Edited by Bà Còm
Triệu Tam Bảo đi rồi, người gác cổng liền tới bẩm báo nói là Tạ phủ tới chơi. Tạ Hộ đầu tiên là ngạc nhiên, nghĩ Vân thị và Tạ Cận đều không ở kinh thành nên chắc hẳn ca ca và tẩu tẩu tới, không ngờ kéo đến lại là Tạ lão thái thái cùng Đại phu nhân, Tam phu nhân, cộng thêm Phó Song.
Tạ Hộ sai người thỉnh nữ khách Tạ phủ tiến vào đại sảnh để tiếp đón.
Nếu tới chỉ là một mình Phó Song thì nàng có thể tiếp ngay trong phòng của mình, nhưng tới là các trưởng bối của Tạ gia nên không thể tùy ý.
Nữ khách của Tạ phủ tiến vào, nhìn thấy Tạ Hộ đều quy củ hành lễ. Tạ Hộ không dám nhận lễ của Lão thái thái, tự mình tiến lên nâng Lão thái thái chuẩn bị hành lễ đỡ đến ghế thái sư ngồi xuống, sau đó mới lại nâng Đại phu nhân và Tam phu nhân, cuối cùng mới kéo tay Phó Song. Hai người nhìn nhau cười cười, bụng Phó Song hình như lớn lên, Tạ Hộ kinh ngạc nhìn nàng, Phó Song cũng ngượng ngùng cúi đầu nói: “Đã hơn bốn tháng. Lần trước liền có mang, ta không biết cho nên cũng chưa kịp báo cho muội.”
Tạ Hộ kinh hỉ: “Quả thực? Vậy tốt quá. Tẩu mau ngồi xuống, đừng để mệt.”
Phó Song gật đầu, Đại phu nhân ở một bên cười cầu tài: “Uầy, vốn dĩ cũng không muốn làm Cửu nương mệt nhọc, chỉ là nghĩ nên đem tin tức tốt này báo cho Đồng tỷ nhi, vì thế mới lôi kéo nàng cùng đến đây.”
Tạ Hộ đưa Phó Song ngồi xuống xong bèn trở về ghế chủ vị, tự mình bưng một chén trà từ tay nha hoàn đưa tới cho Lão thái thái. Hình thị thấy Tạ Hộ cung kính rất là vừa lòng, cầm lấy tay nàng vỗ vài cái cười híp mắt: “Mau đừng làm những chuyện này, hiện giờ thân phận của con quý trọng, có phần hiếu tâm là đủ rồi.”
Tạ Hộ hơi mỉm cười trả lời: “Hầu hạ tổ mẫu là chuyện “thiên kinh địa nghĩa”, làm sao biết đủ chứ!” Tuy rằng Hình thị không phải tổ mẫu ruột thịt của Tạ Hộ, từ nhỏ cũng không đặc biệt ưu đãi Tạ Hộ, bất quá cũng không quá mức áp chế, cho nên giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì mà không thể tiêu hóa, nàng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.
Hình thị nghe Tạ Hộ nói xong bèn gật đầu, Đại phu nhân vẫn giữ nụ cười cầu tài, Tam phu nhân thì sắc mặt có chút xấu hổ, ngồi ở một bên vẫn chưa lên tiếng.
Sau khi Tạ Hộ ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn đánh giá Tam phu nhân, nữ nhân này so với trong ấn tượng của nàng già đi rất nhiều, nhìn còn tiều tụy nữa, quầng đen dưới mắt, khóe môi đầy vết nhăn, bộ dáng rõ ràng nói lên cuộc sống của bà ta không phải thật tốt.
Đại phu nhân nhận thấy ánh mắt Tạ Hộ, nhìn Tam phu nhân không nói lời nào bèn chủ động lên tiếng giùm: “Ai nha, Tam thẩm của con dạo này sống không yên ổn, người cũng gầy vài vòng.”
Tam phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại phu nhân, sau đó nhanh chóng liếc Tạ Hộ một cái, rồi lại cúi đầu vẫn không nói gì. Tạ Hộ thấy bà ta như vậy bèn nhìn về phía Đại phu nhân hỏi:
“Ủa? Tam thẩm bị làm sao vậy?”
Tam phu nhân dường như nhớ tới cái gì hơi bĩu môi, vẫn là Đại phu nhân mở miệng giải thích: “Con còn nhớ một tỳ nữ tên Hàm Hương không? Mấy năm trước được Tam thúc con thu vào phòng?”
Tạ Hộ chớp mắt gật đầu: “Dĩ nhiên nhớ rõ, lúc trước nàng ta hầu hạ chất nữ, nhưng chất nữ thấy nha đầu này bất trung bèn trả nàng ta về viện của mẫu thân, sau đó không biết sao lại dính với Tam thúc.”
Đại phu nhân thở dài: “Ai nha, cũng may Đồng tỷ nhi thông minh, biết đây là cái tai họa. Hiện giờ nàng ta rất có năng lực, không biết đút cho Tam thúc con ăn canh mê gì mà lại làm Tam thúc con náo loạn ầm ĩ muốn nâng nàng ta thành bình thê, muốn cho nàng ta nhập từ đường được hậu nhân quỳ lạy. Tam thẩm con làm thế nào có thể nuốt được cơn giận này, nói thế nào cũng không có khả năng đồng ý, hiện giờ đang gây đến túi bụi.”
Tạ Hộ gật đầu tỏ vẻ minh bạch, chỉ thấy Tam phu nhân cười lạnh một tiếng: “Hừ, cái giống để đàn ông mua vui, nó cũng xứng làm bình thê sao!”
Những lời này rõ ràng đang nói đến Hàm Hương, thế nhưng sắc mặt của Hình thị lại biến đổi, lạnh giọng nói với Tam phu nhân: “Được rồi, có chuyện gì thì trở về nói, ở chỗ này chớ chọc Đồng tỷ nhi không cao hứng.”
Tam phu nhân nhìn thoáng qua Tạ Hộ, rốt cuộc cũng không nói gì nữa. Tạ Hộ nhớ tới lúc trước nữ nhân này thiếu chút nữa làm hại Tạ Tân gả cho La đại nhân làm tục huyền, còn dung túng tỳ nữ hãm hại tỷ tỷ, hiện giờ bà ta gặp quả báo này thật sự xứng đáng, nàng chẳng thèm tội nghiệp. Bất quá đối với chuyện của Hàm Hương, Tạ Hộ trước sau thầm cảm thấy rất kỳ quái, nếu nói không phải có người ở sau lưng giúp đỡ thì làm sao Hàm Hương đi được đến nước này, Hàm Hương chỉ là một nha hoàn thân khế đều nắm trong tay chủ nhân, đâu thể nào có năng lực để thao túng mọi chuyện cho tới mức như bây giờ?
Bất quá điểm này Tạ Hộ không nói ra, âm thầm cân nhắc ở trong lòng.
Tam phu nhân hít sâu một hơi, dường như cũng ý thức được thái độ của mình có chút không tốt, vì thế lại cố thay đổi nét mặt trở nên tươi tỉnh hơn, nói với Tạ Hộ: “Đồng tỷ nhi đừng để ý, Tam thẩm chỉ là lo lắng, cũng không phải muốn làm Đồng tỷ nhi không cao hứng.”
Tạ Hộ cười cười: “Ai gặp chuyện này đều không dễ chịu, Tam thẩm không cần chú ý.”
Thấy Tam phu nhân cúi đầu, Tạ Hộ lại gợi chuyện: “Đúng rồi, sau khi Tứ tỷ tỷ xuất giá chất nữ không tái kiến nàng. Còn Xước tỷ nhi nữa, mấy năm nay cũng không nghe nói nàng xứng hôn với ai. Chất nữ xuất giá xong không còn thường gặp các nàng, chuyện của tỷ muội luôn là mới lạ.”
Nhắc tới Tạ Ngọc, trên mặt Tam phu nhân lại xấu hổ một trận. Tạ Ngọc trước khi kết hôn không biết kiềm chế nên mang hài tử, vì thế chỉ có thể gả vào Thái Thường khanh Hồ phủ làm thiếp, còn Hồ phủ thì cưới Thập lục nương của Trung Thư Lệnh gia làm chính thê. Chuyện này lúc ấy cũng làm ồn ào huyên náo một trận, Tạ Ngọc ăn phải vố này cũng không biết hiện tại như thế nào?
Tam phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Nó đấy hả, tự làm bậy không thể sống. Lúc trước tìm cho nó một mối hôn nhân tốt như vậy thì không biết quý trọng, cũng trách không được ai! Hiện tại bị làm trắc thất thì tất cả đều là nó “gieo gió gặt bão“. May mắn Hồ gia đối xử với nó cũng coi như không tệ, không gây ra chuyện gì khác, mấy năm nay cũng không thường về thăm. Xước tỷ nhi vẫn chưa tìm được nhà thích hợp, hiện giờ không chừng phải nhờ vào Ngũ tỷ tỷ này để mắt giùm nó.”
Tạ Hộ không trả lời, đối với Tạ Xước ấn tượng của Tạ Hộ dừng lại khi còn nhỏ tham tiền nhưng trưởng thành thì lại rất “tri thư đạt lý“. Tam phu nhân nếu đã dưỡng nàng từ một tiểu cô nương sứt sẹo dạy dỗ thành bộ dáng tiểu thư khuê các như hiện giờ dĩ nhiên là có tính toán riêng, Tạ Hộ đâu thể nào chen chân vào điểm loạn uyên ương. Nếu Tạ Hộ thật sự nhúng tay vào tìm nhà cho Tạ Xước, chỉ sợ là cả Tam phu nhân và Tạ Xước đều sẽ không được vừa lòng.
Tam phu nhân thấy Tạ Hộ không trả lời cũng không thúc giục, chỉ ngồi uống vài ngụm trà. Tạ Hộ quay sang Đại phu nhân hỏi: “Còn Tam tỷ tỷ theo Tĩnh An Hầu Thế tử đi Thiểm Cam, có gởi tin tức gì về không?”
Lần cuối cùng nàng gặp mặt Tạ Hành là ở Tạ gia, lúc ấy nàng ta tới cửa chào từ biệt cùng xin tiền, Đại phu nhân cho nàng ta chút bạc từ vốn riêng, sau đó liền theo Lý Trăn xuất quan, mãi cho đến hôm nay cũng chưa trở về.
Bất quá, Tạ Hộ sớm đã có chuẩn bị, bởi vì một đời này những chuyện vốn nên xảy ra dường như luôn đi trước thời điểm, bắt đầu từ chuyện Thẩm Hấp nhận tổ quy tông sớm hơn đời trước, những sự kiện sau đó nhất định cũng sẽ xảy ra sớm hơn. Nói cách khác, Tạ Hành và Lý Trăn không bao lâu cũng nên từ Thiểm Cam trở về. Nhớ tới đời trước mình si tình với Lý Trăn như vậy, hiện giờ Tạ Hộ ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười. Một nam nhân như Lý Trăn chỉ có thể là “thư hữu tri kỷ” chứ tuyệt đối không phải là một người đủ tư cách để làm trượng phu và phụ thân.
(Thư hữu tri kỷ: bạn bè thân thiết để bàn luận về học vấn)
“Hài tử của Tam tỷ tỷ so với Khang Ninh phải lớn hơn vài tuổi, không biết là nam hài nhi hay nữ hài nhi?”
Đời trước hài tử của Tạ Hành không thể sinh ra, cho nên Tạ Hộ cũng không biết rốt cuộc nàng sinh nam hài nhi hay nữ hài nhi.
Đại phu nhân nhắc tới Tạ Hành cũng kèm theo một tiếng thở dài: “Thôi đừng nói nó nữa! Lúc trước ta đã nói qua với Tam thẩm con, nếu Hành tỷ nhi và Ngọc tỷ nhi có một nửa thông thấu như con thì hai đứa nó hiện giờ cũng không đến mức sống bê bết như vậy! Đang yên lành lại tự tay đánh ván bài tốt biến thành rách nát. Hành tỷ nhi đâu có sinh hạ hài tử được -- lúc ấy nàng đã mang thai năm tháng, tướng công nàng vội vàng rời kinh đi Thiểm Cam, một đường xóc nảy cũng không biết bận tâm để nàng nghỉ ngơi cứ cắm cúi lên đường, còn chưa tới được Thiểm Cam thì hài tử đã mất. Tướng công nàng bèn tìm một y quán ở nửa đường lưu nàng lại nghỉ ngơi, chỉ chừa mấy hộ vệ cho nàng, sau đó liền một mình đi đến chỗ tiền nhiệm, nói là khi nào Hành tỷ nhi khỏe lại thì tự mình tới tìm hắn. Con nói xem nơi nào có một tướng công nhẫn tâm như vậy, cho dù Hành tỷ nhi là thiếp nhưng cũng là thê thiếp đầu tiên của hắn, vậy mà chẳng thèm để trong lòng, khiến Hành tỷ nhi đau khổ đến mức ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt.”
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại phu nhân, nghe câu chuyện này cũng thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy nói đời trước nàng biết hài tử của Tạ Hành là giữ không nổi, chỉ là vốn tưởng rằng một đời này không có nàng trộn lẫn thì Tạ Hành sẽ bình an sinh hạ hài tử, không ngờ vẫn là...
“Trời ơi, chuyện lớn như vậy mà chất nữ không nghe nói gì cả. Khổ thân Tam tỷ tỷ!” Trong thanh âm Tạ Hộ lộ ra nỗi thương hại từ trong tâm tâm, có lẽ nàng cũng đã làm mẫu thân, đối với chuyện liên quan đến hài tử dường như càng dễ đánh vào tâm can làm nàng xúc động.
Cho dù lúc trước Tạ Hành đã tìm mọi cách đối phó với nàng, nhưng rốt cuộc hiện tại mọi chuyện đều đã trôi qua, đột nhiên nghe được Tạ Hành bị sảy thai thì Tạ Hộ vẫn cảm thấy thổn thức.
“Tháng trước nàng có gửi một phong thư về nhà, nói là nhiệm kỳ của Tĩnh An Hầu Thế tử Lý Trăn ở Thiểm Cam chỉ còn có hai năm là xong, đến lúc đó có lẽ sẽ hồi kinh cùng người nhà đoàn tụ.”
Tạ Hộ nghe Đại phu nhân nói xong gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Thôi cũng không cần nghĩ nhiều, rốt cuộc đời trước là đời trước, đời này là đời này, không thể đánh đồng là được. Một đời này đương nhiên cũng có những sự tình phát sinh mà nàng không biết. Chuyện nàng có thể làm chính là đem hết toàn lực bảo hộ một phần tình cảm không dễ có được của nàng, bảo hộ những người nàng thương yêu, vậy là quá đủ rồi.
Tạ Hộ lại hỏi đến chuyện của Tạ Thiều và Phó Song. Phó Song đỏ mặt nói một câu: “Ca ca muội đối với ta thực tốt.”
Những lời này nói ra là Tạ Hộ biết ngay, đại khái dạo này tình cảm giữa hai người thật không tồi. Phó Song lại mang thai, đối với tẩu tử của nàng thì đây nhất định là niềm vui ngoài ý muốn, nếu lúc này có thể sinh một nam hài nhi thì nhất định Phó Song sẽ càng an tâm hơn. Tạ Hộ đối với nhân phẩm của Tạ Thiều vẫn tương đối tin tưởng.
Đại phu nhân cũng biết chuyện lục đục của đôi phu thê Phó Song, thấy Phó Song thẹn thùng không khỏi trêu chọc một câu: “Lúc này không cho phép sinh khuê nữ nữa nhé. Con không nhìn thấy tẩu tẩu con sau khi sinh Dung tỷ nhi khó chịu biết bao nhiêu.”
Phó Song dường như cũng ý thức được đoạn thời gian kia mình thật khác thường. Tạ Hộ sợ lại gợi lên tâm sự khổ sở của tẩu tử, vội vàng an ủi: “Khuê nữ hay tiểu tử kỳ thật đều giống nhau, đều là miếng thịt trên người nữ nhân chúng ta rớt xuống, tất cả đều là bảo bối. Tẩu tử ngàn vạn lần đừng bị áp lực nha.”
Vốn tưởng rằng Phó Song sẽ bực bội, chỉ là lần này Phó Song không chỉ không tủi thân ngược lại còn ngẩng đầu nhìn Tạ Hộ cười cười, dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Sinh khuê nữ cũng không sợ, ca ca muội nói, nếu là khuê nữ thì chàng sẽ vẫn luôn cùng ta sinh thẳng đến khi sinh ra tiểu tử mới thôi.”
“...”
Tạ Hộ nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Phó Song, quả thực là hết chỗ nói. Bất quá nàng cũng minh bạch, chỉ có Tạ Thiều nói với Phó Song những lời này thì Phó Song mới có thể hoàn toàn dễ chịu -- nàng muốn sinh nhi tử đơn giản chỉ vì sợ ca ca ghét bỏ nàng sinh nữ nhi; nếu ca ca không chê, hơn nữa còn hứa hẹn cho nàng một nhi tử, nàng xác thật sẽ yên tâm ngay, sẽ không ở nhà cuống quýt an bài thông phòng thiếp thị gì đó cho Tạ Thiều.
Tuy rằng người ngoài nghe vào tai những lời này sẽ nhận xét Tạ Thiều trước sau như một không đáng tin cậy, thật ra đây vẫn là phương pháp hữu hiệu nhất có thể làm cho Phó Song an tâm.