Dịch: Phương
***
“Nhất Biến!”
Lại thêm một tiếng quát nhẹ, Chúc Long Khởi một lần nữa triển lộ trước mặt mọi người, trong hai tròng mắt bịt kín một tầng máu tươi, một đạo hư ảnh ác quỷ giương nanh múa vuốt hiển hiện phía sau lưng gã.
“Ác quỷ ra!”
Khí tức thô bạo đột nhiên đẩy ra, để cho trong lòng mọi người ở đây chấn động.
Đây là thức thứ nhất công pháp La Hầu Cửu biến thành danh của Tử Hoàng Đao thánh, dùng lực lượng ác quỷ gia trì bản thân, lấy cảnh giới của Chúc Long Khởi muốn thi triển công pháp này cực kì miễn cưỡng, thậm chí có khả năng tạo thành một chút nguy hại đối với thân thể của gã, nhưng Từ Hàn bây giờ quả thực cực kỳ quỷ dị, gã phía dưới vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.
Biến cố như vậy để cho chân mày Từ Hàn hơi nhíu lại, hắn không nghĩ đến Chúc Long Khởi còn có một đạo sát chiêu dạng này.
Mà vẻ mặt của hắn như vậy rơi ở trong mắt Chúc Long Khởi chính là một loại e sợ, bên trong con mắt màu đỏ ngòm của gã hiện lên một tia đùa cợt.
Thân thể gã lại bắt đầu chuyển động một lần nữa, ác quỷ sau lưng như bóng với hình, thoáng qua đã giết tới trước mặt Từ Hàn.
Sau đó trường đao trong tay của gã lấy thế lực phách hoa sơn rơi xuống, thẳng tắp đến mặt Từ Hàn.
Từ Hàn thấy thế, trong lòng trầm xuống, hắn biết Chúc Long Khởi đang muốn quyết ra thắng bại với hắn trong một chiêu này.
Hắn cũng cũng không phải là hạng người khiếp đảm, vào lúc này trong lòng trầm xuống, cơ bắp quanh người phồng lên, ba trăm sáu mươi lăm mai khiếu huyệt trong cơ thể điên cuồng chuyển động. Mà viên Kiếm chủng cùng Kim đan trong vùng đan điền lúc này cũng đã bắt đầu vận chuyển.
Hắn liền phát hiện trong lúc cùng Chúc Long Khởi đối cứng trước đó, đao ý của gã hoặc có thể nói loại áp lực đến từ ngoại giới này thật lớn, vậy mà có thể khiến cho Kim đan cùng Kiếm chủng mà hắn dùng thời gian thật lâu vẫn không cách nào dung hợp lại cùng nhau, chợt sinh ra một loại biến hóa kỳ dị nào đó. Biến hóa như thế dường như có thể thúc đẩy cả hai dung hợp.
Từ Hàn ý thức được đây có lẽ là biện pháp duy nhất để hắn chiến thắng Chúc Long Khởi.
Bởi vậy trong chiến đấu về sau hắn một lần lại một lần lựa chọn cứng đối cứng, cho dù vì thế mà nhiều thêm rất nhiều vết thương cũng sẽ không tiếc.
Mà hắn thực sự cũng đã nhận được hồi báo mình muốn, Kiếm chủng cùng Kim đan của hắn đã bắt đầu dung hợp, nếu như tất cả thuận lợi, chỉ cần thêm khoảng mười lần nữa liền có thể dung hợp hoàn toàn.
Nhưng hết lần này tới lần khác Chúc Long Khởi cũng ý thức được điểm này, dù không tiếc lưu lại ám thương cũng phải liều một phen với hắn.
Từ Hàn vào lúc đó cắn răng một cái, trong mắt phát lạnh, vậy hãy nhìn một chút rốt cuộc hươu chết vào tay ai đi!
Hắn nghĩ đến như thế, lập tức không chần chờ nữa.
...
Oanh!
Một tiếng trầm đục nổ tung.
Hai thanh đao và kiếm lại như điện quang hỏa thạch đụng vào nhau lần nữa.
Thế nhưng mới tiếp xúc đã khiến Từ Hàn lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn, điều này khiến lưng của hắn trầm xuống, mặt đất dưới chân vậy mà rạn nứt ra từng khúc một.
Chúc Long Khởi còn mạnh hơn mấy phần so với trong tưởng tượng của hắn.
Từ Hàn âm thầm nghĩ tới, khóe miệng tiếp tục có máu tươi chảy ra.
Mà hắn cũng không thể quan tâm thương thế như vậy, chỉ biết một bên toàn lực ngăn cản lực lượng truyền đến từ trên kiếm phong kia, một bên mượn lực đạo như vậy điên cuồng thôi động Kim đan cùng Kiếm chủng bên trong người hắn.
Hắn biết, đây là một cuộc đánh cờ ngươi chết ta sống.
“Chết đi!” Từ Hàn ương ngạnh đã để cho Chúc Long Khởi tâm phiền ý loạn, màu máu trong mắt gã đại thịnh, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, hư ảnh tôn ác quỷ phía sau ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm khàn giọng mà thê lương, tựa như muốn phát tiết ra hận ý vô biên bên trong thân thể.
Lực đạo rơi vào trên kiếm phong của Từ Hàn lại nặng thêm vài phần.
Tại phía dưới lực đạo như vậy, mạch máu dưới làn da của hắn bắt đầu vỡ tung, từng tia từng tia máu tươi không ngừng tràn ra thuận theo lỗ chân lông, nhuộm thân thể của hắn thành đỏ tươi, nhìn qua cực kì đáng sợ.
Nhưng Từ Hàn lại cắn răng, cảm giác đau từ bên trong toàn thân truyền đến này chẳng những không để cho hắn đánh mất ý chí chiến đấu, ngược lại đã khơi dậy hung tính của Từ Hàn.
Hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, Kim đan cùng Kiếm chủng trong cơ thể quang mang đại thịnh, dường như đã đến biên giới dung hợp với nhau, nhưng lại kém một cước lâm môn như cũ.
“Ngươi chỉ có chút bản lãnh này sao? A!” Từ Hàn cắn răng giận dữ hét, con ngươi cũng bịt kín một tầng máu tươi dữ tợn.
Chúc Long Khởi khi cưỡng ép thôi động La Hầu Cửu biến vốn đã thần trí có chút không rõ, nghe Từ Hàn bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà khiêu khích như vậy, gã sao có thể nhịn được?
“Chết!” Chúc Long Khởi quát ầm lên, quán chú một tia khí lực cùng chân nguyên cuối cùng trong người mình đến trên thân đao.
Lực lượng bàng bạc đánh tới, dáng người Từ Hàn lại thấp thêm mấy phần.
Mặt đất dưới chân đã bị hắn giẫm nát, vết thương quanh người hắn không ngừng bị xé nứt dưới sự áp bách dạng này, máu tươi như những giọt lệ không ngừng tuôn ra.
Hắn biết nếu như tiếp tục không thành công, vậy hắn sẽ thực sự chết ở dưới đao của Chúc Long Khởi.
“Phá cho ta!” Hắn gầm lên giận dữ, thanh tuyến khàn khàn, giống như hổ báo rơi vào đường cùng, muốn cược mệnh đánh cược lần cuối kia.
Kim đan cùng Kiếm chủng trong cơ thể hắn điên cuồng xoay tròn vây quanh lẫn nhau, Kiếm chủng từng xâm nhiễm bởi yêu khí sáng lên màu tím, mà Kim đan thì là ánh vàng chói lòa, cả hai cùng nhau chiếu rọi, một đường hào quang chói sáng dâng lên từ nơi bụng của Từ Hàn.
Đinh!
Một khắc này, một tiếng vang nhỏ đẩy ra.
Tựa như có đồ vật gì đó vỡ vụn.
Kim đan trong cơ thể hắn vào lúc đó hóa thành vô số điểm ánh sáng chói mắt, sáp nhập vào bên trong Kiếm chủng.
Mà Kiếm chủng kia vào thời khắc này cũng sinh ra một sự vật.
Kia là một cái chồi non.
Một cái chồi non quấn quanh ánh sáng tím cùng ánh vàng....
Kiếm chủng của hắn lại nảy sinh lần nữa.
Khóe miệng Từ Hàn chợt phác hoạ lên một ý cười.
Từng đạo sự vật ẩn chứa một loại khí tức đáng sợ nào đó bắt đầu tuôn ra từ trong cơ thể hắn.
Con ngươi Chúc Long Khởi sau khi cảm nhận được những vật kia thì đột nhiên phóng đại.
Thứ kia là...
Kiếm ý!