Dịch: Phương
“Sợ?” Tư Không Bạch cau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.
Lão chuyển mắt quét qua những đệ tử đang cúi đầu kia một phen, trong ánh mắt híp lại có một loại ánh sáng âm lãnh nào đó chớp động.
“Không phải rất tốt sao, có cái gì phải sợ?”
Lão hỏi như thế.
“Sư thúc tổ cảm thấy như thế nào?” Tống Nguyệt Minh rất là hoang mang đối với phản ứng như vậy của Tư Không Bạch.
“Hiểu được e ngại, mới có thể nghe lời tốt hơn, trên dưới một lòng, mới có thể để cho Linh Lung Các tiến thêm một bước.” Tư Không Bạch cực kỳ tự nhiên nói ra.
“Nhưng nếu sư thúc tổ sai thì sao? Kiếm quyết của sư thúc tổ...” Tống Nguyệt Minh mới nói một nửa đã bị Tư Không Bạch cứng rắn đánh gãy.
“Ta sao có thể sai? Kiếm quyết của ta...” Tư Không Bạch nói xong lực lượng quanh thân trào ra lần nữa, chân nguyên bàng bạc giống như là thuỷ triều lấy lão làm trung tâm đẩy ra, tại phía dưới uy thế đáng sợ kia, đám người chung quanh đồng loạt sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên là khó có thể chống cự cỗ lực lượng này.”Nhưng lão phu có được lực lượng cường đại như vậy, lão phu truyền cho các ngươi, chẳng lẽ cũng không được?”
Nói xong Tư Không Bạch lại nhìn về phía những đệ tử kia một lần nữa, hai tay của hắn duỗi ra, mở ra cao cao.
“Chỉ cần các ngươi nguyện ý, có một ngày các ngươi cũng có thể có được lực lượng giống như lão phu.”
Bên trong thanh tuyến kia bao giấu một cỗ lực lượng nhiếp phách nhân tâm, từ trong miệng lão phun ra, những người đã từng tu hành kiếm quyết kia lập tức nổi lên từng trận hồng quang, trong ánh mắt bọn hắn ngửa đầu nhìn về phía Tư Không Bạch cũng hiện ra vẻ cuồng nhiệt.
“Chuyện này...” Đám người Từ Hàn ở một bên liếc nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ttrước đó bọn hắn đã biết kiếm quyết này cổ quái, nhưng nhìn tình trạng giờ phút này mới hiểu được, hắn đã đánh giá quá thấp uy lực của kiếm quyết này. Tựa hồ Tư Không Bạch còn có thể lấy kiếm quyết thành chất dẫn, khống chế tâm trí những người đã tu hành kiếm quyết này, điều này cũng khó trách vì sao Tư Không Bạch lại không để ý các phe cực lực phản đối phổ biến kiếm quyết này.
Từ Hàn sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Bạch kia càng thêm kinh hãi, cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ Linh Lung các này cũng thật sự là Linh Lung các của một mình Tư Không Bạch lão rồi.
“Thế nào, tiểu tử, đã nhìn rõ chưa?” Trên mặt Tư Không Bạch lộ ra vẻ đắc ý, hắn rất hưởng thụ cảm giác nhận vạn người vây quanh này.
Nhưng Tống Nguyệt Minh tại sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, thần sắc trên mặt lần nữa trở về bình tĩnh.
“Nếu như sư thúc tổ thật sự tin tưởng lựa chọn của mình như vậy không có vấn đề, vậy đã không cần thiết chứng minh bất cứ thứ gì cho vãn bối rồi.” Tống Nguyệt Minh lắc đầu nói, thanh tuyến bình thản.
“Tiểu bối, ta thấy ngươi rất có can đảm, mặc dù hành sự cực kì không ổn nhưng cũng là vì Linh Lung Các, vốn định muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu như ngươi chấp mê bất ngộ như thế, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào sao?” Thanh tuyến của Tư Không Bạch trở nên âm lãnh lần nữa.
Bầu không khí trong cuộc lập tức lặng im xuống, cho dù ai đều cảm nhận được rõ ràng, Tư Không Bạch lúc này đã động sát tâm.
Đám người vào thời khắc ấy đều nhìn về phía thiếu niên áo xanh toàn thân đẫm máu kia, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Chỉ cần ngươi nguyện ý thừa nhận mình nói bừa, lại sẵn lòng tu hành kiếm quyết của lão phu, chuyện hôm nay lão phu có thể bất kể hiềm khích lúc trước, thậm chí có thể thu ngươi làm đệ tử thân truyền, vị trí ngang với trưởng lão chấp sự.” Nhưng Tư Không Bạch trong lúc sát tâm phun trào cũng đồng dạng nổi lên lòng yêu tài.
Tống Nguyệt Minh can đảm hơn nhiều gấp trăm ngàn lần những đệ tử Linh Lung các ở đây, nếu như để cho lão sử dụng, vẫn có thể xem là một cái trợ lực.
Nghe nói lời ấy, sắc mặt đám người lập tức cổ quái.
Lãng Triêu Sa rốt cục chật vật đứng người lên chợt sắc mặt dữ tợn, Tống Nguyệt Minh đã nhiều lần đối nghịch với hắn, bây giờ lại còn được Tư Không Bạch thưởng thức, nếu như hắn thật sự đáp ứng, vậy địa vị của Tống Nguyệt Minh tại Linh Lung Các có thể nói nhảy lên ngàn trượng, vững vàng vượt qua y.
Mà đám người Từ Hàn thì cực kỳ lo lắng, nếu là đổi lại bọn hắn, nói chung có thể nghĩ hư dữ ủy xà, đáp ứng với Tư Không Bạch, những chuyện còn dư lại lại tính toán sau, nhưng nếu như việc này đã rơi vào trên người Tống Nguyệt Minh, liền khó có thể phân trần rồi, lấy tính tình thà bị gãy chứ không chịu cong của hắn, chỉ sợ rất khó đi vào khuôn khổ như vậy.
Bởi vậy, ánh mắt của nhiều người càng thêm sốt ruột rơi vào trên người hắn.
Nhưng Tống Nguyệt Minh cũng không trả lời Tư Không Bạch trước tiên.
Hắn chỉ là ngưng lông mày nhìn Tư Không Bạch, ánh mắt lấp lóe, suy nghĩ về cuộc đối thoại tối ngày hôm qua kia.
...
“Cám ơn sư thúc dạy bảo, đệ tử đã ghi nhớ yếu lĩnh của kiếm quyết kia trong lòng.” Dưới ánh nến gian phòng mờ tối, thiếu niên thân mang áo bào xanh chắp tay với lão giả mặc một thân áo đỏ, lập tức đứng lên, liền muốn rời đi.
Lão giả áo đỏ gương mặt cực kỳ nghiêm túc trầm mặc nhìn chăm chú vị thiếu niên áo xanh trước đó lão gần như chưa hề chú ý tới này, thật lâu.
Lão tựa hồ muốn bổ sung thứ mà ánh mắt của mình ở quá khứ đã sơ sót, nhưng đồng thời cũng muốn ghi tạc hình dạng của hắn trong đáy lòng.
Nhưng rốt cục, lúc thiếu niên muốn quay người rời đi, lão giả áo đỏ cuối cùng không nhịn được mở miệng.
“Lần đi này hung hiểm, dữ nhiều lành ít, mà chuyện ngươi có thể làm được sẽ ít càng thêm ít, ngươi đã thật sự nghĩ kĩ?”
Lão giả đã sống gần bảy mươi năm, trong giọng nói tràn ngập một chút hoang mang hiếm thấy.
Thiếu niên áo xanh nghe vậy, bóng hình đang rời đi chợt dừng một chút.
Hắn chuyển mắt nhìn lão giả.
“Trên đời chung quy lại phàm nhân nhiều hơn Tiên nhân, dạng người bình thường như Tống mỗ nếu như thậm chí nghĩ mình bất lực, liền trốn ở tại chỗ, vậy chuyện ở trên đời phải chăng chỉ còn lại ai mạnh ai yếu, lại không thể giảng đạo lý?”
“Thứ đạo lý này... Cuối cùng là cường giả giảng cho kẻ yếu nghe. Người ý đồ thay đổi quy củ như vậy, nói chung là...” Lão giả nhíu mày, trầm giọng nói.