Hai mươi bốn năm ròng rã trong cuộc đời của Chúc Long Khởi.
Gã gặp được rất nhiều người, trong đó không thiếu hạng người không biết xấu hổ, ví dụ như cha hắn đã từng không chỉ một lần giáo dục gã, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nhưng bất kể những người gã đã từng gặp, hay là cách đối nhân xử thế mà cha gã từng dạy, so với người thiếu niên trước mắt này mà nói đều là tiểu vu gặp đại vu. (Thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy. Câu này có ý nói những gã đồng cốt tay mơ gặp phải thầy phù thủy cao tay ấn thứ thiệt đành ngậm tăm, chẳng dám thi thố pháp thuật gì!)
Chúc Long Khởi dù thế nào cũng không nghĩ tới trên đời này thật sự có người vô sỉ như thế.
Hắn ở ngay trước mặt các đệ tử tông môn đến từ các nơi trong thiên hạ Đại Chu, thừa dịp gã không sẵn sàng, đá gã ngã xuống lôi đài.
Chúc Long Khởi hoàn toàn sửng sốt mấy chục giây rồi mới hồi phục thần trí từ bên trong một câu “Ngươi thua” của Từ Hàn.
Gã nhìn vẻ mặt đầy đạo mạo của thiếu niên trên lôi đài kia, lửa giận vô biên vào thời khắc ấy xông lên trong lòng của gã.
“Ngươi!!” Gã chỉ vào Từ Hàn, liền muốn quát mắng câu gì đó.
“Ta sao vậy? Chúc đại thiếu gia không rõ ràng quy củ lôi đài sao?” Nào ngờ Từ Hàn căn bản không cho gã cơ hội nói, lập tức dồn dập hỏi lại, cứng rắn ép lời ra đến khóe miệng của Chúc Long Khởi trở về.
Chúc Long Khởi chán nản một trận, gã nhìn đám giáp sĩ cùng vị nam tử áo trắng kia đang giương cung bạt kiếm, biết việc này mới là việc khẩn cấp trước mắt, vì thế gã hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống.
“Bổn sự của Từ công tử, Chúc mỗ đã lĩnh giáo.” Gã trầm giọng nói xong, xoay người một cái, liền nhìn về phía nam tử áo trắng kia.
“Về phần các hạ, phải chăng việc này cần cho tại hạ một câu bàn giao?”
“Bàn giao? Bàn giao cái gì?” Chu Chương rất là khó hiểu hỏi.
“Các hạ ở ngay trước mặt đả thương người của ta, chẳng lẽ các hạ cho rằng Chúc Long Khởi ta thật dễ bắt nạt như vậy?” Chúc Long Khởi đã không chịu nổi thái độ vô lại như vậy, vầng trán của gã trầm xuống, lạnh giọng hỏi, trong lòng đã động sát cơ.
“Người của ngươi? Ta còn tưởng rằng đám giáp sĩ không lớn không nhỏ này là ác ôn từ nơi nào xông vào, lại không ngờ vậy mà là người của Chúc đại công tử, vậy Chúc công tử cần phải quản giáo một phen thật tốt. Chứ không nên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Linh Lung các này cũng không phải chỗ mèo chó đều có thể giương oai.” Chu Chương cười nhạt một tiếng, dường như không hề cảm nhận được khí tức túc sát trong tràng lúc này.
“Ngươi là cái thá gì, dám khoa tay múa chân đối với Trường Dạ ty chúng ta!” Lúc này bên trong đám giáp sĩ kia có một người bộ dáng thủ lĩnh đứng dậy, liền quát mắng chỉ trích Chu Chương.
“Im mồm.” Hai con ngươi Chu Chương phát lạnh, cũng không thèm ngoảnh mặt nhìn vị giáp sĩ kia một chút, một đạo hàn mang lập tức từ ống tay áo của hắn bay ra lần nữa, trực tiếp bắn về cái cổ vị giáp sĩ kia.
“Ngươi dám!” Chúc Long Khởi xem thấu ý đồ của Chu Chương, trong lòng chấn động, trong miệng cũng chợt gào lên, đang muốn đưa tay ngăn đạo hàn mang này lại, những khiến gã hoàn toàn kinh ngạc là tốc độ đạo hàn mang kia cực nhanh, lấy thân thủ của gã vậy mà khó có thể ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi kiếm kia lướt tới giáp sĩ sau lưng mình.
Mắt thấy phi kiếm kia sẽ cắt vỡ yết hầu vị giáp sĩ không có chút nào phòng bị kia, ngay lúc này trong đám người có một cái bóng đen thoát ra.
Một cánh tay tràn đầy nếp uốn giống như quỷ mị đưa tới trước mắt đám người, hai ngón tay của y nhẹ nhàng kẹp lấy, đạo hàn mang kia ngay lập tức bị y dùng hai ngón tay cứng rắn kẹp lại.
“Ồ?” Sắc mặt Chu Chương vào lúc đó biến đổi, hiển nhiên cực kỳ kinh ngạc đối với cái bóng người bỗng nhiên xuất hiện này.
Bóng người kia toàn thân bọc áo bào đen, trốn ở bên trong một đám giáp sĩ, nếu không phải do y chủ động đứng ra, chỉ sợ mọi người trong tràng đều không chú ý tới y tồn tại. Mà cho dù giờ phút này hình dạng của y vẫn ẩn giấu bên dưới bộ áo bào màu đen rộng thùng thình như cũ, để cho người ta khó có thể thấy rõ ràng.
“Tiền bối...” Chớ nói Chu Chương, chính là Chúc Long Khởi trong mắt cũng chớp động dị sắc sau khi nhìn thấy người áo đen kia, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc đối với sự xuất hiện của y.
Nhưng người áo bào đen này cũng không để ý tới trong lòng đám người giờ phút này kinh hãi, y vuốt vuốt trường kiếm bị mình đoạt được ở trong tay, trong ánh mắt phía dưới áo bào đen chớp động.
Ngón tay của y nhẹ nhàng xẹt qua thân kiếm, động tác cực chậm, tựa như đang nhớ lại cố nhân.
Sau đó, ngón tay của y đưa đến chỗ mũi của trường kiếm.
Coong!
Y duỗi ngón bắn ra, thân kiếm chấn động, kiếm minh thanh thúy.
“Kiếm tốt.” Y nói như vậy, thanh âm tựa như cành khô bị đốt cháy trong đống lửa, khô khốc lại khàn khàn.
Lập tức y lật bàn tay một cái, chuôi phi kiếm vào lúc đó chợt hóa thành một đạo hàn mang bay về phía Chu Chương.
Chu Chương không dám khinh thường, tay áo dài nhoáng một cái, bàn tay liên kết mấy đạo ấn ký huyền diệu, lại vận dụng chân nguyên quanh người mới hóa giải được hàn mang kia, thu nhập trường kiếm vào trong ống tay áo.
“Ngón tay áo thanh phong này, các hạ rất có phong thái của cha mình.” Thấy chiêu này, hai con ngươi người áo đen kia nhíu lại, nói như thế.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu Chương trì trệ, hắn ngước mắt nhìn về phía người áo đen kia, vẻ cảnh giác tràn ngập trong ánh mắt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này một đạo thanh tuyến lười biếng vang lên, chỉ thấy một vị thiếu niên thân mang áo bào tím rộng lớn mang theo một đám đệ tử áo xanh nhanh chân mà đến, đi tới trong đám người.
Lúc này liền có một đệ tử Linh Lung các ở bên nhìn tất cả những chuyện đã xảy ra cất bước tiến lên, ghé lỗ tai nói cho hắn nghe từng chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối.
Thiếu niên áo bào tím nhìn thần sắc đề phòng Chu Chương một chút, lại nhìn một chút Lâm Khai cùng giáp sĩ gãy mất cánh tay đang không ngừng chảy máu kia, lông mày lập tức nhăn lại: “ngẩn ra làm gì, còn không mau tìm người đến trị liệu cho Lâm công tử!”
Nghe hắn nổi trận lôi đình, nhóm đệ tử Chấp Kiếm đường sau lưng có chỗ e ngại, liền có mấy người vội vàng ra khỏi hàng, đi tìm y sư.
“Chúc công tử không nên tức giận, ngươi yên tâm, Huyền Hà phong Linh Lung các chúng ta y thuật có một không hai trong thiên hạ, Lâm công tử chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.” Sau đó thiếu niên áo bào tím quay đầu nhìn về phía Chúc Long Khởi, vẻ mặt đầy ý cười nói.
Nhưng thái độ như vậy lại không tiêu tan hết nộ khí trong lòng Chúc Long Khởi, gã nhìn thiếu niên áo bào tím, lông mày bình tĩnh hỏi: “Tống huynh có ý là, việc này cứ như vậy xong?”
Tống Nguyệt Minh thân mang áo bào tím nghe vậy, nháy nháy mắt, rất là khó hiểu: “vậy ý của Chúc công tử là?”
“Tống đường chủ, Từ Hàn này lấy cớ luận võ đả thương Lâm công tử, Chu Chương này lại càng không có chút duyên cớ nào chặt đứt bàn tay một vị giáp sĩ, những chuyện này đều là ta tận mắt nhìn thấy, người làm như thế chỉ sợ khiến giang hồ bằng hữu đang ngồi bất mãn, giống như Linh Lung các chúng ta làm việc thiên vị!” Tống Nguyệt Minh vừa mới nói ra lời ấy, còn không đợi Chúc Long Khởi lên tiếng, ngược lại Lãng Triêu Sa ở bên không dằn nổi bất bình vì Chúc Long Khởi. Y từ khi Chúc Long Khởi đến sơn môn đã tập trung tinh thần muốn ôm chặt đùi Trường Dạ ty, lúc này đương nhiên cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ Chúc Long Khởi nói chuyện.
Ba!
Thế nhưng tiếng nói của y vừa dứt, Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên vung ra một chưởng, thế đại lực trầm tát vào mặt y.
“Ngươi!” Lãng Triêu Sa bị một chưởng này tát đến thất điên bát đảo, chỉ vào Tống Nguyệt Minh một lúc lâu nói không ra lời.
“Đồ vật không lớn không nhỏ, từ khi nào nơi đây có phần nói chuyện của ngươi!” Tống Nguyệt Minh lạnh lùng quát, lập tức xoay người qua, vẻ mặt đầy ý cười nhìn về phía Chúc Long Khởi.”đệ tử trong môn không biết cấp bậc lễ nghĩa, để cho Chúc công tử chê cười.”
“Đây là luận võ nha, vốn đao kiếm không có mắt, có một bên tổn thương là không thể tránh được, nghĩ đến lấy tính cách độ lượng của Chúc công tử hẳn cũng sẽ không so đo.”
Thái độ của Tống Nguyệt Minh làm cho Chúc Long Khởi rất nhanh liền lĩnh ngộ được vị thiếu niên áo bào tím này rốt cuộc đứng ở một bên nào đấy, trong lòng hắn trầm xuống, “tốt, coi như Lâm huynh bị thương chính là ngoài ý muốn, vậy tùy tùng của ta bị vị huynh đệ này tiện tay chặt đứt một tay, việc này nên giải thích thế nào đây?”
“Chúc huynh yên tâm, tên tùy tùng này mặc dù không có cấp bậc lễ nghĩa, đả thương đệ tử trong môn chúng ta, nhưng dù sao đã nhận giáo huấn cho nên việc này ta cũng không truy cứu nữa.” Tống Nguyệt Minh cười ha hả đáp lại, trong ngôn ngữ lại tránh nặng tìm nhẹ.
“Khinh người quá đáng!” Chúc Long Khởi chưa từng bị thua thiệt như vậy, gã nghe xong lời ấy chợt phất tay áo xuống, đã muốn nổi giận.
Tống Nguyệt Minh thấy thế, nhíu mày nói: “Chúc huynh vì sao lại nói ra lời ấy? Tống Nguyệt Minh ta làm việc xưa nay công bằng, sao có thể nói khinh người?”
Chúc Long Khởi nghe vậy, biết tên Tống Nguyệt Minh này quyết tâm muốn để cho gã nuốt quả đắng này vào trong miệng, gã theo bản năng đưa mắt nhìn vị áo bào đen kia một chút, vị áo bào đen lại không lộ ra dấu vết lắc đầu với gã.
Chúc Long Khởi trong lòng trầm xuống, biết đối phương đang ám chỉ gã lấy đại cục làm trọng.
Chúc Long Khởi hít sâu một hơi, cuối cùng đè lửa giận như thế này xuống.
“Tại hạ lĩnh giáo công bằng của Tống huynh, thế nhưng chờ sau khi ta gặp mặt Tư Không trưởng lão, ta ngược lại muốn xem xem phải chăng công bằng của Tống huynh cũng có thể để cho ngài ấy tán thành.” Gã trầm giọng nói, thanh tuyến vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Tống Nguyệt Minh cũng chỉ cười ào ào một tiếng.
“Trăng có sáng đục tròn khuyết, người có họa phúc sớm chiều.”
“Đường núi đi đến phủ Tế thế gập ghềnh, Chúc công tử cần phải cẩn thận một chút.”