Chúc Long Khởi nghe vậy hàn quang trong mắt ngưng tụ, gã đã được chứng kiến bản lãnh há miệng đổi trắng thay đen của Từ Hàn. Gã dứt khoát không để ý tới hắn, trường đao trong tay chấn động, cả người liền thẳng tắp lướt về phía Từ Hàn.
Ở bên trên đài diễn võ trước đó, gã vốn ôm tâm tư trêu đùa Từ Hàn cho nên không hề xuất ra toàn lực, lại không nghĩ bởi vậy gặp phải âm mưu của Từ Hàn. Mà biến cố liên tiếp sau đó lại càng làm cho Chúc Long Khởi âm thầm ảo não vì sao không dùng một đao kết liễu tính mệnh Từ Hàn ở trên đài diễn võ kia. Giờ phút này gã rốt cục tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ không tiếp tục dự định lưu thủ, vừa ra đao chính là lấy thế sét đánh lôi đình.
Sư phụ của Chúc Long Khởi là Tử Hoàng Đao thánh Thông Thiên môn.
Một chiêu La Hầu Cửu Biến có thể nói uy danh truyền khắp đại giang nam bắc, đao pháp này chú ý đại khai đại hợp, sát phạt quyết đoán.
Mà tạo nghệ đao đạo của Chúc Long Khởi hiển nhiên là thiên tài hiếm có trên thế gian, một đao gã xuất thủ có thế thân như lôi đình, bên trong lưỡi đao lôi cuốn uy thế để cho mọi người tại chỗ âm thầm cảm thấy trái tim băng giá.
Từ Hàn không dám khinh thường, thanh Hình Thiên kiếm kia bị hắn lấy tay trái nắm chặt hoành ngang ở trước ngực, cánh tay phải duỗi ra cũng đỡ ở trước kiếm, lấy một tư thế cực kỳ cổ quái đón nhận một đao kia của Chúc Long Khởi.
Đám người thấy thế cũng dồn dập sững sờ, trước khi đến bọn họ nói chung nghe được chút tin đồn về vị Từ Hàn này, dường như bởi vì khi còn bé từng nhận một ít thương tích cho nên tu luyện một loại pháp môn nhục thân nào đó, lấy niên kỷ mười bảy mười tám tuổi của hắn, có thể tu luyện nhục thân đến cảnh giới thứ ba là Kim Cương cảnh, kỳ thật đã tính một chuyện rất đáng gờm. Nhưng so với vị Chúc thế tử này lại khác nhau một trời một vực.
Mà thấy bộ dáng của Từ Hàn như thế, cánh tay giơ trước kiếm, rất có tư thế lấy nhục thân ngăn một đao này của Chúc Long Khởi lại. Đám người hiển nhiên không tránh được âm thầm lắc đầu, nếu như đặt ở cùng cảnh giới thì việc này có lẽ nói còn nghe được, nhưng tu vi Chúc Long Khởi thế nhưng là Thông U cảnh đại thành, lúc này tu sĩ mở ra môn vị, chân khí biến thành chân nguyên, một chiêu một thức bám vào lực lượng có thể nói biến hóa long trời lở đất so với trước đó, bọn họ không tin Từ Hàn có thể ngăn một đao kia lại.
Lúc mọi người ở đây nghĩ đến điều này, đao của Chúc Long Khởi đã hung hăng rơi vào bên trên cánh tay phải Từ Hàn duỗi ra kia.
Cảnh tượng huyết nhục văng tung tóe trong dự đoán cũng không xuất hiện.
Keng!
Một tiếng vang nhỏ đẩy ra, chỗ hai người va chạm lập tức dâng lên từng trận thanh âm sắt đá giao thoa.
Từ Hàn thối lui người về sau mấy bước, sắc mặt vào lúc đó cũng bắt đầu có chút tái nhợt. Nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm khiến đám người chú ý, điều khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc là, cánh tay phải bọc lấy vải trắng của Từ Hàn vậy mà có thể tiếp được một đao kia.
Chúc Long Khởi cũng rất kinh ngạc đối với chuyện này, một đao kia của gã đủ để cắt vàng đoạn thạch, nhưng vì sao không thể cắt được máu thịt thân thể Từ Hàn? Điểm này để cho hắn nghĩ như thế nào cũng không thông.
Trong lòng gã vào lúc đó quét ngang, chân nguyên bên trong môn vị tuôn ra giống như thủy triều, dày đặc ở thân đao của gã.
Nhưng khi gã làm xong tất cả chuyện này, trong nháy mắt vừa muốn phát lực đã thấy tay trái cầm trường kiếm của Từ Hàn chuyển một cái, trường kiếm trong tay liền giống như rắn độc bị hắn trở tay vung ra, thân thể cũng có xu thế hướng phía trước, mũi kiếm lạnh lẽo trực chỉ cổ gã.
Lần này tốc độ xuất thủ của Từ Hàn so với ở trên đài diễn võ lúc trước nhanh ra rất nhiều, Chúc Long Khởi trong lòng xiết một cái, cũng không dám khinh thường mà phải tạm thời buông xuống tâm tư tiếp tục tiến công, chỉ thấy gã rón mũi chân, thân thể tựa như phi yến thối lui. Mà một kiếm này của Từ Hàn cũng đã rơi vào khoảng không.
Đây chỉ đơn giản là lần dò xét thứ nhất, hai bên đều cất giấu sát chiêu lợi hại hơn, thế nhưng trình độ mạo hiểm của lần giao thủ lúc này lại làm cho mọi người nhìn trợn mắt hốc mồm nguyên chỗ, vốn cho rằng đây là một trận đồ sát đơn phương, lại không nghĩ Từ Hàn này thâm tàng bất lộ, dường như còn có thể uy hiếp được Chúc Long Khởi.
Hai người thối lui đến hai bên lần nữa đều vẻ mặt nghiêm túc nhìn đối phương, hiển nhiên cũng đều cảm thấy đối phương không đơn giản.
“Cổ quái.” Chúc Long Khởi âm thầm nhìn chằm chằm cánh tay phải cột vải trắng của Từ Hàn, trong lòng nghĩ đến như vậy, thế nhưng gã rất nhanh liền có chủ ý, chỉ thấy gã hít sâu một hơi, mũi chân chĩa xuống đất lần nữa, thân như một đường ánh sáng màu hồng, đánh về phía Từ Hàn như lần trước.
Nhưng khác biệt chính là, gã lựa chọn góc độ lần này lại bên trái!
Tu vi của Từ Hàn chẳng qua nhục thân Kim Cương cảnh, nội công Đan Dương cảnh. Chúc Long Khởi biết hắn với cảnh giới như vậy chắc chắn không có cách nào đón lấy một đao của mình, mà hắn có thể làm được điểm này thì rất có thể bởi vì cánh tay phải kia có gì đó cổ quái. Chúc Long Khởi không có đi suy tư thật kỹ càng cổ quái như vậy đến tột cùng là vật gì, gã cần chỉ cần tìm được sơ hở của Từ Hàn ở trong thời gian ngắn nhất, đánh bại hắn là được, mà so với phía bên phải có cánh tay phải bảo hộ, hiển nhiên bên trái Từ Hàn càng giống như sơ hở của hắn!
Từ Hàn vào lúc đó trong lòng bỗng giật mình, nghĩ không ra Chúc Long Khởi lúc này lại tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy, chỉ cần giao thủ một cái liền nhìn ra lai lịch của hắn.
Từ Hàn khi đó có lòng tránh né, nhưng lưỡi đao của Chúc Long Khởi đã mang theo thế khai sơn gào thét mà đến, mà chân nguyên từ trong cơ thể hắn trào lên mà ra càng khóa chặt thân thể Từ Hàn, đao ý bàng bạc cũng vọt tới trong cùng một lúc, phong tỏa tất cả đường lui của hắn.
Mắt thấy lưỡi đao kề sát người, Từ Hàn tránh cũng không thể tránh.
Từ Hàn vốn xuất thân Sâm La Điện nên không phải là người cam tâm ngồi chờ chết, hắn cắn răng một cái, vậy mà dứt khoát bỏ qua chống cự, tay trái cầm kiếm bỗng nhiên vung ra, cơ bắp quanh thân vào lúc đó phồng lên thật to, ba trăm năm mươi sáu mai khiếu huyệt trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, lấy một loại phương thức cực kì huyền diệu vận chuyển chân khí thuận theo thân thể của hắn đưa vào trong thân kiếm của mình. Một cỗ uy thế đáng sợ vào thời khắc ấy từ trên thân Hình Thiên kiếm tuôn ra.
Kia là!
Không thể không thừa nhận một kiếm này của Từ Hàn bộc phát ra lực lượng quả thực được xưng tụng đáng sợ so với tu vi cảnh giới của hắn, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, kỹ xảo, chiêu thức nhiều khi đều lộ ra không quan trọng gì.
Chúc Long Khởi khi nhìn rõ Từ Hàn lựa chọn đối cứng, khóe miệng liền lộ ra cười lạnh.
Lực đạo phía trên lưỡi đao của gã vào lúc đó lại lớn mấy phần.
Oanh!
Nương theo lấy một tiếng vang trầm.
Đao kiếm gặp nhau.
Trên thân kiếm của Từ Hàn truyền đến lực đạo quả thực để cho Chúc Long Khởi nhướng mày, nhưng vị thế tử đại nhân này rất nhanh thân thể chấn động, mũi kiếm của Từ Hàn đã ở phía dưới đao ý đáng sợ như vậy liên tục bại lui.
Thân thể của hắn nhanh chóng chay ngược lại, tuy nhiên Chúc Long Khởi sớm đã có sát tâm há có thể để cho hắn dễ dàng tránh qua một lần như vậy?
Chỉ thấy sau khi gã đánh bay Từ Hàn, lại đứng người ở nguyên chỗ lại liên tục vung ra mấy đao, mỗi một đao đều mang đao mang lăng liệt, đuổi theo Từ Hàn nhanh lùi người lại mà đi, trong chớp mắt chính là bảy đạo đao mang bay ra, lúc này Chúc Long Khởi mới hài lòng thu tay lại.
Gã biết rõ lấy nhục thân Kim Cương cảnh của Từ Hàn, dưới tình huống không cách nào phòng bị ăn phải bảy đạo đao mang của mình, dù là không chết cũng đủ làm cho hắn rơi xuống trọng thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chúc Long Khởi trước đó buồn rầu quét qua hết sạch.
Gã rất tự tin vào lúc đó thu đao trở vào bao, đứng chắp tay, híp mắt nhìn cảnh tượng Từ Hàn bay rớt ra ngoài, trong thoáng chốc dường như đã thấy thiếu niên kia máu me khắp người, tê liệt ngã xuống trên mặt đất như chó hoang.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
...
Đao mang rốt cục vẫn chém vào trên người Từ Hàn, từng tiếng trầm đục nổ tung ở trên người hắn, quần áo của hắn vỡ vụn, bộ dáng chật vật đổ vào bên cạnh nơi hẻo lánh phủ Tế thế kia, không rõ sống chết.
Chúc Long Khởi lại cười lạnh một tiếng.
“Hừ, đom đóm le lói cũng dám tranh sáng với nhật nguyệt.” Gã nói như thế, liền xoay người qua muốn rời khỏi.
Mà đám người lúc này cũng yên lặng xuống, lấy tu vi của Từ Hàn có can đảm khiêu chiến Chúc Long Khởi, đã là khí phách cực kỳ, nhưng dù sao thực lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ.
Ngay lúc bọn họ cảm thấy cuộc nháo kịch này rốt cục hạ màn kết thúc thì thiếu niên chợt mở hai con ngươi ra, hắn nhảy người lên một cái, đứng thẳng ở nguyên chỗ.
“Chúc đại thiếu lại muốn rời đi? Thế nhưng đã quên ngươi đã bại bởi tại hạ ở đài diễn võ trước đó như thế nào hay sao?”
Giọng nói của Từ Hàn truyền đến, Chúc Long Khởi nghe vậy thân thể chấn động, vội vàng chuyển mắt nhìn lại.
Chỉ thấy thiếu niên kia một tay xé rách quần áo rách mướp trên người mình, lộ ra thân thể cường tráng bên dưới.
Con ngươi Chúc Long Khởi vào lúc đó đột nhiên phóng đại, gã kinh hãi phát hiện, trên người Từ Hàn vậy mà không có một chút vết thương do đao mang lưu lại, càng đáng sợ hơn chính là, trên nhục thân ngưng thực của Từ Hàn vậy mà ẩn ẩn lóe từng tia từng tia sáng màu tím.
Kia là tiêu chí cảnh giới nhục thân thứ tư, Tử Tiêu cảnh!