Dịch: Kenkensi
Tâm tư Ninh Trúc Mang linh hoạt.
Tuy Mông Lương lần lượt thách đấu với các thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi của Đại Chu, nhưng dù sao mỗi lần tỷ thí đều ngừng đúng lúc, không tổn thương đến tính mạng.
Về tình về lý mà nói, Linh Lung các hẳn phải lấy lễ đối đãi, huống chi chẳng biết vì sao gã còn tìm được chỗ dựa lớn như Mặc Trần Tử, bởi vậy, khi đó y vội vàng mời mọi người về sơn môn ngồi một lát.
Giải tán chúng đệ tử, nhóm trưởng lão và các chấp sự đều tề tựu trong phủ Tế Thế, một là cảm tạ Mặc Trần Tử đã ra tay trượng nghĩa, hai là cũng muốn hỏi Mặc Trần Tử, rốt cuộc tiểu hòa thượng kia có lai lịch thế nào.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, thí dụ như Hồng lão tiên sinh trên Đại Hoàn Phong hay là Đinh Cảnh Trình của Chấp Kiếm đường đều bị Ninh Trúc Mang phái ra ngoài trấn an đệ tử. Thực hiển nhiên vị chưởng giáo đại nhân này đã quyết định, phải đẩy đám người Long Tòng Vân dám phản đối gã thống trị ra xa trung tâm quyền lợi. Bọn Đinh Cảnh Trình tất nhiên cũng đánh hơi thấy mùi vị, không còn Long Tòng Vân nữa, đám người như rắn mất đầu, không thể không tạm thời khuất phục dưới ách của Ninh Trúc Mang.
Nhưng có lẽ bởi vì Mặc Trần Tử, Ninh Trúc Mang vậy mà giữ Từ Hàn lại, để hắn lấy thân phận khách khanh tham dự vào hội nghị có thể coi là cao cấp của Linh Lung các. Mọi người thầm nghĩ rằng Ninh Trúc Mang đang muốn bồi dưỡng Từ Hàn, lại không biết Ninh Trúc Mang đang thăm dò thái độ của Mặc Trần Tử đối với Từ Hàn.
Chung quy Từ Hàn cũng đoán được ý đồ của Ninh Trúc Mang, vị chưởng giáo chân nhân này thâm tàng bất lộ, lại có thể chấp chưởng Linh Lung các nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải hạng người tâm tư đơn giản.
Khi nãy ở sơn môn, Mặc Trần Tử từng nhìn lướt qua hắn, lấy tu vi cấp bậc Địa Tiên của y, sao nhìn không thấu nền tảng của hắn được chứ, bởi vậy Từ Hàn chẳng cố kỵ gì, dứt khoát tham gia tiện thể nghe xem bọn họ rốt cuộc muốn nói chuyện gì, dù sao hắn cũng rất hiếu kỳ với vị tiểu hòa thượng có thể tác động tới Yêu lực trên cánh tay phải của hắn.
Đợi mọi người ngồi xuống hết, thân là nhị sư tỷ Phương Tử Ngư để một vài đệ tử đi đến bưng trà rót nước cho mọi người, lúc này thái độ của Phương Tử Ngư khá khác thường, không hoạt bát vô tâm như thường ngày, ngược lại trở nên điềm đạm nho nhã, việc liên quan đến đại sự của Linh Lung các, nàng vẫn phân biệt được nặng nhẹ.
Chỉ là khi nàng dâng trà cho vị Mông Lương kia, nàng không khỏi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt này một phen.
Nàng nghĩ đến việc tên nhóc này muốn đấu một trận với đồ đần họ Trần kia, nên nàng phải quan sát thật hư của đối phương xem thế nào.
Nhưng nàng lại coi nhẹ lực sát thương của khuôn mặt nàng đối với vị đệ tử Ly Sơn ít thấy nữ nhân này, gương mặt nàng tuy non nớt nhưng cực kỳ xinh đẹp. Khi đó Mông Lương kinh ngạc đến mất hồn, không chớp mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, yết hầu của gã nhúc nhích một hồi, phát ra tiếng nuốt rất rõ.
Bấy giờ Phương Tử Ngư hồi phục lại tinh thần, mặt nàng đỏ ửng, thầm mắng một tiếng dê xồm, cuối cùng thì không dám liếc nhìn Mông Lương kia một cái nào nữa, vội vàng xoay người rời đi.
Mà lúc này, Ninh Trúc Mang đã bắt đầu trò chuyện với Mặc Trần Tử.
Mặc Trần Tử này nhìn qua không giống người khéo đưa đẩy, nhưng vị thiếu nữ mắt tím ngồi bên cạnh, có vẻ xấp xỉ tuổi với Phương Tử Ngư, tâm tư lại rất kín đáo, Ninh Trúc Mang nói bóng nói gió đều bị thiếu nữ kia cực kỳ khôn khéo trả lời lấy lệ cho xong.
Dù Ninh Trúc Mang có hơi bất mãn trong lòng, nhưng thiếu nữ này là đồng bạn của Mặc Trần Tử, đối với việc nàng nói xen vào, Mặc Trần Tử không có lấy nửa phần ý muốn phản đối nào, nên Ninh Trúc Mang tất nhiên cũng không tiện nhiều lời. Nửa canh giờ trôi qua, song phương đánh Thái Cực, chuyện thân phận của vị tiểu hòa thượng kia không hề có nửa phần tiến triển. Ninh Trúc Mang cũng đã nhìn thấu rằng ngay từ đầu Mặc Trần Tử vốn đã không có ý định tiết lộ việc này, bởi vậy y chỉ có thể thu hồi tâm tư.
Y ngẫu nhiên lái đề tài sang hướng khác, nhìn về phía thiếu nữ nọ, hỏi: “Vị này có phải chính là hậu duệ tiền triều của Sở quốc hay không? Còn chưa thỉnh giáo tục danh?.”
Hoàng tộc triều đình Đại Sở có một đặc thù cực kỳ rõ ràng chính là đôi mắt có đồng tử màu tím, tương truyền song đồng tử là đồng tử của yêu quái, thuật bắt yêu đặc hữu của hoàng thất Sở triều cần phải có song đồng tử dẫn ra mới có thể thi triển được. Song đồng tử này quả thực rất hiếm gặp, Ninh Trúc Mang lại thấy lời ăn tiếng nói của nữ tử không tầm thường, cho nên mới hỏi câu này.
Nhưng ai ngờ thiếu nữ kia vừa nghe đã bất mãn quay đầu đi, không thèm phản ứng. Toàn bộ phủ Tế Thế lập tức rơi vào yên lặng, bầu không khí khá là lúng túng.
Ninh Trúc Mang cũng sững sốt, không ngờ rằng bản thân hỏi thăm với ý tốt lại đưa tới tình huống này. Y không khỏi cười gượng vài tiếng, đổi chủ đề khác, lại nhìn về phía Mông Lương ở bên hỏi rằng: “Nếu Mông thiếu hiệp đến để khiêu chiến đệ tử của chúng ta, Linh Lung các ta tất nhiên sẽ đón tiếp nồng nhiệt, nhưng ta thấy thân thể Mông thiếu hiệp dường như không khỏe lắm, chẳng hay dự định ngày nào quyết chiến với đệ tử nhà ta?”
Ý định ban đầu của Mông Lương là càng nhanh càng tốt, giờ phút này gã đã hoàn toàn phục hồi khỏi chuyện khó chịu kia, chỉ có điều gã không đặt sự tập trung chú ý trên người Ninh Trúc Mang, mà vẫn cứ luôn nhìn ra ngoài cửa phòng, muốn tìm hình bóng của vị Phương Tử Ngư mới vừa rồi kia...
Vị cao đồ của Ly Sơn này thầm nghĩ, gã chưa bao giờ gặp được nữ tử xinh đẹp nhường ấy, Phương Tử Ngư tốt hơn nhiều so với thiếu nữ nhìn như xinh đẹp ngồi cạnh Mặc Trần Tử kia, kì thực là bà lão tâm địa rắn rết. Gã chỉ cảm thấy linh hồn mình đã bị nàng câu đi mất, nội tâm ngứa ngáy muốn gặp mặt lần nữa.
Bởi vậy sau khi Ninh Trúc Mang dứt lời thăm hỏi, gã quay đầu nhìn về phía Ninh Trúc Mang, nhưng trong mắt chỉ có nghi hoặc đến cực điểm, hiển nhiên là không nghe rõ câu hỏi của vị chưởng giáo đại nhân này.
“Mông thiếu hiệp đường xa mà đến, Linh Lung Các ta cũng không muốn giậu đổ bìm leo, vậy trận chiến này quyết định vào ba ngày sau, mấy ngày này Mông thiếu hiệp có thể dưỡng sức cho tốt, đợi lát nữa ta sẽ kêu đệ tử an bài chỗ ở cho thiếu hiệp.”
Ninh Trúc Mang nói xong, liền đứng lên.
Bấy giờ Mông Lương mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Có thể để vị sư muội kia...”
Đáng tiếc gã chưa nói hết lời, Ninh Trúc Mang đã xoay người ra khỏi phủ Tế Thế, không cho mọi người bất kỳ cơ hội nào phản ứng lại, kết thúc đợt đàm chuyện không mấy vui vẻ này.
Chỉ để lại vị cao đồ Ly Sơn kia ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhớ tới hình bóng xinh đẹp kia mà tự mình buồn bã mất mát...
...
Tiểu hòa thượng chạy rất xa.
Chạy đến khi gã sức cùng lực kiệt, mới chịu dừng lại.
Gã núp ở trong một cánh rừng trúc, cách đó không xa truyền đến mùi khói bếp và âm thanh trẻ con cười đùa.
Nơi đó, hình như có một ngôi làng.
Trong lòng tiểu hòa thượng an tâm hơn một chút, gã ngồi trên mặt đất, cánh tay phải đang chảy máu. Nơi đó bị một kiếm của Chung Trường Hận chém trúng, dường như còn mang thêm kiếm ý của lão, vết thương đã lâu vẫn không thấy khép miệng.
Sắc mặt gã vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, đáy lòng gã tràn đầy nghi hoặc.
Gã suy nghĩ, vì sao lại có người muốn ngăn cản gã hàng yêu phục ma.
Gã suy nghĩ, vì sao khi đó trong đầu mình dâng lên sát ý vô biên.
Gã còn nghĩ, gã đến tột cùng là ai? Quảng Lâm Quỷ? Vậy lão hòa thượng kia đâu? Ông ấy là ai? Vì sao ông ấy ở cùng gã trong cái miếu đổ nát kia nhiều năm như vậy? Cuối cùng đã qua bao nhiêu năm gã cũng không rõ, nhưng gã dám khẳng định là một quãng thời gian rất dài, cơ mà vì sao gã cố cỡ nào cũng không nhớ nổi tên của lão hòa thượng?
Trong đầu gã như có hai linh hồn đang cãi nhau, một cái nói chúng sinh đều đau khổ, không tàn sát hết ác loại trên nhân gian, thế nhân liền vĩnh viễn sống trong địa ngục. Mà một cái khác lại bảo, tất cả đều có thể độ, ma cũng có thể hướng Phật.
Bọn họ khắc khẩu khiến đầu của tiểu hòa thượng đau muốn nứt ra.
Gã ngồi xổm xuống, trên y phục trắng tinh dính đầy bùn đất và vết máu, hai thứ trộn lẫn với nhau, nhìn qua khá là chật vật.
“A!” Tiểu hòa thượng phát ra một tiếng gào rống thê lương, hai con ngươi của gã khi thì thanh minh, khi thì đỏ như máu.
Gã muốn thoát khỏi cảm giác này, nhưng vật kia y hệt giòi bám lên xương không ngừng ép sát.
“Ngươi... Bị thương à?” Lúc này, bên tai chợt truyền đến một giọng nói non nớt.
Tiểu hòa thượng sững sờ, tranh cãi trong đầu gã dường như dừng lại ngay tức khắc, gã ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia.
Đó là một tiểu cô nương tuổi xấp xỉ gã, đôi mắt to tròn, khuôn mặt trắng nõn, có lẽ đã đến tuổi, hàm răng trong miệng thiếu mất hai cái, nhưng không hề khó coi, ngược lại còn trở nên cực kỳ đáng yêu. Giờ phút này nàng có hơi nhút nhát sợ sệt nhìn tiểu hòa thượng, trong mắt lại tràn đầy vẻ ân cần quan tâm.
Tiểu hòa thượng ngây ngẩn cả người.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây trong rừng soi rọi xuống, sau lưng tiểu cô nương như treo vầng hào quang màu vàng, tỏa sáng rực rỡ, hình ảnh kia mang theo một loại cảm giác tốt đẹp chấn động lòng người mà văn chương khó có thể miêu tả.
“Phật...”
Tiểu hòa thượng nỉ non như thế, sau đó cảm giác choáng váng cực đại truyền đến, cổ của gã nghiêng sang bên, cứ thế mà ngất đi.