Dịch: Kenkensi
Từ Hàn nghĩ về chuyện của Mặc Trần Tử và tiểu hòa thượng, cau mày về tới cửa phòng.
Khi đẩy cửa ra, đã thấy Tống Nguyệt Minh ngồi trong nội viện, Tần Khả Khanh ở bên đang băng bó vết thương cho gã.
Vừa rồi gã bị tiểu hòa thượng kia bắt lấy làm khiên thịt người, khi giãy giụa gây ra vài vết thương nhỏ, vừa lúc Tần Khả Khanh được an bài trị liệu cho gã.
“Từ huynh, ngươi về rồi à?” Thấy Từ Hàn, Tống Nguyệt Minh đứng lên, nói. Tâm tư gã vốn đơn giản, rất nhanh đã thoát khỏi sự sợ hãi lúc nãy.
“Ừ.” Từ Hàn khẽ gật đầu, ý bảo Tống Nguyệt Minh ngồi xuống, khi đó Tần Khả Khanh bên cạnh cũng chuyển qua một ánh mắt, nhưng trong đôi mắt trộn lẫn một chút ai oán, Từ Hàn hơi không chịu đựng nổi, chỉ có thể ra vẻ trấn tĩnh bảo: “Tần cô nương cũng tới à.” Rồi hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
“Mà Từ huynh à, vừa rồi đến cùng là chuyện gì vậy, sắp dọa chết ta rồi.” Tất nhiên Tống Nguyệt Minh không nhìn ra sự khác thường giữa hai người, gã hoàn toàn chẳng màng đến vết thương của mình, cứ mở miệng hỏi.
Gã ám chỉ tự nhiên là dị trạng của Từ Hàn lúc cánh tay Yêu phát tác, nhưng việc này vốn rất bí mật, dù Từ Hàn biết rõ Tống Nguyệt Minh thật lòng quan tâm hắn, nhưng hắn thực sự không thể kể rõ ràng, chỉ có thể lấy cớ qua loa là bệnh cũ tái phát mà thôi.
Nghe xong lời ấy, Tống Nguyệt Minh vậy mà dễ dàng bị qua mặt, còn Tần Khả Khanh bên cạnh dù sao cũng là đệ tử Huyền Hà Phong, nghe vậy liền bước tới, nói theo bản năng: “Từ công tử có bệnh cũ gì, vì sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến, chuyện này không thể khinh thường, nếu...”
Nhưng lời này mới nói ra một nửa, giọng của cô nhỏ dần đi, lúc trước Từ Hàn từng hướng dẫn việc tu hành y đạo của cô, luận về tay nghề trên phương diện này, Từ Hàn hơn xa cô rất nhiều, đạo lý mà cô hiểu, tất nhiên Từ Hàn cũng hiểu...
Nghĩ vậy, thần sắc trên mặt Tần Khả Khanh tối sầm lại, cuối cùng tự thấy hối hận với sai lầm của mình.
Cô không sánh bằng Diệp Hồng Tiên có thân phận cao quý, cũng không sở hữu thiên tư trác tuyệt như nàng ấy, quả thực không có cách nào giúp Từ Hàn được.
Từ Hàn thấy cô như thế, nội tâm có chút không đành lòng, hắn không phải cố ý muốn phân rõ giới hạn với Tần Khả Khanh, nhưng vì thân phận hắn quá mức mẫn cảm, hôm nay tiểu hòa thượng kia đến càng củng cố thêm suy nghĩ của Từ Hàn.
Hắn chưa bao giờ là người do dự không quyết đoán, nghĩ đến chuyện Tần Khả Khanh công khai ở bên hắn đối với cô cũng không phải chuyện tốt gì, hắn tất nhiên sẽ không lại để đối phương còn thừa bất cứ cái suy nghĩ nào như “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Bởi vậy, khi đó hắn đè nén tâm tư, nói rất bình tĩnh: “Tạ ơn Tần cô nương đã quan tâm, nhưng trong lòng Từ mỗ tự có tính toán riêng.”
Vừa dứt lời, bầu không khí vốn đã hơi lúng túng, lập tức trở nên nặng nề hơn vài phần.
Dù là Tống Nguyệt Minh cũng đánh hơi ra mùi vị không đúng lắm, im lặng không nói gì hết.
Tần Khả Khanh cũng không nhiều lời nữa, trầm mặc băng bó vết thương cho Tống Nguyệt Minh, xong rồi thì nhấc hòm thuốc lên, giống như lẩn trốn mà cúi đầu rời đi.
Nhưng khéo làm sao, ngay lúc cô bước ra cửa, Diệp Hồng Tiên và Phương Tử Ngư lại chợt trở về, ba người không kịp đề phòng va vào nhau.
Mấy lọ thuốc rơi ra lăn đầy đất, Tần Khả Khanh cúi đầu vội đuổi theo nhặt nhạnh các lọ thuốc, Tống Nguyệt Minh thấy thế thì muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Từ Hàn kéo về, chỉ có Diệp Hồng Tiên cùng Phương Tử Ngư hỗ trợ nhặt giùm.
Nhặt xong hòm thuốc Tần Khả Khanh cũng không quay đầu lại, chỉ nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với hai người nọ, rồi xoay người đi mất.
Bộ dạng kia trông rất chật vật.
...
“Làm vậy có thực sự tốt không?”
Đợi Tần Khả Khanh đi xa, Diệp Hồng Tiên quay về nội viện trông thấy lông mày Từ Hàn nhăn tít lại với nhau, đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi.
Từ Hàn lắc đầu.
“Chí ít, đối với cô ấy mà nói, là tốt nhất.”
Tống Nguyệt Minh và Phương Tử Ngư ở gần đó nghe được cái hiểu cái không, nhưng những chuyện này, người ngoài cuộc như bọn họ không nên tham dự vào, chỉ có thể ngồi một bên giữ im lặng.
...
Trải qua một phen giày vò, trời đã xế chiều, Sở Cừu Ly làm hết trách nhiệm, nấu ra một bữa tối phong phú cho mọi người.
Mọi người ngồi vây quanh bên bàn đá cuối cùng cũng hồi phục khỏi sự tình lúc trước, lại vui vẻ trò chuyện với nhau.
Có Tống Nguyệt Minh hay lảm nhảm, còn có Phương Tử Ngư chỉ sợ thiên hạ không loạn, rất nhanh mọi người đã vừa nói vừa cười.
“Kiếm Lăng Nam Hoang, cái người tên Mặc... Mặc gì nhỉ?” Trò chuyện một hồi, tất nhiên không tránh khỏi việc nhắc đến chuyện đã xảy ra ở chỗ sơn môn hôm nay.
“Mặc Trần Tử.” Từ Hàn nhìn thoáng qua Phương Tử Ngư ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ, nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng! Chính là Mặc Trần Tử kia, ta thấy y cực kỳ lợi hại, yêu tăng nọ cường hãn đến thế, sư phụ cũng không phải là đối thủ của hắn ta, y vừa ra tay, đối phương liền chạy trối chết.” Phương Tử Ngư ngộ ra, ngay lập tức kể lại cuộc đấu rầm rộ xảy ra hôm nay sinh động như thật, mô tả cho Diệp Hồng Tiên nghe, vì nàng ấy đóng cửa bế quan mà không chứng kiến tận mắt được.
“Đúng vậy, Kiếm Lăng Nam Hoang quả là nhân tài xuất hiện lớp lớp a. Năm đó một Thương Hải Lưu đã khiến cả Đại Chu gà chó không yên, hôm nay một Mặc Trần Tử ra tay càng lộ ra tư thế như lôi đình.” Tống Nguyệt Minh cũng vội vàng phụ họa theo, nhắc đến một kiếm của Mặc Trần Tử hôm nay, hai mắt vị thiếu niên này lóe sáng, rất hâm mộ. Nhưng rất nhanh, gã lại nhíu mày.”Ta thấy tên Mông Lương kia hình như có quan hệ vô cùng tốt với Mặc tiền bối, chẳng hiểu vì sao một đệ tử của Ly Sơn lại ở cùng với Thủ Lăng nhân Kiếm Lăng không xuất thế, trận chiến ba ngày sau, cũng không biết Trần sư huynh có thể đánh bại tên Mông thiếu hiệp kia hay không...”
“Phi! Phi! Phi!” Vừa dứt lời, mặt Phương Tử Ngư bên cạnh đầy vẻ không vui: “Tên Mông Lương kia chính là một gã lưu manh không có liêm sỉ, tên đần họ Trần sao có thể thua hắn chứ!”
Trong mắt của Phương Tử Ngư, Trần Huyền Cơ là một người không gì không làm được, mà Mông Lương ấy à?
Phương Tử Ngư không thể nói rõ, nhưng cô không nghĩ rằng gã đủ tầm làm đối thủ với Trần Huyền Cơ. Từ trước đến nay Trần Huyền Cơ luôn là một tồn tại bách chiến bách thắng, lúc trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, về sau càng là như thế.
Tống Nguyệt Minh nào dám đấu võ mồm với Phương Tử Ngư, chỉ có thể lập tức dùng sức gật đầu một cái, nhưng ngay cả như vậy, Phương Tử Ngư vẫn rất bất mãn, cầm một cái đùi gà trên bàn nhét vào mồm Tống Nguyệt Minh, bịt kín miệng của gã lại.
“Ăn cơm của ngươi đi!” Sau đó cô hung hăng nói.
Tống Nguyệt Minh bị nghẹn đùi gà thốt không ra lời nào, chỉ có thể ấp úng xin tha, bộ dạng này cực kỳ buồn cười, khiến Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên cùng cười vang.
...
Đảo mắt đã ăn cơm tối xong, Phương Tử Ngư và Tống Nguyệt Minh đứng dậy cáo từ.
Từ Hàn tự giác thu dọn bát đũa, nhưng Diệp Hồng Tiên không về phòng ngủ như thường ngày, ngược lại còn yên tĩnh ngồi bên bàn đá, nhìn hắn dọn dẹp hết thảy.
Ánh mắt vị đại tiểu thư kia như cười như không, nhìn đến mức Từ Hàn rất mất tự nhiên, cơ mà hắn cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
Đợi tới khi hắn cúi đầu thu dọn thỏa đáng tất cả, giọng nói của Diệp Hồng Tiên liền vang lên.
“Ngươi nói thật cho ta biết xem, vì sao để Tần Khả Khanh rời đi lại là lựa chọn tốt nhất đối với cô ấy?” Diệp Hồng Tiên hỏi, híp đôi mắt nhìn về phía Từ Hàn, trên mặt treo lên nét vui vẻ không rõ lý do.
“Ngươi hiểu rõ quan hệ của ta với Thiên Sách phủ cơ mà, chưa biết chừng sẽ có một ngày tai hoạ ngập đầu, ta không muốn liên lụy cô ấy.” Từ Hàn trầm giọng bảo.
“Còn ta thì sao? Ngươi không sợ liên lụy tới ta à?” Diệp Hồng Tiên quay người lại hỏi, trong giọng nói thế mà còn mang theo vài phần u oán.
Từ Hàn không thể hiểu nổi vị đại tiểu thư này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhất thời chẳng biết trả lời ra sao.
Đùng đùng đùng!
Lúc này bên ngoài phòng vang lên một tràng tiếng đập cửa, phá vỡ tình cảnh khó khăn lúng túng của Từ Hàn.
Hắn cũng không kịp nghĩ xem giờ này còn ai sẽ tới tận cửa tìm hắn, đã vội vàng đi đến cửa viện, mở cửa ra.
Nhưng đợi khi thấy rõ bộ dạng người kia, thân thể Từ Hàn chấn động, thần sắc trên mặt cũng rất kinh ngạc.
“Sao thế? Không chào đón sư bá à?” Lúc này người mới tới kia cười hỏi.