Tàng Phong

Chương 152: Chương 152: Thỏa hiệp (2)




“Sư thúc cũng tin thờ quy củ như vậy?” Thiếu niên hỏi, trong con ngươi bình tĩnh như giếng cạn kia để cho người ta khó có thể nhìn rõ vui buồn trong đáy lòng hắn giờ phút này.

Lão già áo đỏ dưới ánh mắt nhìn chăm chú của thiếu niên, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác xấu hổ.

Lão cúi đầu xuống, khẽ nặng nề gật đầu.

“Thế sự tốt hay xấu cuối cùng không vừa ý người, cho dù là ta cũng khó có thể sửa đổi.”

“Thật sao?” Thiếu niên nghe vậy, cúi đầu xuống, trên mặt nổi lên vẻ mất mát khó nén.

Nhưng rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu lên, vẻ mất mát trên mặt tiêu tan.

Hắn chợt nở nụ cười, một nụ cười cực kì rõ ràng nở.

Nụ cười kia, sáng rỡ tựa như gió nhẹ ngày xuân.

Xán lạn đến mức tựa như ánh sao bên trong bầu trời.

“Thế nhưng, ta lại không thích thế giới như vậy.”

Thiếu niên áo xanh nói xong, sau đó liền xoay người qua, kiên quyết ra khỏi cửa phòng.

...

Trước chuông Huyền Long trên Huyền Hà phong.

Thiếu niên rốt cục ngẩng đầu mình lên.

Hắn giống như đêm qua, khẽ nhếch miệng.

Hắn nhìn Tư Không Bạch, nặng nề gật đầu.

Trong dự liệu, lại bên ngoài tình lý mà nói.

“Được.”

...

Cuộc sống của Ngưu Đầu thôn cũng không thanh bình như trong tưởng tượng.

Ngoại trừ đối mặt khô hạn cùng rét lạnh liên tiếp qua mỗi năm Đại Chu phải chịu lấy, cùng tẩu thú(động vật di cư) bên trong núi rừng.

Bọn hắn còn có kẻ địch càng đáng sợ. Đọc truyện hay tại — TRÙMtru yện.NE T —

Thế nhân thường nói thiên tai nhân họa.

Cả hai lại không phải độc lập riêng phần mình, mà là liên quan mật thiết đến nhau.

Thiên tai tất nhiên đưa đến trôi dạt khắp nơi, đói khổ lạnh lẽo.

Có câu nói là nghèo thì sinh biến, không thay đổi liền có nghĩa là chết.

Vì vậy Lưu Đại Tráng mang theo thôn dân chui vào núi Ngưu Đầu, lấy con mồi trong núi làm no bụng mình, chịu đựng qua liên tiếp cảnh tượng khô hạn cùng rét lạnh trong những năm này.

Mà có ít người cũng chui vào núi Ngưu Đầu, những lại không phải vì kiếm con mồi làm thức ăn.

Rất sớm trước kia, Quảng Lâm Quỷ liền có một chút ý nghĩ muốn rời khỏi chùa miểu để nhìn thế sự một chút, nhưng lão hòa thượng lại nói thế giới bên ngoài cũng không tốt, đó là một chỗ người ăn thịt người, không thể an ổn tự tại so với trong miếu đổ nát.

Quảng Lâm Quỷ không tin.

Nhưng đến giờ phút này, hắn chợt phát hiện, lão hòa thượng kỳ thật cũng không hề lừa hắn.

“Nói đi, lúc nào giao lương thực tháng này?” Chỗ cửa thôn, nam tử trần truồng ngồi ở trên lưng ngựa đỏ thẫm lặng lẽ nhìn qua Ngưu Đại Tráng, thần sắc kiêu căng, khí tức kéo dài.

Thôn dân chung quanh cúi thấp đầu tại dưới uy thế của nam tử, không dám phát ra một chút tiếng vang.

“Không biết Hồng đại ca nhớ lộn hay không, tiểu nhân đã sớm phái người đưa khẩu phần lương thực tháng này đi rồi. Ở trong đó có phải có hiểu lầm gì đó hay không?” Lưu Đại Tráng mặt mũi tràn đầy vẻ cười làm lành, thân thể lại xê dịch sang một bên, che thân ảnh Lưu Đinh Đương chắn phía sau mình.

“Thật sao? Đó là nửa tháng trước đấy, lão tử tới là muốn nửa tháng sau kia.” Mười vị đại hán đeo đao đi theo phía sau nam tử trần truồng nghe vậy lông mày nhíu lại, rất là khinh bạc nói.

“Chuyện này...” Nghe được lời ấy, thần sắc trên mặt Lưu Đại Tráng trì trệ, mặc dù trong lòng sớm đã bị nộ khí tràn ngập, nhưng ngoài mặt lại ý cười dạt dào như cũ.”Hồng đại ca sao có thể làm thế, không phải chúng ta đã sớm bàn bạc xong sao? Khẩu phần lương thực này một tháng phát một lần, lúc nào liền biến thành nửa tháng rồi?”

“Biến lúc nào? Hôm nay a.” Nam tử trần truồng rất tự nhiên nói ra, lập tức xoay chuyển lời nói, nhe răng cười hiện lên ở trong mắt nam nhân, ánh mắt của hắn vượt qua thân thể Lưu Đại Tráng, nhìn về phía Lưu Đinh Đương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch phía sau hắn.

Tiểu cô nương đã mười ba tuổi mặc dù thể cốt còn có chút non nớt, nhưng lại hơi có chút bóng hình của mỹ nhân tuyệt sắc.

“Thế nhưng ta từng nghe nói trước đó vài ngày các ngươi bắt được một con lợn rừng lớn, giao ra một nửa, khẩu phần lương thực tháng này liền coi như thanh toán xong. Nếu như ngươi không nỡ, không bằng gả nữ nhi bảo bối của ngươi cho ta, về sau ngươi chính là nhạc phụ của ta, mà thôn này nha, về sau một tháng chỉ cần đưa trước khẩu phần lương thực một lần. Ngươi cảm thấy thế nào?” Nam tử trần truồng nói như vậy, vẻ tham dục trong mắt dần dần nồng đậm.

Gã đề nghị như vậy để cho sắc mặt Lưu Đại Tráng đại biến, hắn biết nói tới mức này mà không giao ra vài thứ chỉ sợ khó thể tiễn đám sài lang này đi. Hắn hiển nhiên không có khả năng đưa nữ nhi bảo bối của mình vào hang sói, bởi vậy dưới đáy lòng có chút tính toán một phen, thịt heo rừng đánh được vài ngày trước đó quả thực còn thừa lại rất nhiều, chia đều ra một nửa, thời gian sau này hắn lại chịu khó một chút, vào núi thêm vài lần nữa, hẳn là có thể nhịn đến thời gian ngày mùa thu hoạch.

Bởi vậy, sau một phen suy tư, hắn cuối cùng vẫn cắn răng khẽ gật đầu.

“Được.” Hắn nói như vậy, xem như đã đồng ý.

...

Chờ nam tử họ Hồng kia đạt được những phần thức ăn khiến cho gã hài lòng, lúc này gã dẫn bộ tốt dưới tay mình hất bụi mà đi, phút cuối cùng vẫn không quên tại dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người dặn dò bọn hắn chuẩn bị kỹ càng lương thực cần nộp lên trong tháng sau.

“Vì sao phải những thứ kia cho bọn họ?” Quảng Lâm Quỷ vào lúc đó đi tới bên cạnh người Lưu Đại Tráng, rất là hoang mang nhìn về phía vị đại hán trung niên này.

“Vậy có thể làm thế nào? Không cho ư?” Đại hán trung niên đau thương cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thế nhưng là những thứ kia rõ ràng là đồ vật dùng mạng của ngươi đổi lấy, bọn họ cũng nên dựa vào bản lãnh của mình đạt được chứ?” Tiểu hòa thượng vẫn không hiểu.

Đại hán trung niên nghe vậy nhìn tiểu hòa thượng một chút, lần nữa lắc đầu.

“Chuyện trên đời này, nào có nhiều đạo lý có thể giảng như vậy?”

“Người muốn sống sót, có một số việc, liền phải chấp nhận đi thỏa hiệp...”

“Bởi vì chỉ có người sống, mới có cơ hội đi giảng cho người ta hiểu những đạo lý đã từng giảng không thông kia...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.