Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 159: Chương 159: Cảm thấy bất an




Edited by Bà Còm

Lời nói của Tạ Hộ dường như thành công xoa dịu Triệu Miểu, lúc nãy hắn còn một bộ muốn sống muốn chết, hiện tại thì như được khai thông nên không quan tâm nữa, ở bàn tiệc liền ước định với Thẩm Hấp, chờ đến sau khi hắn kiến công lập nghiệp thì Thẩm Hấp phải đích thân đưa một tá nữ tử mỹ mạo cho hắn làm thiếp, vân vân...

Thẩm Hấp bất đắc dĩ đáp ứng.

Không khí trong bữa tiệc lại một lần nữa sôi trào. Tạ Hộ nhìn những người này, hồi tưởng đời trước ở trên triều đình bọn họ sẽ trở thành quan lớn đến mức nào, bộ dáng oai phong một cõi ra sao, cảm giác đã trải qua một đời thật sự kỳ diệu.

Lúc này Phó Thanh Lưu đang quàng vai Thẩm Hấp nâng chén với nhau, Thẩm Hấp uống trà còn hắn uống rượu, hai người nói chuyện vui vẻ vô cùng. Tạ Hộ tuy không cần ở trong bữa tiệc chạy tới chạy lui bưng đồ ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng đứng dậy lại gần bọn họ thêm trà cho phu quân. Thình lình trong đầu Tạ Hộ hiện lên một hình ảnh, là bộ dáng của Phó Thanh Lưu thân mang gông xiềng, mặc tù phục, bị diễu hành quanh phố xá, búi tóc tán loạn, hàm dưới râu mọc lởm chởm...

Tạ Hộ cố gắng nhớ lại, dường như ba tháng sau khi Thẩm Hấp được phong Đại Hoàng tử thì Vinh An Quận vương phủ liền gặp phải một kiếp nạn lớn, nhưng cụ thể vì sao lại có kiếp nạn đó thì Tạ Hộ vẫn chưa thể nào nhớ ra.

Thẩm Hấp quay đầu lại thấy ngay Tạ Hộ đang thất thần, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “A Đồng, làm sao vậy?”

Tạ Hộ giật mình ngẩng đầu, liền thấy gương mặt thanh tuấn của phu quân kề ngay trước mắt, mặt ửng hồng lên, lui thân ra sau một chút rồi mới nói: “Không có gì, chỉ là trong đầu đang nghĩ chút chuyện mà thôi.”

Thẩm Hấp thấy nàng như có điều bất an, nhưng vì đang ở trong bữa tiệc nên cũng không hỏi thêm.

Buổi tối sau khi tiễn đi khách nhân, hai người trở về phòng. Thẩm Hấp ôm Tạ Hộ kể lại cho nàng nghe chuyện hắn phân phó nhiệm vụ cho mọi người lúc ban ngày. Đang nói đến đoạn kêu Phó Thanh Lưu đi Ngũ Thành Binh Mã Tư, thân mình Tạ Hộ rõ ràng cứng lại, Thẩm Hấp cảm giác được mới xoay người nàng đè ở dưới thân hỏi: “A Đồng, hôm nay nàng rất kỳ lạ. Vì sao nhắc tới Thanh Lưu nàng lại có bộ dáng như đang lo lắng điều gì?”

Tạ Hộ do dự trong chốc lát, mới vừa lúc nãy nghe Thẩm Hấp giao nhiệm vụ nàng chợt nhớ ra một chút chuyện, nàng nhớ được Vinh An Quận vương phủ sở dĩ gặp nạn dường như có quan hệ mật thiết đến Ngũ Thành Binh Mã Tư. Chỉ là Tạ Hộ không thể trực tiếp nói cho Thẩm Hấp biết đành phải uyển chuyển tìm cách trình bày: “Thống lĩnh của Ngũ Thành Binh Mã Tư có quan hệ gì với Phó tiểu lang hay không?”

Thẩm Hấp nhíu mày khó hiểu nhìn Tạ Hộ, tuy không hiểu nàng vì sao lại hỏi như vậy nhưng vẫn tẫn trách trả lời: “Thống lĩnh của Ngũ Thành Binh Mã Tư là cữu cữu của Phó Thanh Lưu. Có chuyện gì thế? Hôm nay nàng bất an như vậy có quan hệ gì đến bọn họ hay sao?”

Tạ Hộ có chút khó xử cắn cắn môi dưới, không biết những lời này nên nói ra thế nào. Thẩm Hấp thấy bộ dáng của nàng rõ ràng có chuyện muốn nói rồi lại không thể nói, đương nhiên không chịu bỏ qua, đem hai tay của nàng áp qua đỉnh đầu, ở trên cánh môi thất thần của nàng hung hăng gặm một hồi, sau đó ra lệnh: “Nói! Không được có gì giấu giếm ta.”

Tạ Hộ bị phu quân hôn đến nỗi hết hơi, thở dốc một hồi mới trừng mắt một đôi mắt to mênh mông sương mù nhìn Thẩm Hấp. Thấy Thẩm Hấp cũng có chút khẩn trương, Tạ Hộ mới ngập ngừng mở miệng: “Thiếp... có một giấc mộng.”

Thẩm Hấp suýt té xỉu, nhéo mũi Tạ Hộ hỏi: “Nàng suy tư nửa ngày chỉ vì muốn nói nàng có một giấc mộng?”

Tạ Hộ gật đầu: “Là giấc mộng nhưng lại vô cùng chân thật. Thiếp mơ thấy... hai ba tháng sau, Vinh An Quận vương phủ sẽ xảy ra đại sự, mà chuyện này có quan hệ đến Ngũ Thành Binh Mã Tư. Cho nên thiếp mới hỏi Phó tiểu lang có quan hệ gì với Ngũ Thành Binh Mã Tư hay không.”

Thẩm Hấp càng nghe càng hồ đồ, nhìn Tạ Hộ một hồi lâu, sau đó mới xoay người ngồi dậy nói: “Giấc mộng của nàng rất kỳ quái. Đang êm đẹp sao tự nhiên lại mơ thấy Vinh An Quận vương phủ?”

Tạ Hộ cũng ngồi dậy theo rồi lăn vào trong lòng ngực của Thẩm Hấp: “Thiếp cũng không biết, dù sao từ khi chàng được sắc phong Đại Hoàng tử, thiếp đột nhiên có rất nhiều giấc mộng rất kỳ lạ.”

“...”

Thẩm Hấp vuốt ve mái tóc đen tuyền mềm mịn của Tạ Hộ, nhớ tới mấy ngày bọn họ ở trong cung vượt qua gian khổ bèn trấn an: “Nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều. Thân phận của ta từ trước đã nói cho nàng, vốn dĩ ta không nghĩ sẽ đi nước cờ này nhanh như vậy, rốt cuộc quá nguy hiểm. Chỉ là, ta thật sự không muốn để nàng và hài tử tiếp tục theo ta “ăn nhờ ở đậu”, vì thế mới quyết định dụng binh dùng hiểm chiêu. Ta đã làm nàng lo lắng hãi hùng, thực xin lỗi.”

Tạ Hộ vội vàng ngồi ngay ngắn, lắc đầu nghiêm trang nói với Thẩm Hấp: “Không không, phu quân không cần phải nói “thực xin lỗi”, thiếp hiểu rõ nguyên nhân phu quân làm như vậy. Thiếp chỉ muốn nhắc đến những giấc mộng kia, tuy rằng là mộng nhưng cũng chưa chắc sẽ không trở thành sự thật. Nếu phu quân tin tưởng vào lời nói của thiếp, vậy trong mấy tháng nay hãy phái người nhìn chằm chằm Phó tiểu lang. Huynh ấy là bằng hữu của phu quân, nếu huynh ấy không xảy ra chuyện gì thì dĩ nhiên quá tốt rồi, nhưng nếu huynh ấy gặp nạn thì phu quân cũng đã có chuẩn bị trước để cứu giúp.”

Thẩm Hấp có chút không hiểu được Tạ Hộ, bất quá, thấy nàng thần sắc nghiêm trọng, nói năng hợp tình hợp lý, không đành lòng gạt qua ý tốt của nàng bèn gật đầu chấp thuận: “Được được được, ta dĩ nhiên là tin tưởng nàng. Ngày mai ta liền phái người đi nhìn chằm chằm Thanh Lưu.”

Lúc này Tạ Hộ mới yên lòng.

Hai người ôm nhau cùng ngủ, suốt đêm không nói chuyện nữa.

*Đăng tại Wattpad*

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hấp mang theo Hồ Tuyền và Nhiếp Nhung ra cửa, Triệu Tam Bảo bị lưu lại trong nhà làm chân chạy việc cho Tạ Hộ.

Tạ Hộ thức dậy liền nghe Hoa Ý Trúc Tình tiến đến bẩm báo, nói là Trưởng Tôn thị mang theo Vạn thị, Đới thị và Liên di nương cùng tới thỉnh an.

Tạ Hộ mệt mỏi ứng phó với những chuyện này, cảm thấy rất đau đầu, chỉ là không gặp bọn họ không được, rốt cuộc nàng vừa mới trở về nên cũng phải an nội mới phải. Sau khi Tạ Hộ rửa mặt chải đầu xong bèn kêu Hoa Ý đi mời bọn họ tới phòng khách phía bên phải chờ nàng.

Trưởng Tôn thị vừa thấy Tạ Hộ liền tiến ra chào đón, quy quy củ củ quỳ xuống hành lễ, Tạ Hộ làm ra vẻ không dám tiếp nhận, tự mình cúi người nâng Trưởng Tôn thị lên, mời bọn họ ngồi xuống rồi mới lên tiếng: “Đang ngồi đều là trưởng bối, đáng lý ta nên đi bái kiến liệt vị, lại không ngờ các thẩm thẩm lại tới đây một chuyến.”

Tạ Hộ thản nhiên ngồi ghế chủ vị, cũng không phải nàng tự cao tự đại, chỉ là hiện giờ thân phận của nàng dù sao cũng đã thay đổi. Nếu vẫn khiêm tốn giống như lúc trước thì sẽ vứt mặt mũi của phu quân, cho nên, dù sao cũng là vì phu quân nên nàng phải làm giá một chút mới được, phải để cho bọn họ không dám khinh thường.

Trưởng Tôn thị ngồi ở ghế đầu tiên ở hàng phía dưới, nghe Tạ Hộ nói xong vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, đứng ở trước mặt Tạ Hộ cười làm lành: “Không dám nhận không dám nhận. Hiện giờ ngài là Hoàng Tử Phi, tất nhiên là chúng ta phải lại đây bái kiến, chỉ là lão thái quân chân cẳng không tốt, bằng không cũng nên tới thỉnh an Hoàng Tử Phi.”

Tạ Hộ cười cười, rồi chỉ chỉ vào ghế ra hiệu cho Trưởng Tôn thị ngồi xuống nói chuyện, lúc này Trưởng Tôn thị mới trở về chỗ của mình. Sau đó Vạn thị liền tiếp theo tiến lên bái kiến: “Lúc trước chúng ta không biết đúng mực, có nhiều chỗ đắc tội với Hoàng Tử Phi, mong hãy bao dung.”

Tạ Hộ cười với Vạn thị, kêu Trúc Tình nâng Vạn thị đang uốn gối hành lễ đứng dậy rồi nói: “Tam thẩm nói đến nơi nào rồi, trước nay chúng ta không phải đều rất tốt sao? Hiện giờ bất quá chỉ là thay đổi thân phận, chúng ta vẫn cứ ở chung giống như trước là được, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Vạn thị cười đồng ý, sau đó liền chủ động lui về ngồi xuống, Đới thị và Liên di nương ngồi bên cạnh chỉ cúi đầu không nói lời nào, bởi vì hai người này từ trước thật ra không có giáp mặt đắc tội qua Tạ Hộ, cho nên cũng không làm kiểu thỉnh tội giống Vạn thị.

Tạ Hộ nói chuyện phiếm với bọn họ trong chốc lát, liếc về phía Liên di nương thuận miệng hỏi: “Ủa, sao không gặp Lan di nương cùng mọi người lại đây?”

Từ trước Liên di nương và Lan di nương giống như là hình với bóng, hiện giờ chỉ có một mình Liên di nương có mặt, có thể thấy được Hoa Ý nói Lan di nương xảy ra chuyện là có dấu vết để lại.

Quả thực thấy Liên di nương bước ra khỏi hàng trả lời Tạ Hộ: “À, Lan di nương trước đó vài ngày đã được Nhị phu nhân cho phép về quê thăm người thân.”

Tạ Hộ bất động thanh sắc gật đầu: “Vậy sao? Về quê thăm người thân rồi à. Quê nhà của Lan di nương là ở nơi nào thế?”

Thần sắc Liên di nương trông có vẻ bình thường, bất quá đôi tay túm lấy vạt áo coi bộ có chút tái nhợt, ra vẻ trấn định nói: “Là Dương Thành ở Giang Nam. Cụ thể đang ở nơi nào tỳ thiếp cũng không biết, chỉ biết cách kinh thành rất xa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được.”

Thấy Tạ Hộ còn muốn hỏi thêm, Liên di nương liếc mắt về phía Trưởng Tôn thị, chỉ nghe Trưởng Tôn thị lập tức tiếp lời: “Lan di nương từ khi vào phủ chưa về thăm nhà lần nào. Ta cũng tội nghiệp nàng ở trong phủ cẩn trọng nhiều năm tuân thủ bổn phận, lúc này mới phê chuẩn cho nàng về quê. Nếu Hoàng Tử Phi muốn gặp nàng, chờ khi nàng trở về ta liền lập tức kêu nàng tới bái kiến ngài.”

“...”

Tạ Hộ chỉ cười không nói, coi bộ Lan di nương không bao giờ về được nữa rồi.

Tạ Hộ tùy ý gật đầu, cũng không nhắc đến đề tài này nữa. Mọi người lại hàn huyên trong chốc lát thì Tạ Hộ lấy cớ thân mình không khoẻ để bọn họ trở về nghỉ tạm, hơn nữa còn dặn sau này có thể miễn hết những nghi thức xã giao, chờ sức khỏe của nàng khá hơn một chút sẽ tự mình đi chủ viện thỉnh an lão thái quân.

Sau khi mọi người rời khỏi, Tạ Hộ sai Hoa Ý gọi Triệu Tam Bảo tiến vào. Triệu Tam Bảo hiện giờ đã là một đại tiểu tử, bề ngoài cũng tuấn lãng trắng trẻo. Tạ Hộ thấy hắn liền không khỏi nhớ tới kiếp trước làm thuộc hạ dưới tay hắn, cuộc sống tuy không phải đặc biệt gian nan nhưng bất quá cũng không thiếu ăn mắng.

Triệu Tam Bảo vẫn bộ điệu “chân chó” trước sau như một, gương mặt chưa già mà đã cười đến nỗi tràn đầy nếp nhăn, cũng thật là nhân tài.

Hoa Ý bấm tay hắn một cái, Triệu Tam Bảo “ai da” một tiếng mê man quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Ý, sau đó Hoa Ý mới ho nhẹ ra hiệu cho Triệu Tam Bảo “phu nhân đang xem bộ dáng của ngươi” kìa, Triệu Tam Bảo mới hồi phục tinh thần.

Tạ Hộ nhìn cuộc trao đổi thầm lặng của bọn họ trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì nàng biết hướng đi của Triệu Tam Bảo sau này. Tuy rằng hiện tại thân thể của hắn vẫn còn kiện toàn, nhưng sau khi Thẩm Hấp đăng cơ hắn khẳng định làm hoạn quanp, cho nên nếu hiện tại Hoa Ý coi trọng hắn thì Tạ Hộ sẽ không đáp ứng. Nàng coi Hoa Ý và Trúc Tình như là tỷ muội của mình, không thể nhìn các nàng nhảy vào hố lửa, huống hồ sau này Triệu Tam Bảo không hề có hòa khí như Triệu Tam Bảo hiện tại.

Bất quá, Tạ Hộ lại ngẫm nghĩ, đời trước nàng là nữ quan Ngự tiền, nói trắng ra chính là một cung nữ, Triệu Tam Bảo là Đại Nội Tổng quản, hắn không có hòa khí với cung nữ... coi bộ cũng là chuyện đương nhiên.

“Hôm nay kêu ngươi tới, thật ra có một việc muốn ngươi đi điều tra.”

Tạ Hộ thu liễm tâm thần, quyết định vẫn là trước đem sự tình làm tốt. Vừa dứt lời liền nghe Triệu Tam Bảo “chân chó” chạy lại bày tỏ lòng trung thành: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần ở trên đời này phát sinh sự tình gì, tiểu nhân đều có thể thay phu nhân tìm ra ngọn ngành “tí sửu dần mẹo”, thỉnh phu nhân phân phó.”

Tạ Hộ đầu đầy hắc tuyến, không tính để ý tới Triệu Tam Bảo khoác lác không hề có giới hạn, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi đi tra xem Lan di nương rốt cuộc đi nơi nào. Nhị phu nhân và Liên di nương đều nói nàng ta về quê thăm người thân, chỉ là ta không tin. Ngươi đi tra xét kỹ càng, phải tra ngầm, ngàn vạn lần đừng để người ta phát hiện ngươi đang tra xét, biết không? Điều tra xong liền tới báo cho ta.”

Triệu Tam Bảo tuy rằng thoạt nhìn không đáng tin cậy, bất quá, rốt cuộc cũng là một nhân tài để lên được tới chức Đại Nội Tổng quản, vì thế vừa nghe xong mệnh lệnh liền minh bạch ngay chủ tử muốn làm gì, trịnh trọng gật đầu bảo đảm với Tạ Hộ: “Phu nhân yên tâm, chuyện này tiểu nhân nhất định thay phu nhân điều tra rõ ràng.”

Tạ Hộ gật đầu, Triệu Tam Bảo cũng không trì hoãn, khom người rời khỏi chủ gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.