Tàng Phong

Chương 180: Chương 180: Là người đều sẽ chết




Đó là một thanh đao rất bình thường.

Bình thường đến dù chỉ là tùy ý một tiệm thợ rèn trong Đại Chu đều có thể tìm được một cây đao dạng này.

Thân đao pha tạp, chỗ mũi nhọn còn có một chút khe, nhưng hiển nhiên đã được người cẩn thận xử lý qua, lau đến trắng như tuyết, gần như không nhuốm bụi trần. Chỗ chuôi đao được quấn bằng một dải dây đỏ, bao trùm chuôi đao, từ màu sắc dải dây đỏ kia cũng không khó đoán ra nó đã được sử dụng rất lâu, một bộ phận mặt ngoài đã có chút phai màu.

Hiển nhiên, đây đúng là một thanh đao rất bình thường, thậm chí xưng là cũ nát.

Thế nhưng chính một cây đao dạng này, lại rung chuyển vị Tiên nhân cao cao tại thượng kia.

Đương nhiên tại trong trí nhớ của mọi người, nhất là trong trí nhớ cũng những vị lão bối nhiều tuổi ở nơi đây.

Cây đao này đã không phải lần đầu tiên làm được chuyện như vậy.

Nó có một danh tự cực không tương xứng với bề ngoài của nó.

Triêu Mộ.

Mà đồng dạng, nó còn có một chủ nhân cực không tương xứng với danh tự này.

Đao vương Mạc Bắc - Nguyên Quy Long.

...

Đại điện phủ Tế thế lặng im thật lâu, tất cả mọi người vào thời khắc ấy yên tĩnh trở lại.

Bọn họ nhìn thanh trường đao suýt nữa chém rụng đầu lâu Tiên nhân kia, thực sự đã thất thần, một màn này đối với bọn họ mà nói cuối cùng vẫn cực kỳ rung động một chút.

Dạng lặng im này một mực tiếp tục đến mấy chục giây về sau.

Trường đao cắm vào cột gỗ bên cạnh người Tư Không Bạch kia, chợt giống như nhận được một loại triệu hoán nào đó, thân đao mới dừng lại bắt đầu run rẩy lần nữa, sau đó một tiếng đao minh vang lên, cái thanh trường đao kia vào lúc đó đã hóa thành một đường lưu quang bắn thẳng hướng chân trời xa xa.

Tất cả phát sinh đều lộ ra đột ngột như vậy, giống như sự xuất hiện của nó.

Chờ đám người rốt cục lấy lại tinh thần, bóng dáng cái thanh trường đao kia đã biến mất không thấy gì nữa, nếu không phải giờ phút này vị lão giả trên đài cao kia sắc mặt tái nhợt, cùng sợi tóc trắng rơi ở trước án đài kia, đám người thậm chí sẽ không nhịn được hoài nghi chuyện này đến tột cùng là thực sự phát sinh, hay chỉ là ảo giác của bọn họ.

“Không biết bằng một đao kia, lão hủ có thể vì Thiếu phủ chủ định ra cái hôn sự này hay không.” Lúc này thanh âm của Lộc tiên sinh vang lên lần nữa.

Giờ khắc này, lại không có người dám hoài nghi lực lượng mà Thiên Sách phủ có, bất kể nó yên lặng bao nhiêu năm tháng, cũng bất kể nó từng trải qua chỉ trích như thế nào, nhưng Thiên Sách phủ vẫn là Thiên Sách phủ, xa không phải là chỗ bọn họ có thể tùy ý phỏng đoán hoặc là theo dõi.

Mà cây đao kia, đã phô bày điểm này với đám người cực kỳ rõ ràng.

Tư Không Bạch chống tay ngồi dậy, lão ra sức để cho động tác của mình nhìn đầy đủ nhẹ nhõm, thoải mái cùng không lộ ra dấu vết. Nhưng phong thái một đao vừa rồi kia còn rõ mồn một trước mắt, bởi vậy bất kể lão làm ra cẩn thận như thế nào, bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt đám người, vẫn không tránh được phủ lên hai chữ chật vật.

Tư Không Bạch sau khi ngồi thẳng người rốt cục cũng hồi thần lại từ trước đó biến cố, khi đó lão chợt hít sâu một hơi, con ngươi bình tĩnh nhìn về phía vị Lộc tiên sinh kia.

“Bản sự của Thiên Sách phủ, lão phu lĩnh giáo.” Lão nói như vậy, thanh âm trầm thấp đến tựa như từ Cửu u dưới Hoàng tuyền vang lên, vượt qua mười tám tầng luyện ngục ác quỷ mới đến nơi đây.

Trong lòng của lão thật sự có không cam lòng.

Bất kể nói như thế nào, Trường Dạ ty bây giờ đã áp Thiên Sách phủ một đầu, lúc Phu tử còn tại năm đó thì Thiên Sách phủ đã đấu không lại Trường Dạ ty, bây giờ Phu tử không biết tung tích, lão không tin bằng một tên Từ Hàn sẽ khiến Thiên Sách phủ có thể thay đổi càn khôn. Huống hồ so với Thiên Sách phủ, lão và Trường Dạ ty có được cùng chung mục tiêu, bởi vậy lão càng muốn lựa chọn hợp tác cùng Trường Dạ ty. Chỉ là bây giờ Thiên Sách phủ bày ra thực lực lại làm cho lão khó mà cho qua việc này dễ dàng...

Lúc này lão chợt há miệng ra, đang muốn nói gì đó.

“Tốt một cái Thiên Sách phủ, tốt một cái Nguyên Quy Long.” Nhưng ngay lúc này người áo bào đen sau lưng Chúc Long Khởi kia rốt cục bước ra bước chân, đi tới trước mặt đại điện.

Gã vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh tịnh quanh quẩn tại trong đại điện.

Hình dạng của gã vẩn ẩn giấu tại phía dưới mũ kín, thanh tuyến khô khốc khàn khàn giống như trước đây, như là cành khô lá vụn bị người đạp gãy trong rừng mưa kia.

Con mắt Lộc tiên sinh vào lúc đó híp lại.

“Các hạ như con chuột nhắt ẩn giấu ròng rã chín năm, không thể ngờ còn dám xuất hiện ở trước mắt bao người, thật sự khiến lão hủ tấm tắc lấy làm kỳ lạ a.” Lộc tiên sinh trầm giọng nói, hiển nhiên không khó nghe ra từ bên trong lời nói của y, y đã biết thân phận chân thật của người áo bào đen này đấy.

Người áo bào đen kia nghe vậy, lại chỉ lắc đầu, cũng không để ý tới vẻ đùa cợt trong lời nói của Lộc tiên sinh.

“Tại hạ mặc dù nghĩ mãi mà không rõ, năm đó Nguyên đại thống lĩnh nhận một chưởng của người kia sao có thể còn sống đến bây giờ, nhưng có một điều chắc hẳn Lộc tiên sinh rất rõ ràng, một đao kia, Nguyên thống lĩnh có thể vung ra một lần, chưa chắc đã có thể vung ra lần thứ hai.” Lời của người áo đen kia vừa rơi xuống, trên đài cao Tư Không Bạch nhíu lông mày lại, dường như vào lúc này cũng đã nghĩ tới điều gì, thân thể bỗng nhiên chấn động, ánh mắt trở nên u lãnh lần nữa.

“Làm sao ngươi biết?” Lộc tiên sinh nhíu mày.

“Nguyên đại thống lĩnh là người tính cách như thế nào, Lộc tiên sinh rõ ràng, tại hạ cũng rõ ràng, thử hỏi người hắn hận nhất trong thiên hạ này là ai, ta nghĩ tại hạ dù sao cũng chen lấn ba thứ hạng đầu. Nếu như theo tính tình của Nguyên thống lĩnh trước kia, đầu lâu trên cổ tại hạ xem chừng cũng đã rơi xuống. Nhưng bây giờ ta còn còn sống, điều này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề hay sao?” Người áo bào đen dường như đang cười, trong thanh âm kia bao quanh mùi mục nát, để cho mọi người trong tràng khẽ nhíu mày.

“Thật sao? Vậy ngươi dám đánh bạc cùng lão hủ một lần sao?” Lộc tiên sinh hỏi như thế, con ngươi của y vào thời khắc ấy đột nhiên phóng đại, thanh tuyến cũng bỗng nhiên cao mấy phần.”Công Tôn Minh!!!”

Công Tôn Minh?

Cái tên này vừa ra khỏi miệng, mọi người tại chỗ đều là giật mình, sắc mặt nhìn về phía người áo đen kia lập tức biến đổi.

Đây là một cái danh tự xấu xa đến nhường nào.

Từ một nhà Mục vương diệt môn đến nay, không biết bao nhiêu giang hồ nghĩa sĩ trong thiên hạ muốn trừ khử gã.

Người muốn giết gã quá nhiều, nhưng vẫn không hề có người giết được.

Gã là một người rất cẩn thận, sau khi chủ đạo nghịch án Mục vương năm đó, người đã từng là ngự sử Tham Lang bộ bỗng thất tung dấu vết, không ai có thể tìm được gã. Nhưng không ngờ, giờ phút này vậy mà lại xuất hiện ở bên trên đại hội luận đạo Linh Lung các.

Ngay ở bên trong mọi người tại chỗ, cũng không thiếu người từng nhận ân trạch của Mục vương năm đó, chẳng qua khi Công Tôn Minh thật sự xuất hiện trước mặt thì bọn họ lại mất đi dũng khí ra tay. Công Tôn Minh dù sao cũng là mệnh quan triều đình, ngay trước mặt nhiều người như vậy giết gã, sẽ không chỉ có hại mình, cũng tránh không được liên luỵ đến sư môn của mình.

Công Tôn Minh cũng rất biết rõ điểm này.

Sau khi gã bị Lộc tiên sinh chỉ ra thân phận của mình, lại không thấy chút hoảng loạn nào, ngược lại chậm rãi buông mũ trùm trên đầu mình xuống, lộ ra gương mặt vết thương dày đặc, đã không thấy rõ nguyên trạng của mình.

Nhưng dù là như thế, có nhiều người nhìn một chút liền nhận ra gã như cũ, gã chính là Công Tôn Minh!

Thí dụ như vị Chu Chương ngồi trong góc đại điện kia, sau khi y thấy rõ gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, thân thể chấn động, đầu lại thấp xuống.

Y không dám nhìn nhiều, lo lắng sau một khắc mình sẽ ức chế không nổi ý định rút kiếm mà lên trong lòng. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất, vì thế y ra sức đè phẫn hận trong lòng xuống, nhưng thân thể vẫn không nhịn được run run. Dị trạng như vậy hấp dẫn ánh mắt Phương Tử Ngư ở bên, nàng ân cần nhìn Chu Chương, dù muốn hỏi thăm nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

“Tại hạ thực sự không dám đánh cược, nhưng Lộc tiên sinh có chắc chắn dám đánh cuộc không?” Gương mặt xấu xí kia mang theo ý cười cực kỳ khó coi nhìn chòng chọc vào Lộc tiên sinh, hỏi như thế. “Vậy các hạ muốn như thế nào?” Lộc tiên sinh nhíu mày.

“Rất đơn giản.” Vấn đề của Lộc tiên sinh dường như đúng vào ý muốn của Công Tôn Minh, gã gần như không chậm trễ chút nào nhận lấy lời mà nói rạ.”Hồng Tiên cô nương, một bên chịu lệnh của cha mẹ, một bên chịu lệnh của sư tôn. Cả hai đều không thể làm trái.”

“Nhưng nếu song phương hai bên lại tiếp tục tranh chấp như thế, cũng chưa chắc sẽ có kết quả, ngược lại không tránh được rước lấy chư vị bằng hữu chế nhạo.”

“Theo tại hạ thấy, nếu đều có lệnh của trưởng bối, trong hai vị một vị là thế tử Trường Dạ ty mà một vị là thiếu chủ Thiên Sách phủ, việc này lại vừa lúc ở bên trên đại hội luận đạo thịnh thế của giang hồ Đại Chu, vậy không bằng dùng phương thức của giang hồ, hai vị thế tử thiếu chủ đánh nhau một trận, bên thắng vi tôn, như vậy không hơn chúng ta ở chỗ này tranh cãi miệng lưỡi sao?”

Lời này nói ra, mọi người tại chỗ đều không tránh được lập tức vang lên từng đợt tiếng nghị luận.

Từ Hàn cùng Chúc Long Khởi trước đó đã đánh qua một trận bên trên đài diễn võ kia, mặc dù Từ Hàn chiến thắng, nhưng rốt cuộc người sáng suốt đều thấy rõ ràng trong hai người ai mạnh ai yếu, Công Tôn Minh đưa ra phương pháp như vậy rõ ràng đang muốn tính kế với Từ Hàn, đám người âm thầm cảm thấy trơ trẽn, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói ra, ba cái cự đầu đánh cờ, không phải những người vô danh tiểu tốt như bọn họ có thể tham dự đấy.

Lộc tiên sinh hiển nhiên cũng không ngờ rằng Công Tôn Minh sẽ đưa ra đề nghị như vậy.

Y nhíu mày, y cũng không rõ ràng tu vi của Từ Hàn, nhưng liên quan tới vị Chúc công tử này thì y đã nghe được rất nhiều, tu vi bản sự của gã so với vị Trần Huyền Cơ kia cũng không kém bao nhiêu, y không cho rằng Từ Hàn sẽ ngang tài ngang sức cùng Chúc Long Khởi.

Bởi vậy, vào lúc đó y đang muốn mở miệng cự tuyệt đề nghị như vậy.

“Tiên sinh.” Nhưng ngay lúc này Từ Hàn vẫn đứng ở bên người y trầm mặc không nói lại chợt khẽ gọi cắt đứt lời nói đến bên miệng của Lộc tiên sinh.

“Thiếu chủ có chỉ thị gì?” Lộc tiên sinh sững sờ, vội vàng nghiêng người hỏi. Thái độ cung kính, không có chút khinh thị nào bởi vì Từ Hàn nhỏ tuổi hoặc là tu vi quá thấp.

“Từ mỗ muốn thử một chút.” Từ Hàn nhẹ nhàng cười nói.”không biết tiên sinh có thể đồng ý.”

Lộc tiên sinh lại sững sờ, y quan sát tỉ mỉ người thừa kế Phu tử khâm điểm này một phen, lại thấy hắn mặc dù tu vi dường như cũng không lạ thường, nhưng vẻ ung dung trên mặt cũng không phải làm bộ. Y có chút suy tư, liền gật đầu.”Tất cả đều theo ý của thiếu chủ.”

“Cám ơn tiên sinh.” Từ Hàn cung kính gật đầu, lúc này mới phóng ra bước chân đi tới trước mặt mọi người.

Mà một đám khách khanh áo bào đỏ lấy Lộc tiên sinh cầm đầu khi đó lại dồn dập lui ra, nhường ra cho Từ Hàn một cái không gian cũng đủ lớn.

“Có khí phách!” Công Tôn Minh dường như cũng không nghĩ tới Từ Hàn sẽ đơn giản liền đáp ứng tràng tỷ đấu này như vậy, gã không khỏi có chút chần chờ, cũng thầm cảm thấy Từ Hàn hẳn không phải là hạng người ngu dốt, dám đáp ứng tràng tỷ đấu này thì tất nhiên có chỗ ỷ vào, nhưng việc đã đến nước này nên gã đã không còn cơ hội đổi ý. Bởi vậy chỉ có thể buông ra lời nói như thế, sau đó thân thể cũng uyển chuyển lui ra.

Khi gặp thoáng qua Chúc Long Khởi đã đứng dậy hướng về phía trước, gã chợt nhẹ giọng nói một câu: “thế tử cẩn thận.”

Thế nhưng Chúc Long Khởi liên tục gặp khó lúc này rốt cục tìm được cơ hội, sao còn nghe được lời nói này của Công Tôn Minh, gã khẽ gật đầu qua loa, liền đi tới chính giữa đại điện, đứng đối diện Từ Hàn.

“Ngươi sẽ chết.” Sau đó, trên mặt vị thế tử điện hạ kia lộ ra cười lạnh, nhìn qua Từ Hàn, nói như thế.

Nhưng Từ Hàn đối mặt thế tử điện hạ khiêu khích chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Là người đều sẽ chết. Thế tử cũng không ngoại lệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.