Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 165: Chương 165: Nữ gia cát lượng




Edited by Bà Còm

Sáu ngàn binh lính bèn cứ thế mà mất tích vô căn cứ như vậy?

Thẩm Hấp nói ra làm Tạ Hộ cũng không khỏi nhíu mày, Thẩm Hấp dựa đầu lên phía trên của lưng ghế, thở hắt ra một hơi tiếp tục nói: “Ta ở Binh Bộ trong khoảng thời gian này, tuy mặt ngoài có thể nói là đã điều tra kỹ, nhưng đối với chuyện này lại không có đầu mối. Bởi vì lần trước hai vạn một ngàn quân được phái đến Bắc Đường tất cả đều là Lý gia quân, nghe theo hiệu lệnh của Lý lão tướng quân, không phải cùng một phe phái với các quan viên Binh Bộ. Hơn nữa, Binh Bộ Tả Thị lang Lê Thanh là nghĩa tử của Lý lão tướng quân, Lý gia quân đặt dưới quyền sở quản của hắn, căn bản không hỏi ra được gì.”

Thẩm Hấp thở ra một hơi, duỗi tay nâng lên khuyên tai trân châu trên thùy tai của Tạ Hộ, đặt ở đầu ngón tay vuốt ve một phen, như đang suy tư gì nheo mắt lại.

Tạ Hộ dừng động tác trên tay, hai cánh tay vòng qua cổ Thẩm Hấp lẳng lặng lắng nghe. Trong đầu cố gắng lục lọi ra những chi tiết trong hồi ức của đời trước.

Đời trước sau khi Thẩm Hấp nhận tổ quy tông, Túc Vương và Phục Vương đều không cam lòng. Túc Vương vẫn luôn giữ lại thực lực, chờ đến khi Thẩm Hấp đăng cơ xong mới quyết định tập hợp binh lực mưu phản. Còn Phục Vương thì hình như không thể chờ được tới khi Thẩm Hấp đăng cơ, Tạ Hộ nhớ mang máng, Phục Vương điện hạ dường như rơi xuống kết cục bị lưu đày đi Bình Xuyên, chỉ là vì nguyên nhân gì mà hắn lại bị lưu đày đi Bình Xuyên thìkhi đó Tạ Hộ không để ý.

Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ có chút thất thần, không khỏi duỗi tay búng nhẹ trên má nàng một cái, làm Tạ Hộ đang thất thần giật mình: “Nàng nghĩ gì thế?”

Tạ Hộ nhìn gương mặt tuấn mỹ của phu quân, lắc lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ trên má: “Đang suy nghĩ xem sáu ngàn người kia đi nơi nào.”

Thẩm Hấp bật cười: “Hiện giờ vẫn đang điều tra đấy, đâu phải nàng muốn là có thể tìm ra.”

Tạ Hộ không nói gì, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn bày biện nghiên mực đặt trên khung gỗ trầm hương, nhớ tới đời trước khi Phục Vương bị lưu đày nàng có nghe Tạ Cận nói qua một câu “Tự làm bậy không thể sống.”

Lúc ấy Tạ Cận còn ở Thành Phòng Doanh, Phục Vương bị lưu đày dĩ nhiên là phải đi qua cửa thành, Tạ Cận xem như có thể nhìn rõ ràng nhất kết cục của Phục Vương, nhưng vì sao ông lại nhận xét Phục Vương “tự làm bậy”? Phục Vương “tự làm bậy” cái gì? Tại sao hắn bị biếm mà ngoại tổ hắn Lý lão tướng quân lại không lên tiếng?

Khoan đã, từ từ, Lý lão tướng quân lúc ấy là ở...

Tạ Hộ từ trên đùi Thẩm Hấp tụt xuống dưới, dựa lưng lên án thư ánh mắt lóe sáng nhìn Thẩm Hấp. Thẩm Hấp thấy nàng như vậy liền biết nàng có chuyện muốn nói bèn nhướng mày dò hỏi. Tạ Hộ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới mở miệng hỏi: “Sau chiến sự Bắc Đường, triều đình có phái quan viên đi thanh tra chiến trường hay không?”

Thẩm Hấp gật đầu: “Có tra xét, đây là cần thiết. Nàng muốn nói cái gì? Nói tiếp.”

Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp như vậy liền biết trong lòng phu quân thật ra cũng đã có ý tưởng rồi, chẳng qua là chưa nói ra mà thôi. Nàng cắn cắn môi, cũng chính vì đối mặt với Thẩm Hấp nàng mới dám làm càn suy đoán, bởi vì nàng biết, thiên hạ này chỉ cần người nam nhân trước mắt này chịu che chở nàng, vậy thì nàng không cần sợ hãi bất luận kẻ nào.

“Quan viên được phái đi là ai? Nếu trận này người chết không phải chỉ có sáu ngàn binh sĩ?”

Ánh mắt Thẩm Hấp đang nhìn chằm chằm Tạ Hộ đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, tươi cười trên mặt cũng dần dần thâm trầm, rất có một loại cảm giác gặp được tri âm, cổ vũ Tạ Hộ: “Ừ. Tiếp tục nói.”

Tạ Hộ được phu quân cổ vũ cũng không giấu giếm ý nghĩ của mình, lớn mật nói ra: “Thiếp cảm thấy, một trận chiến giằng co suốt mười tháng, binh sĩ tử vong báo lên nhân số là sáu ngàn người, chỉ còn dư lại một vạn năm ngàn người, chiến tích như vậy khẳng định không thể nói là thắng đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng đã thắng. Đối với con số thương vong này nhất định Hoàng Thượng không quá vừa lòng, cho nên tuy rằng Phục Vương điện hạ tự mình đi Bắc Đường đốc quân, nhưng sau khi khải hoàn hồi triều Hoàng Thượng không hề ban thưởng. Một chiến công như vậy bày ra trước mặt mà Hoàng Thượng lại không có bất luận ngợi khen gì đối với Phục Vương, vậy mà Phục Vương không chỉ vui vẻ tiếp thu, ngay cả Thục phi nương nương trong cung và Lý lão tướng quân đều không tỏ vẻ bất bình gì với thái độ của Hoàng Thượng. Thiếp cảm thấy, giả sử như nhi tử của thiếp hoặc là ngoại tôn tử của thiếp cực cực khổ khổ lập được công lao như vậy, cho dù Hoàng Thượng không phong thưởng thì thiếp cũng sẽ đem hết toàn lực tranh thủ công tích cho hắn mới đúng. Ngược lại, Thục phi nương nương và Lý lão tướng quân dường như không hề có ý bất mãn, chỉ cần xét đến điểm này thì có thể nhận ra một bí ẩn gì đó rất sâu xa. Phi tần trong chốn hậu cung cho dù chỉ sao chép cho Hoàng Thượng một quyển kinh thư cũng đã được xem như có công tích, nếu đến trước mặt Thánh Thượng thỉnh công thì có thể được ban thưởng, vậy mà Thục phi nương nương không vì Phục Vương điện hạ mà lại thản nhiên từ bỏ một cơ hội thỉnh công rất tốt như vậy, chuyện này xét ra thật rất kỳ quái! Cho nên, thiếp cũng chỉ là căn cứ từ điểm này để suy đoán, nhân số thương vong của chiến sự Bắc Đường tấu lên khẳng định có vấn đề.”

Tạ Hộ nói xong những lời này thì tay Thẩm Hấp đã chống dưới cằm, rất ngạc nhiên đối với chuyện Tạ Hộ có thể nghĩ theo chiều hướng đó để phân tích, rũ xuống mí mắt suy nghĩ trong chốc lát mới nói:

“Nếu đã nói được tới đây thì hãy dứt khoát đem toàn bộ suy nghĩ của nàng trình bày hết đi. Nàng cảm thấy phương diện này có vấn đề gì?”

Nội các đại thần và tướng lãnh Binh Bộ trong lòng mỗi người đều có suy đoán riêng, đôi khi đem bọn họ tụ ở bên nhau để thảo luận sự tình thì ngược lại sẽ khiến bọn họ kiềm chế lẫn nhau rồi giấu giếm lẫn nhau. Cho dù có người cũng suy đoán được giống Tạ Hộ nhưng sẽ không một người có thể làm được giống như Tạ Hộ không hề cố kỵ nói ra. Chỉ đơn cử một điểm này thôi là Thẩm Hấp đã cảm thấy tiểu thê tử của mình đặc biệt lợi hại, cánh tay dài duỗi ra khoanh lấy vòng eo của nàng sờ soạng vài lần, có hơi chút thất vọng - sau khi sinh hài tử vòng eo đã thoáng mượt mà hơn chút, bởi vì ở trong cung hầu hạ hắn mà tất cả chút thịt đó đều đã biến mất, thậm chí so với lúc trước còn mảnh mai hơn, Thẩm Hấp không khỏi đau lòng.

Tạ Hộ không cảm giác ra nỗi xúc động của Thẩm Hấp lúc này, mặc cho phu quân ôm sát mình vào ngực, không hề cố kỵ đem tất cả suy nghĩ trong lòng đều nói ra: “Thiếp cảm thấy ở phương diện này vấn đề chính là -- -- chiến sự Bắc Đường tuy thắng nhưng vẫn bại, nhân số thương vong tuyệt đối không phải chỉ có sáu ngàn người mà là một vạn hai ngàn người. Lý lão tướng quân sợ Hoàng Thượng trừng phạt Phục Vương điện hạ cho nên mới thay Phục Vương điện hạ che giấu chuyện này. Vì thế liền có thể giải thích tại sao Phục Vương điện hạ ở Bắc Đường lập công lớn, trở về Hoàng Thượng không có phong thưởng mà Thục phi nương nương và Lý lão tướng quân lại không hề muốn thỉnh công cho hắn.”

Thẩm Hấp nghe xong toàn bộ trần thuật của Tạ Hộ, không khỏi tự đáy lòng tán thưởng gật đầu: “A Đồng của ta quả thật là nữ Gia Cát Lượng. Những việc này cũng chỉ có nàng mới không hề cố kỵ nói ra tất cả. Các quan viên đều là “ngươi đẩy ta, ta đẩy lại”, thảo luận nhiều ngày như vậy chỉ lo cãi cọ mà thôi, căn bản không người nào dám đem đề tài dẫn đến chuyện này.”

Tạ Hộ nghe Thẩm Hấp khích lệ không khỏi vui vẻ cười, duỗi hai tay ôm cổ Thẩm Hấp hỏi: “Phu quân nói như vậy, tức là cũng là tán đồng cách nhìn của thiếp sao?”

Thẩm Hấp gật đầu: “Phải, ta rất tán đồng. A Đồng thật là đóa hoa giải ngữ của ta. Tới thơm một cái.”

Thẩm Hấp nói xong liền dùng một chút lực kéo tay Tạ Hộ về phía trước, Tạ Hộ không lưu ý nên toàn bộ thân mình liền đổ vào người Thẩm Hấp khiến đôi môi mềm mại dán vào môi hắn. Vốn dĩ Thẩm Hấp chỉ muốn hôn một cái kiểu “chuồn chuồn lướt nước”, chỉ là không nghĩ tới một khi đã dính lên liền không thể dứt ra, tư vị A Đồng quá tốt đẹp làm dục vọng của hắn bừng lên, dứt khoát ôm người ngồi lại trên đùi của mình, hung hăng khi dễ vài lần mới chịu buông nàng ra.

Tạ Hộ thở phì phò, cả người mềm nhũn tứ chi vô lực, đành phải bám vào cánh tay Thẩm Hấp, chờ lấy lại được hơi thở mới oán trách đấm vào ngực phu quân mấy cái. Nhưng vẻ giận dỗi trên gương mặt mịn màng của nàng lại làm ánh mắt Thẩm Hấp tối lại, Tạ Hộ kinh hoảng cảm giác không ổn vội vàng cuống quít tụt xuống khỏi đùi phu quân, vội vàng lui sang một bên trách móc: “Ai nha, phu quân, còn chưa nói chuyện xong đâu, không phải chúng ta nên thảo luận đàng hoàng sao?”

Thẩm Hấp đứng lên từng bước tới gần, chỉ vài bước đã vây Tạ Hộ ở giữa án thư và thân người của mình, vô lại ghé sát vào mặt nàng nói: “Chúng ta thảo luận không đàng hoàng ở chỗ nào? Ta đâu có làm gì, không phải sao?”

“Chính là, chính là chàng... chàng khi dễ người.” Tạ Hộ đại quẫn, toàn bộ thân mình ngã ra phía sau né tránh nhưng lại bị Thẩm Hấp nhắm mắt theo đuôi. Tạ Hộ lui một tấc thì chàng ta tiến gần hai tấc, thực mau khiến cho lưng Tạ Hộ gần như dán sát trên mặt bàn.

Hơi thở bá đạo của Thẩm Hấp phun ở trên mặt Tạ Hộ làm đầu óc nàng mê muội, chỉ nghe thanh âm khàn khàn của Thẩm Hấp ở bên tai: “Ta làm thế nào khi dễ nàng? Ta chỉ là lấp kín miệng của nàng, vậy mà đã làm nàng không còn sức để nói chuyện rồi sao? Hửm?”

Cho dù hai người thành thân đã lâu, Tạ Hộ ngay cả hài tử đều sinh cho người trước mắt này, nhưng khi đối mặt với kiểu trêu ghẹo không chút nào che lấp của phu quân thì vẫn ngượng ngùng như một thiếu nữ, gương mặt xinh đẹp đỏ như sắp xuất huyết, cắn môi không biết nên phản bác như thế nào.

Nàng vốn dĩ không bao giờ nhanh mồm nhanh miệng trước Thẩm Hấp, hiện giờ lại gặp Thẩm Hấp vô cớ trêu ghẹo như vậy lại càng không biết ứng đối thế nào.

Thẩm Hấp nhìn nàng ngượng ngùng không khỏi thấy ngọt ở trong lòng, lại đột nhiên thò người ra ở cánh môi nàng hung hăng hôn một cái, sau đó mới buông lỏng khống chế, kéo tay nàng đi ra khỏi tiểu thư phòng.

*Edited by Bà Còm*

Thẩm Hấp vừa đi vừa nói: “Hiện giờ cho dù có triều thần hoài nghi, chính là không một người nào dám trình ra. Hoàng Thượng tuy có tâm điều tra, nhưng quan viên lừa trên gạt dưới làm ngài rất bực bội, đã nhiều ngày đúng là hết đường xoay xở.”

Tạ Hộ thoát khỏi vòng tay kiềm hãm của Thẩm Hấp mới cảm giác có không khí để thở, hít mấy hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra thiếp cảm thấy chuyện này cũng không phải khó điều tra như vậy. Dù sao cũng là sáu ngàn người, không phải sáu người hay sáu mươi người, sao có thể che dấu hoàn toàn được?”

Thẩm Hấp thở dài, đi đến trước bàn nhấc ấm trà rót cho hai người hai chén nước, trầm giọng nói: “Lý gia trị quân nghiêm minh, cho dù có dấu vết gì để lại thì phải cần người thâm nhập vào tận trong quân mới tìm ra được. Chỉ là sau chiến sự Bắc Đường, Lý gia quân đã bị phong bế chặt kín giống như thùng sắt, người ngoài căn bản không thể nào vào, mà bên trong rốt cuộc tình huống như thế nào thì dĩ nhiên cũng không ai biết được. Muốn bắt tay vào điều tra từ Lý gia quân thật là không dễ.”

Thẩm Hấp cầm một chén trà đưa cho Tạ Hộ, Tạ Hộ giơ hai tay tiếp nhận, uống một ngụm rồi mới chuyển mắt nói: “Nếu Lý gia quân không cách gì điều tra được, vậy thì bắt đầu điều tra từ chỗ khác. Lý lão tướng quân trị quân nghiêm minh, nhưng mỗi một lần điều binh khiển tướng cũng phải thông qua triều đình mà. Nếu chiến sự Bắc Đường ông ta đích xác giúp Phục Vương điện hạ nói dối nhân số thương vong, như vậy khi khải hoàn hồi triều ông ta phải kiếm đủ nhân số để điền vào đội quân chứ nhỉ -- rốt cuộc đội ngũ một vạn năm ngàn người nếu đem so với đội ngũ chín ngàn người thì số lượng khác biệt có thể thoạt nhìn đã thấy. Nếu ông ta muốn điền người vào vậy tất nhiên sẽ vận dụng binh lực của Lý gia quân ở địa phương khác. Vậy hãy để Binh Bộ bắt tay vào điều tra từ hướng này, nhìn xem sau chiến sự Bắc Đường trước khi các chiến sĩ khải hoàn trở về ông ta có động qua binh lực của địa phương nào hay không? Vậy liền có thể chứng minh chiến sự Bắc Đường rốt cuộc có vấn đề. Cho dù phương pháp này không thể thực hiện được cũng còn có mặt khác mà, ông ta trị quân nghiêm minh nhưng vẫn phải xin quân lương từ triều đình. Vậy để Hộ Bộ nhìn chằm chằm quân lương của Lý gia quân, hoặc là dứt khoát ngưng lại một đoạn thời gian -- không nói sẽ cấp, cũng không nói không cho. Nếu Lý gia quân trong lòng có quỷ thì dĩ nhiên không dám nói gì, một khi bọn họ chột dạ, vậy chẳng phải có thể thừa sơ hở tiến vào, luôn có một cơ hội mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.