tay chúng ta, đến lúc đó dù Tư Không Bạch có giải thích đến mức nào, gần như chắc chắn đối phương cũng sẽ không tin tưởng, cứ như vậy, hợp tác giữa Linh Lung các cùng Trường Dạ ty tất nhiên không cách nào tiến hành tiếp. Như thế liền có thể bảo vệ được danh dự của Linh Lung Các chúng ta.”
“Thế nhưng nếu như sư tôn biết được việc này, chắc hẳn...” Tống Nguyệt Minh nhíu mày, kế hoạch này với hắn mà nói là cá chết lưới rách, chẳng bằng nói là chịu chết không công. Lấy tính tình của Tư Không Bạch bây giờ, nếu biết Ninh Trúc Mang cùng Chung Trường Hận làm ra chuyện như vậy, hậu quả có thể nghĩ.