Một cuộc phân tranh ngay dưới Tống Nguyệt Minh cưỡng chế không thể giải quyết được gì.
Lâm Khai đã bởi vì mất máu quá nhiều bị đệ tử Huyền Hà phong chạy tới khiêng đi, thế nhưng lấy tình cảnh của của y, gần như không có cơ hội tham gia đại hội luận đạo hôm nay, mà việc đính hôn cùng Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng phải kéo dài về sau này rồi.
Về phần lôi đài chiến thì Từ Hàn cũng không có tâm tư bồi tiếp những đệ tử của những môn phái tam lưu này rồi, tùy ý múa may hai chiêu,liền nhận thua rời đi, mặc dù không tránh được đưa tới một trận chỉ trỏ, nhưng hắn vẫn lơ đễnh, mục tiêu của hắn là đại hội luận đạo!
Đảo mắt thời gian đã đến giữa buổi trưa.
Chúc Long Khởi nổi giận đùng đùng mang theo đại đội nhân mã của gã đi tới phủ Tế thế, mà Từ Hàn liếc nhìn đám người Chu Chương, cùng nhau chạy tới chỗ kia.
...
Lúc đi vào bên trong đại điện hùng vĩ của phủ Tế thế đã có đại biểu từng tông môn đến từ Đại Chu ngồi trong đó.
Từ Hàn nhanh chóng quét mắt xem qua tình huống ở đây một phen, Tư Không Bạch mái đầu bạc trắng rối tung ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, sắc mặt yên lặng, ánh mắt âm kiệt. Phía sau lão là Tống Nguyệt Minh mặc một bộ áo bào tím, cùng Diệp Hồng Tiên áo đỏ đoan trang phân ra trái phải.
Hai bên vị trí đầu não dưới đài theo thứ tự là Ninh Trúc Mang cùng Long Tòng Vân, kế tiếp là Chung Trường Hận cùng Chúc Long Khởi, sau đó chính là trưởng lão chấp sự đại biểu từng tông môn đến Linh Lung các, cuối cùng chính là chỗ ngồi của từng vị đệ tử thân truyền.
Từ Hàn xem như chấp sự cùng Phương Tử Ngư, Chu Chương là thân truyền đệ tử, ba người đương nhiên cũng có một chỗ cắm dùi, chấp sự Tần Khả Khanh thì không may mắn như thế. Mấy người liếc nhau, Tần Khả Khanh nhanh chóng thối lui đến bên ngoài, ra hiệu bọn hắn không cần lo lắng, mà ba người cũng cùng lúc đó phóng ra bước chân, đi vào bên trong đại điện.
Ba người này, một người là vị hôn phu trước kia của Diệp Hồng Tiên, một vị Nhị sư tỷ là sắp cùng Lâm Khai đính hôn, còn một người vừa trên luận võ lúc nãy dùng một kiếm cắt đứt cánh tay của giáp sĩ Trường Dạ ty. Ba người này xuất hiện đương nhiên không tránh được dẫn tới ánh mắt của đại đa số người ở đây.
Nhưng đám người Từ Hàn lại chỉ lơ đễnh, dồn dập cười ngồi xuống trên vị trí của mình, có thể nói nhìn như không thấy đối với ánh mắt của nhiều người.
Bầu không khí trong cuộc lập tức trở nên cổ quái, Ninh Trúc Mang cùng Chung Trường Hận trầm mặc không nói, Chúc Long Khởi nhìn chằm chằm Diệp Hồng Tiên ở trên đài cao, liền giống như đang thưởng thức một kiện mỹ ngọc sắp tới tay, mà vị áo bào màu đen phía sau gã lại Chu Chương nhìn cách đó không xa, ánh mắt dưới mũ trùm dười như mang theo một chút ý cười dữ tợn.
Thời gian lại trôi qua khoảng chừng chừng trăm hơi thở, tân khách trong phủ Tế thế nói chung đã đến đủ.
Tư Không Bạch trên đài cao bỗng nhiên cầm chén rượu đứng lên, thấy lão đứng dậy, mọi người dưới đài nhất thời yên tĩnh trở lại, dồn dập đưa ánh mắt về phía vị đại năng vừa bước vào Tiên nhân này.
“Lần thịnh hội này, có thể được chư vị quang lâm đã là vinh hạnh cực lớn đối với Linh Lung các chúng ta, lão hủ cũng vô cùng cảm kích.”
Tư Không Bạch nói như vậy, đám người dưới đài hiển nhiên cũng dồn dập giơ ly rượu lên, cười đáp lại.
Đại khái là một chút câu nói khách sáo qua loa như cảm tạ Linh Lung các đã khoản đãi, có thể tham gia dạng thịnh hội này cũng là phúc phận của chính mình.
Sau đó, Tư Không Bạch uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén, Tống Nguyệt Minh ở bên vội vàng đổ đầy một lần nữa.
Liên tiếp ba chén rượu ngon vào trong bụng, bầu không khí bên trong đại điện lập tức sinh động hẳn lên, rất có vài phần cảm giác chủ và khách đều vui vẻ, rượu cùng mỹ nhân hòa hợp.
Thế nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua là trò hay mở màn trước đi sân khấu kéo ra màn che.
Vở kịch chân chính còn chưa khai màn.
...
Qua ba lần rượu, sắc mặt Tư Không Bạch dường như cũng có chút ửng hồng, lão đứng người lên một lần nữa, cười ha hả nhìn đám người dưới đài, cao giọng nói: “các vị đang ngồi ở đây đều là danh túc trong giang hồ, hôm nay chư vị không tiếc ngàn dặm mà đến, dù lão hủ không chỉ có đại sự muốn thương nghị với chư vị, nhưng trước lúc ấy, còn có hai việc vui muốn chia sẻ cùng mọi người...”
Nói đến đây, đám người đã hiểu ý, sắc mặt dồn dập lộ ra nét mừng, đám người Nguyệt Hồ động trên chỗ ngồi lại càng vẻ mặt tươi cười, mà vị thiếu nữ quần màu xanh kia mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu.
“Chuyện thứ nhất chính là Nhị đệ tử Tống Nguyệt Minh của lão phu, sẽ cùng Hạ Tử Xuyên cô nương của Nguyệt Hồ động kết làm liền cành.” Tư Không Bạch cao giọng nói.
Nói xong lời này, Tống Nguyệt Minh cùng cô nương Hạ Tử Xuyên kia đồng thời đi tới trước mặt mọi người, đám người hiển nhiên dồn dập lớn tiếng khen hay.
Ngôn từ chúc mừng như Kim đồng Ngọc nữ, trai tài gái sắc hoặc là trăm năm tốt hợp không dứt bên tai, nhưng dù sao Linh Lung các cùng Nguyệt Hồ động cũng là tông môn trong giang hồ, không có những lễ nghi phiền phức như trong hào môn quan phiệt, huống hồ ngày hôm trước Tống Nguyệt Minh cũng đã mang theo đầy đủ lễ hỏi qua Nguyệt Hồ động, môn hôn sự này cũng đã nhận được trưởng bối hai bên tán thành, lúc này nói ra cũng chỉ vì muốn báo cho mọi người biết.
“Nguyệt Minh, về sau phải chăm sóc Tử Xuyên cô nương thật tốt.” Tư Không Bạch vào lúc đó cũng căn dặn, ngôn từ dạng này để cho thanh âm chúc mừng của đám người trong tràng lại lớn thêm mấy phần, mà cô gái Hạ Tử Xuyên kia càng thẹn đến muốn chui xuống đất, cúi đầu thỉnh thoảng nhìn lên thiếu niên áo bào tím một chút, tình ý trong mắt mặc cho bất cứ kẻ nào đều có thể xem thấu.
“Có câu nói là việc tốt có đôi, ở chỗ lão phu còn có chuyện vui thứ hai.”
Chờ sau khi chuyện đầu tiên này kết thúc, trên đài cao Tư Không Bạch lại trầm giọng nói lần nữa.
Vẻ chế nhạo trên mặt mọi người càng sâu, chuyện thứ hai này so với chuyện thứ nhất, đương nhiên mới được tính là đại sự chân chính.
Hôn ước giữa Diệp Hồng Tiên cùng Chúc Long Khởi không chỉ là việc vui giữa hai người, lại càng là tiêu chí để hai tòa trụ lớn chống trời như triều đình cùng giang hồ liên thủ, bọn họ liên hợp đủ để thay đổi hướng đi của thế cục Đại Chu.