Dịch: Phương
***
Từ Hàn chủ động xuất kích đã ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây.
Cho dù là Chúc Long Khởi ngay lúc đó trong lòng cũng không nhịn được giật mình, không dám khinh thường, lập tức dùng trường đao giơ ngang ở trước ngực ý đồ lấy thủ cầu ổn trước tiên, bình tĩnh nhìn hậu chiêu của Từ Hàn.
Chờ trường kiếm của Từ Hàn kề sát người, mũi kiếm kia chống ở phía trên thân đao của hắn.
Sắc mặt Chúc Long Khởi lập tức cổ quái, lực đạo một kiếm này của Từ Hàn không những không lớn, ngược lại yếu đến ngoài dự liệu.
Chúc Long Khởi thế nhưng là con trai của Chúc Hiền, gã có lẽ chỉ học đến da lông lòng dạ của cha mình, nhưng cỗ sát phạt quyết đoán ngoan lệ kia thì lại là trò giỏi hơn thầy, gã căn bản không kịp nghĩ nhiều, chân nguyên đao ý quanh người vào lúc đó lập tức trào lên mà ra, xuyên thấu qua thân đao của gã, trực tiếp xông đến thân thể Từ Hàn.
Lúc này chỉ thấy thân thể Từ Hàn chấn động, liền bay rớt ra ngoài lần nữa.
...
Mọi người tại chỗ có chút sững sờ khi nhìn thấy cử động đầu voi đuôi chuột của Từ Hàn.
Trước đó bọn họ thấy Từ Hàn chủ động xuất kích, gần như đều cho rằng vị Thiếu chủ Thiên Sách phủ này còn có sát chiêu gì đó, nhưng hắn lại bị Chúc Long Khởi đánh lui dễ dàng một lần nữa, lại khiến cho đám người có chút không rõ ràng cho lắm, Từ Hàn này đến tột cùng đang muốn làm gì?
Trong lòng Chúc Long Khởi cũng rất buồn rầu.
Gã cảm thấy mình bị Từ Hàn trêu đùa hí lộng, vừa rồi hắn bỗng nhiên đổi thế tiến công như vậy lại khiến đáy lòng gã lại sinh ra một phần e ngại.
Gã là ai?
Gã là Chúc Long Khởi, con trai Chúc Hiền - thủ tọa Trường Dạ ty, đệ tử Tử Hoàng Đao thánh Thông Thiên môn.
Một khi mưu đồ bí mật của Trường Dạ ty thành công, gã chính là người thừa kế duy nhất của vương triều mới.
Bối cảnh của hắn như thế, sao có thể bị một tên tiểu tử mao đầu không biết từ chỗ nào xuất hiện hù dọa?
Chúc Long Khởi rất phẫn nộ, gã cho rằng tội trạng tất cả chuyện này đều thuộc về trên người Từ Hàn, gã quyết định kết thúc một trận nháo kịch.
Vì vậy gã mất đi hứng thú buông lời trêu chọc Từ Hàn, thân hình dừng lại, hóa thành một đạo lưu quang, thẳng tắp đánh về phía Từ Hàn.
Từ Hàn dù mới đứng vững, nhưng đối mặt Chúc Long Khởi bỗng nhiên giết tới, trong mắt lại không có một chút vẻ bối rối.
Hắn trái lại sắc mặt vui mừng, hét lớn một tiếng: “đến hay lắm!”
Lập tức chân khí quanh người bắt đầu bị hắn thôi động một lần nữa, trường kiếm trong tay đón nhận lưỡi đao của Chúc Long Khởi giống như trước đó.
Keng!
Nương theo một tiếng vang giòn, đao và kiếm chạm vào nhau.
Lực lượng bàng bạc bắt đầu khuấy động.
Nhưng đám người lại kinh ngạc phát hiện, lần này Từ Hàn cũng không bị đánh lui ngay lập tức.
Thiếu niên kia cắn răng, trên người trần trụi chợt hiện gân xanh.
Hắn đã giữ vững khoảng chừng năm hơi thở ở dưới đao mang của Chúc Long Khởi, mới thể lực chống đỡ không nổi, bay ngược thối lui.
Khi đó trên người Từ Hàn bị đao mang của Chúc Long Khởi cứng rắn cắt ra mấy đường vết thương, mặc dù đều không trí mạng, nhưng giọt máu đỏ tươi vẫn thuận theo miệng những vết thương kia không ngừng chảy xuống, nhìn qua ít nhiều có chút dữ tợn.
Chúc Long Khởi mặc dù đã thu được một số chiến quả, thế nhưng chẳng những không thể cao hứng trở lại, trên mặt trái lại trở nên âm trầm vô cùng. (chiến quả: thành tích trận chiến)
Người bên ngoài có lẽ không cảm thấy được điểm đặc biệt khi Từ Hàn lúc này có thể kiên trì thời gian năm hơi thở, nhưng Chúc Long Khởi lại cảm nhận rõ ràng được lực đạo của Từ Hàn dường như lớn hơn mấy phần so với trước đó.
Loại biến hóa này mặc dù không đủ để thay đổi cuộc chiến, nhưng lại để cho Chúc Long Khởi mơ hồ có chút bất an.
Gã chỉ sợ lại sinh biến cố, cả người vào lúc đó liền tập sát tới Từ Hàn lần nữa.
Từ Hàn lại tựa như là huyết tinh giết ra, có thể nói không tránh không né khi đối mặt đao mang của Chúc Long Khởi, lần nữa nghênh tiếp.
Sau đó, hắn lại tiếp tục nhận thất bại, cả người thối lui, mà trên người lại nhiều thêm mấy đường vết thương.
Nhưng thời gian giằng co cùng Chúc Long Khởi lại từ năm hơi biến thành bảy hơi thở.
...
Trong thời gian tiếp theo, hai người lâm vào triền đấu. mọi người tại chỗ cũng ngửi ra một chút mùi vị từ bên trong dạng triền đấu này, khẽ đảo mắt hai người đã giao thủ hơn mười lần, Từ Hàn từ lúc mới bắt đầu chạm vào liền tan nát, đến lúc này vậy mà có thể giằng co thời gian hơn mười hơi thở cùng Chúc Long Khởi.
Mặc dù trên người hắn sớm đã hiện đầy vết thương trong lúc đánh nhau dạng này, nhưng khí thế quanh người hắn lại một hơi nhiều thêm một hơi, không thấy chút vẻ mệt mỏi nào, ngược lại Chúc Long Khởi ở dưới Từ Hàn biến hóa như thế dần dần trở nên rối loạn.
Lại thêm một lần giao phong rơi xuống, lần này không chỉ Từ Hàn thối lui, ngay cả vị Chúc đại công tử kia dường như cũng bởi vì ác chiến thời gian dài, mà khí tức không như ý, cũng phải lui trở về.
Cử động này đưa tới một tiếng thở nhẹ của đám người, Chúc Long Khởi đã lui bước dạng này, điều đó mang ý nghĩa xu thế thắng lợi giữa hai người dường như đã có chút lắc lư.
Chúc Long Khởi hít sâu một hơi, đè hỏa khí trong lòng mình xuống, sắc mặt của gã cực kì âm trầm, mấy lần giao phong trước đó khiến gã có thể cảm nhận rõ ràng được Từ Hàn còn lâu mới là đối thủ của mình, nếu như những tu sĩ khác có thực lực như vậy chỉ sợ sớm đã lực tẫn mà chết, nhưng hết lần này tới lần khác nhục thân của Từ Hàn đã là Tử Tiêu cảnh, cảnh giới nhục thân như vậy bất kể sức chịu đựng hay là sức khôi phục đều vượt qua quá nhiều người thường, sau một phen đánh nhau kết thúc, gã không chỉ không thể đánh bại hắn, mà ngược lại dưới lực lượng quỷ dị càng ngày càng mạnh của Từ Hàn, ngay cả gã cũng rơi xuống hạ phong.
Chúc Long Khởi nghĩ tới đây, con ngươi chợt trầm xuống, gã biết không thể cứ tiếp tục như thế, nhất định phải dùng một chiêu chế địch.
Gã tuy là người cẩn thận nhưng cũng không thiếu một mặt ngoan lệ, sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, Chúc Long Khởi cắn răng, cũng không giết ra lần nữa giống như trước đó nữa.
Chỉ thấy gã chợt dừng lại, trường đao trong tay bị hai tay nắm ở chuôi đao giơ lên cao cao, đao ý cùng chân nguyên cuồn cuộn mà ra, giống như giao long quấn quanh cả người gã, rất nhanh lực lượng màu đen nhánh kia liền bao trùm hoàn toàn thân thể hắn.
“La Hầu!”
Thanh tuyến âm lãnh kia phun ra từ trong miệng gã, thân thể của gã chấn động, những lực lượng màu đen quấn quanh người bỗng nhiên trào vào trong cơ thể gã. Một cỗ khí thế bỗng nhiên nổ tung.