Edited by Bà Còm
Ngày hôm sau Tạ Hộ liền phái người truyền tin về Tạ gia hẹn gặp Phó Song, bởi vì không muốn để những người khác của Tạ gia biết, cho nên Tạ Hộ âm thầm hẹn ước Phó Song ở nhã gian tầng ba của Phù Dung Viên gặp mặt.
Phó Song đến nơi thì Tạ Hộ đã ở nhã gian đợi trong chốc lát. Phó Song thấy nàng nói: “Rốt cuộc là nhờ muội muội mới được vào nơi này, nhã gian của Phù Dung Viên không hẹn trước cả tháng căn bản không vào được, càng đừng nói đến nhã gian đặc biệt này.”
Tạ Hộ cười cười không nói gì, chỉ tự mình rót cho Phó Song một chén nước trong đưa tới trước mặt tẩu tử. Phó Song ngồi xuống tiếp nhận, thấy biểu tình đạm nhiên của Tạ Hộ, trong đầu linh quang chợt lóe kinh ngạc hỏi:
“Phù Dung Viên này không phải là...”
Từ trước Phó Song có nghe Tạ Thiều nói qua, tướng công Thẩm Hấp của Tạ Hộ không đơn giản chỉ là tân khoa Trạng Nguyên, ngay cả trên phương diện làm ăn buôn bán cũng hiếm có địch thủ, một nửa cửa hàng trong kinh thành có lẽ lão bản sau lưng đều là Thẩm Hấp Thẩm Đại Lang. Mà với thân phận hiện giờ của Tạ Hộ, hẹn mình ra gặp mặt không lựa chọn chỗ nào khác mà tuyển chỗ này, ý tứ kia thật quá rõ ràng.
Tạ Hộ gật gật đầu, đặt ngón trỏ trên môi “xuỵt” một tiếng rồi hai người nhìn nhau cười, sau đó mới ngồi ngay ngắn bàn chuyện.
Tạ Hộ cũng không hàn huyên mà trực tiếp lấy cây trâm bạc ra giao vào tay Phó Song. Phó Song nhìn trâm bạc khó hiểu hỏi: “Cây trâm này làm sao vậy? Thực bình thường, không có gì đặc biệt.”
Tạ Hộ cũng không tiện nói rõ ràng xuất xứ của cây trâm, chỉ nhờ Phó Song: “Muội muốn biết lai lịch của cây trâm này. Trong Đa Bảo các thợ thủ công rất nhiều nên kiến thức rộng, tẩu giúp muội tra xét thử xem cây trâm có chỗ nào đặc biệt. Bất luận là nơi sản xuất hay nhóm thợ thủ công nào làm ra, miễn là có tin tức thì hãy báo lại cho muội.”
Cũng không trách Tạ Hộ đem chuyện này giao cho Phó Song, bởi vì từ sau khi Tạ Thiều gia nhập quan trường, tất cả kinh doanh trên danh nghĩa ca ca đều chuyển qua danh nghĩa Phó Song, hiện giờ Phó Song mới là lão bản chân chính. Đa Bảo các tuy rằng có phần góp vốn của Tạ Hộ, nhưng đối với vấn đề liên quan đến chuyên nghiệp thì khẳng định không ai rành hơn người trong nghề, cho nên ủy thác cho Phó Song điều tra không thể tốt hơn.
“Được, muội yên tâm đi. Cây trâm này ta sẽ mang về, nếu hỏi ra chuyện gì ta liền đến nói cho muội.”
Phó Song nói xong Tạ Hộ liền gật đầu, hai người lúc này mới bắt đầu tán dóc những đề tài khác.
“Ca ca muội buổi tối hôm đó trở về gần như suốt đêm không ngủ, lôi kéo Phúc bá hầu hạ lải nhải cả một đêm. Nếu buổi tối hôm đó mà nghỉ ở chỗ muội, nói không chừng còn muốn nháo ra chuyện gì chê cười đấy.”
Phó Song chuyển người, nàng đây là mang thai lần thứ hai, lần này không phải cố hết sức như lần đầu tiên nhưng thai này lại hành nàng hơn thai đầu tiên, lúc nào cũng muốn nôn, vì thế luôn phải mang theo mứt hoa quả chua ê ẩm trong người mới được, nói mấy câu liền phải ăn một viên mứt hoa quả mới đỡ hơn chút.
“Nếu tẩu thích ăn mứt hoa quả, trong phủ Định Quốc Công có một đầu bếp nữ chuyên môn làm mứt hoa quả, là do khi đó muội bị thai nghén nên phu quân đi Giang Nam mời về. Để lát về nhà muội sẽ sai người mang qua một ít cho tẩu.”
“Tốt quá. Ta cảm thấy thai này không giống thai trước, thời điểm hoài Dung Dung ta ăn ngon uống tốt nên không chịu tội gì, chỉ là thai này không được như vậy, cứ một lát liền buồn nôn. Ta cảm thấy rất có thể là một tiểu tử, nếu không làm sao lại lì lợm như vậy.”
Hiện giờ Phó Song tâm tâm niệm niệm chính là một tiểu tử. Từ nhỏ nàng chịu thân mẫu là di nương ảnh hưởng, cảm thấy nữ tử gả cho người thì phải sinh nhi dục nữ cho phu quân. Đương nhiên, nhi tử rất là cần thiết, mặc kệ nói thế nào thì nữ nhân có nhi tử mới có thể làm trượng phu hoàn toàn hồi tâm. Cho dù nàng gả cho Tạ Thiều không trăng hoa giống nam tử đương thời, nhưng Phó Song vẫn cảm thấy bản thân hẳn nên thực hiện trách nhiệm.
Lúc trước nàng thường xuyên an bài thị thiếp cho phu quân, cũng chính là không muốn để phu quân ra ngoài lêu lổng. Phu quân ở trong phủ có sủng hạnh thiếp thị như thế nào thì cũng là trong tầm khống chế của nàng, nếu để phu quân chạy loạn bên ngoài thì nàng không thể nào quản được.
Cho nên mặc dù không muốn nhưng nàng cũng sẽ cưỡng bách bản thân an bài thiếp thị cho Tạ Thiều.
Bởi vì chuyện này mà Tạ Thiều đã mâu thuẫn náo loạn với nàng rất nhiều lần, mãi đến khi nàng hoài bảo bối này thì Tạ Thiều mới xuống giọng nói với nàng -- sau này nàng cứ bảo dưỡng cho thật tốt, chỉ cần một mình nàng hầu hạ không cần để những thiếp thị kia thay thế, nàng muốn nhi tử thì hai người sẽ cùng nhau cố gắng cho đến khi sinh được một nhi tử mới thôi.
Trượng phu đã nói như vậy thì Phó Song còn có gì mà không hài lòng đây chứ? Nàng làm ra nhiều chuyện như vậy cũng vì mong từ miệng trượng phu nghe câu nói như thế. Hiện giờ trượng phu đã hứa hẹn thì nàng đương nhiên tòng mệnh, từ đây không hề làm những chuyện “hại ta ích người” vậy nữa.
Hai tẩu cô lại ghé vào tán chuyện thêm một lát, Tạ Hộ kêu đầu bếp Phù Dung Viên làm mấy mâm điểm tâm tinh xảo đưa lên, cho tới khi sắp sửa chạng vạng hai người mới tách ra. Phó Song không hồi Tạ gia mà trực tiếp đi tới Đa Bảo các thay Tạ Hộ tra lai lịch của trâm bạc kia, Tạ Hộ thì quay trở về Thương Lan Uyển.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp được Thiên Hòa Đế triệu vào trong cung yết kiến, mãi cho đến đêm khuya mới trở về.
Tạ Hộ đang ngồi dưới đèn làm y phục, Thẩm Hấp đi vào trong phòng, trên người ám đầy mùi Long Tiên Hương trong Nguyên Dương điện. Tạ Hộ tiến ra đón hỏi: “Phu quân đã dùng bữa tối ở trong cung chưa?”
Thẩm Hấp gật đầu, duỗi tay xoa xoa gương mặt Tạ Hộ trả lời: “Ăn rồi.”
Nói xong liền đi tịnh phòng. Tạ Hộ ra khỏi phòng, Trúc Tình trực đêm chào đón, Tạ Hộ bảo: “Kêu phòng bếp thu dọn bữa tối đã chuẩn bị đi. Hãy lấy cho ta vại quả mơ ngâm ở dưới tàng cây, ta muốn pha trà.”
Trúc Tình lĩnh mệnh rời đi, Tạ Hộ liền đi vào trà thất, không bao lâu Trúc Tình liền bưng một bình sứ trắng đi vào. Tạ Hộ lau sạch chiếc bình phủ đầy bụi đất rồi mở ra, dùng kẹp gắp hai quả mơ đặt vào cối nghiền nát, thêm vào vài lá bạc hà nghiền chung rồi đổ vào nước trà nóng bỏng, sau đó quậy vào một ít mật ong, lúc này mới bưng trà vừa pha trở về phòng.
Thẩm Hấp cũng vừa lúc từ tịnh phòng đi ra, thấy Tạ Hộ bưng trà tới liền tự mình lại tiếp. Tạ Hộ xoay người đóng cửa phòng lại rồi đi theo Thẩm Hấp vào tiểu thư phòng.
Mở nắp chén trà, Thẩm Hấp thấy hai hạt mơ đang trôi nổi trên mặt nước trà, màu trà vàng trong, hít vào có thể cảm nhận được vị chua ngọt cùng mùi thơm thanh khiết của lá bạc hà, còn chưa uống vào mà đã cảm thấy thấm vào ruột gan. Thẩm Hấp uống một ngụm, lập tức nhận ra sự khó chịu trong ngực lúc nãy quả thực bình phục rất nhiều.
“Trà này thật tốt.” Thẩm Hấp cảm thấy dễ chịu hơn nhiều bèn nói với Tạ Hộ.
Tạ Hộ cười cười: “Trà này chuyên môn dùng để giải mùi Long Tiên Hương.”
Nàng hầu hạ chủ tử nhiều năm, đương nhiên biết chủ tử không thích Long Tiên Hương. Đời trước khi Thiên Duyên Đế đăng cơ liền hạ lệnh trong chủ điện không được dùng loại hương này, mà đôi khi ngửi được mùi hương này trên người các phiên Vương chủ tử đều bị khó thở một hồi lâu. Tạ Hộ cũng không thích mùi hương kia, biết có những lúc chủ tử không thể ngăn được phải hít mùi hương đó, cho nên lén nghiên cứu chế tạo ra trà mơ bạc hà này. Sau đó mỗi lần Thiên Duyên Đế yết kiến những phiên Vương yêu thích dùng Long Tiên Hương, trở về đều phải uống vài chén mới được.
Lúc nãy Thẩm Hấp trở về trên người nồng đậm mùi Long Tiên Hương, Tạ Hộ cũng đi vào Nguyên Dương điện của Thiên Hòa Đế, biết Thiên Hòa Đế thích mùi Long Tiên Hương, hơn nữa còn thích trộn thêm đàn hương, khi sử dụng mùi càng thêm nồng đậm. Thẩm Hấp nếu cả một ngày đều ngốc ở bên trong, Tạ Hộ có thể đoán được hiện tại trong ngực phu quân sẽ khó chịu đến độ nào.
Uống xong chén trà Tạ Hộ tự chế, Thẩm Hấp rõ ràng cảm giác khá hơn rất nhiều, ôm Tạ Hộ ngồi trên đùi mình để Tạ Hộ ôm lấy cổ hắn, hai người thân mật dựa sát vào nhau.
Thẩm Hấp chôn mặt trước ngực Tạ Hộ, dường như muốn tận dụng hít vào bằng hết mùi hương trà mơ bạc hà còn vương vấn trên người Tạ Hộ, hoàn toàn quên đi hương vị nồng đậm trong Nguyên Dương điện. Tạ Hộ bị Thẩm Hấp dụi tới dụi lui nhột nhạt bật cười, lại cố tránh phu quân ở trước người mình làm càn. Hai người đùa bỡn nhau trong chốc lát Thẩm Hấp mới bắt đầu nói chuyện: “Hoàng Thượng hôm nay hỏi ta một chút sự tình trong Binh Bộ. Chiến sự Bắc Đường tuy rằng đại thắng nhưng dường như đã lén gạt gẫm gì đó. Người cầm binh chính là Phục Vương cùng Lý lão tướng quân, Lý lão tướng quân là ngoại tổ của Phục Vương, có một số việc đương nhiên sẽ thay Phục Vương lừa gạt. Thánh Thượng đối với vụ này có nghi ngờ, cho nên lúc ấy mới phái ta đi Binh Bộ - thứ nhất là để rèn luyện, thứ nhì là muốn điều tra.”
Thẩm Hấp gần như tựa vào trên người Tạ Hộ nói những lời này, hôm nay toàn bộ nội các đại thần thân tín của Thiên Hòa Đế đều tập trung ở Nguyên Dương điện, đại gia mồm năm miệng mười thảo luận cả ngày làm Thẩm Hấp chịu không nổi đầu váng mắt hoa.
“Chiến sự Bắc Đường có gì không ổn sao?” Tạ Hộ vừa xoa bóp huyệt Thái Dương cho Thẩm Hấp vừa nhẹ giọng hỏi bên tai.
Nàng biết, đôi khi Thẩm Hấp nói với nàng chuyện gì cũng không phải trông chờ nàng đưa ra ý kiến, mà chỉ đơn thuần muốn tìm người tin tưởng để thổ lộ một phen, làm Thẩm Hấp có thể từ đó mà sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thẩm Hấp hít sâu một hơi, được Tạ Hộ xoa bóp thập phần thoải mái, nhắm hai mắt lại kể cho nàng: “Chiến sự Bắc Đường đánh hết mười tháng, thương vong lên tới sáu ngàn người. Khi ra trận trong quân có tổng cộng hai vạn một ngàn binh lính, sau khi trở về đúng ra phải còn một vạn năm ngàn nhân tài. Ngoại trừ các tướng lãnh được ban thưởng, binh lính bình thường mỗi người cũng được thưởng năm mươi lượng bạc. Tháng trước Hộ Bộ xuất ra tám mươi vạn lượng bạc, số bạc này... chính là trong quá trình phân phát xuất hiện vấn đề. Quan viên Hộ Bộ được phái đi phát bạc cũng có ca ca nàng trong đó, chính là ca ca nàng đề nghị -- vì để bảo đảm tính chuẩn xác nên lần này không trực tiếp đưa bạc cho các tướng lãnh phân phát, mà quan viên Hộ Bộ tự mình đi giáo trường, thẩm tra đối chiếu danh ngạch rồi phát cho từng binh sĩ. Quan viên Hộ Bộ cũng muốn làm cho rõ ràng để lấy điểm nên tán thành đề nghị này, sau đó khi thực hiện liền xảy ra vấn đề...”
Tay Tạ Hộ đang xoa bóp huyệt Thái Dương của Thẩm Hấp ngừng lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới đời trước hình như có nghe qua qua vấn đề này, nhìn Thẩm Hấp nối tiếp câu nói: “Binh sĩ không nhiều như vậy...”
Đôi mắt vốn đang nhắm đột nhiên mở bừng, Thẩm Hấp kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, thật lâu sau mới híp mắt nói: “Đúng vậy, làm sao nàng biết được?”
Tạ Hộ chớp mắt vài cái: “Thiếp đoán, dựa theo lời phu quân nói nên đoán như thế, ngoài vụ đó ra thì đâu còn có thể xảy ra vấn đề gì khác?”
Thẩm Hấp lại nhìn chằm chằm Tạ Hộ trong chốc lát, sau đó mới bật cười: “Không hổ là A Đồng của ta, chuyện này nàng chỉ cần suy đoán là đã nghĩ tới ngay. Lúc đó sau khi ta nghe xong vẫn phải suy nghĩ một thời gian mới nghĩ đến khả năng này.”
Tạ Hộ hổ thẹn ngượng ngùng cúi đầu, chỉ nghe Thẩm Hấp tiếp tục nói: “Nàng đoán không tệ, đúng là xảy ra vấn đề trên phương diện binh số. Quan viên Hộ Bộ phát hiện, trong danh sách có tên rất nhiều binh lính thế nhưng sau khi chiến sự Bắc Đường kết thúc liền cởi giáp về quê ngay lập tức. Nếu chỉ là một hai người thậm chí một trăm hai trăm người còn chưa tính, đằng này sau một chuyến kiểm kê, số binh lính cởi giáp về quê ít nhất cũng hơn sáu ngàn người... Hộ Bộ đem tình huống này dâng tấu cho Hoàng Thượng biết. Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh tra rõ, sáu ngàn binh lính cởi giáp về quê rốt cuộc đi nơi nào...”