Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 81: Chương 81: Bách Bất Duy, cứ thế mà thoải mái trùng sinh đi




“Tạ Vãn Phong! Ngươi lại dám sử dụng ám chiêu với sư huynh nhà ngươi à!” Lúc rơi xuống nước, Phi Vũ đã vùng vẫy gào thét một câu như thế.

Tạ Vãn Phong nhướng mày, ra vẻ thương tiếc ngồi xổm bên mép nước, nhởn nhơ nhìn hắn: “Đồ lông chim thối, rốt cuộc đã bao lâu ngươi chưa ra khỏi khu rừng này rồi hả? Đến não cũng bị thoái hóa rồi kìa.”

Phi Vũ nổi trên mặt nước, không biết nên cười hay là khóc.

Tên tiểu tử đáng chết này!

Đã lớn vậy rồi mà còn chơi xấu.

Dù cho tuổi có lớn hơn, cơ thể có cao lên thì vẫn là tiểu quỷ trước mặt sư huynh.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tạ Vãn Phong đảo quanh, trong lòng không nhịn được mà cười lộn ruột.

Bày đặt, chính ngươi đã dạy ta kia mà.

Nam nhân phải không từ thủ đoạn, không cần câu nệ chính tà gì cả, thích như thế nào thì làm thế đó.

Ta đang nghe theo lời ngươi đó thôi.

Vị sư huynh này, có vẻ như chỗ nào cũng hoàn mỹ. Nhưng mà, người ta nói, khi ông trời tạo ra con người, không bao giờ tạo ra một người hoàn hảo, nếu thật sự tìm, ngươi sẽ tìm được thứ hoàn mỹ trong không hoàn mỹ.

Hắn lại là một trong số ít người nắm được nhược điểm của Phi Vũ.

Nhược điểm lớn nhất của Phi Vũ là ----- sợ ngứa.

Trước kia hắn đánh không lại sư huynh, đều sử dụng chiêu này. Nhưng mà sau đó thường bị chỉnh rất thảm.

Nam nhân này tuy có một gương mặt ôn nhuận như ngọc nhưng bản chất là một tên cực kỳ xấu xa.

Ở trước mặt sư phụ thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng lại giở đủ trò trêu chọc hắn. Đáng thương cho Tạ Vãn Phong hắn tính tình thật thà, lại không mách lẽo cho nên lúc nào cũng chịu thiệt, một khi có chuyện gì xảy ra, sư phụ chắc chắn sẽ tin là hắn làm, có tố cáo cũng vô dụng bởi vì sư phụ chưa bao giờ tin. Vì thế mà văn của đồ lông chim thối toàn do hắn viết, tranh cũng là do hắn vẽ, những lời khen mà tên này nhận được phải là của hắn mới đúng!

Cho nên mới nói, nhỏ yếu thì sẽ bị khi dễ, lúc đó hắn giận mà chẳng dám nói gì!

Ở cạnh vị sư huynh này, từ nhỏ Tạ Vãn Phong đã học được một đạo lý: Cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết, đừng nên tìm ai cả --- bởi vì xung quanh toàn là kẻ thù!

Nhưng điều kỳ quái là vị sư huynh này cái gì cũng không làm, nhưng vẫn được xem là một kẻ văn hay chữ tốt. Tạ Vãn Phong ngoài hận cũng chỉ có thể hận mà thôi.

Những lúc đó, trong lòng hắn luôn thầm oán: Trời ơi! Sao có thể bất nhân như vậy?

Đánh nhau với sư huynh? Hắn không phải đồ ngốc, nếu đánh chính diện, Tạ Vãn Phong chắc chắn đánh không lại đồ lông chim thối.

Lúc trước luôn bị người ta đùa giỡn, bây giờ thì khác rồi. Tạ Vãn Phong hắn cũng đã trở thành một cao thủ trên giang hồ, cũng là kẻ có đầu óc, có mưu kế. 

Đúng vậy! Đây không phải ám chiêu! Đây là mưu kế đường đường chính chính!

__ (Được rồi, đúng là hắn đang già mồm át lẽ phải.)

“Tạ Vãn Phong, ngươi muốn chết à?” Phi Vũ nói xong, từ dưới nước bay vọt lên, dòng nước tủa ra bốn phía rồi đột nhiên bổ về phía Tạ Vãn Phong, Tạ Vãn Phong vội vàng nâng kiếm lên cản.

“Ha ha, đồ lông chim thối, ngươi mà làm khó được ta sao?”

“Tiểu Phong tử, lần này ta sẽ cho ngươi chơi vui.”

Hừ, đồ lông chim thối, ngươi tưởng bây giờ ta còn sợ ngươi sao?

“Đồ lông chim thối, ta khuyên ngươi đừng nên rời khỏi nước.”

Phi Vũ nhíu mày, tiểu tử thúi lại giở trò gì đây?

Tạ Vãn Phong cười thật dịu dàng, thu kiếm trong tay về bên hông, buông tay rồi nói: “Nói cho ngươi biết, ta đã hạ phấn ngứa lên người ngươi rồi, phải ngâm nước ba canh giờ mới hết đó. Ta khuyên ngươi… nếu không muốn ngứa chết thì ngoan ngoãn ở đó mà ngâm đi!”

Tạ Vãn Phong cất tiếng cuồng tiếu!

Đồ lông chim thối, ta nói cho ngươi biết, ta đã nghĩ đến cái ngày này từ lâu lắm rồi! Ta luôn mang theo bọc thuốc này để chờ ngày hôm nay.

Ha ha ha ha ha!

Cả gương mặt Phi Vũ biến sắc, rất ngứa! Rất ngứa!

Vừa rời khỏi nước, hắn liền cảm thấy ngứa ran cả người.

“Đáng chết!” Mắng một tiếng, Phi Vũ đành cam chịu số phận mà lui về trong nước, từ dưới nước trừng mắt nhìn Tạ Vãn Phong, trầm giọng nói: “Tiểu Phong tử, ngươi tốt nhất là đừng để bị ta tóm được!”

Tiểu tử, ta mà bắt được thì nhất định sẽ lột da ngươi!

Tạ Vãn Phong hất tóc, nở nụ cười: “Đồ lông chim thối, chân trời góc biển, ngươi tha hồ mà tìm, bây giờ bổn thiếu gia đang gấp, có thời gian lại chơi với ngươi…. Cái này cho ngươi, ba canh giờ sau lên mà lấy nhá!”

Nhún chân một cái, Tạ Vãn Phong phi thân đi.

Thôn cô, chờ, bổn thiếu gia đang tới.

Đối với Tạ Vãn Phong và Phi Vũ mà nói.

Gặp lại rồi cùng ôn chuyện là một phương pháp không thích hợp. Đánh nhau một trận mới là phương thức trao đổi tình cảm giữa hai người.

Từ trước đến nay Tạ Vãn Phong vẫn không tin là sư huynh đã chết. Hắn nghiêm túc tìm thuốc ngứa, còn suy nghĩ ra trò đùa dai, chuẩn bị kế hoạch thật kỹ trong đầu.

Nghĩ đến một ngày, lúc chạm mặt nam nhân tên Phi Vũ này sẽ chỉnh hắn một trận ra trò.

Mặc kệ là bao lâu, hắn vẫn nghĩ, hắn sẽ gặp lại sư huynh.

Hôm nay, tưởng tượng trong đầu, rốt cuộc cũng trở thành sự thật.

Phi Vũ nhìn bóng lưng dần khuất của Tạ Vãn Phong, nở nụ cười.

Tiểu quỷ.

Nhảy ra khỏi nước, Phi Vũ cầm lấy thứ Tạ Vãn Phong để lại rồi lại nhảy về trong nước, dựa vào bờ. Phi Vũ mở cái bao kia ra, trong đó có một tờ giấy, viết rằng: “Khà khà! Đồ lông chim thối, có phải ngươi thật sự chờ ba canh giờ sau mới lên bờ hay không? Nói cho mà nghe, ta gạt ngươi đó! Đây là giải dược, chỉ cần thoa cái này rồi tắm sạch là sẽ hết ngứa.”

Phi Vũ nở nụ cười sủng nịnh, ôn nhu. Đôi mắt xinh đẹp dưới ánh trăng từ từ mở ra, dịu dàng như nước.

“Tiểu quỷ, cũng có chút bản lãnh đấy.”

Yên lặng mở bao thuốc ra, Phi Vũ tỉ mỉ thoa.

Bất luận thế nào thì, vẫn như trước kia, Tạ Vãn Phong vĩnh viễn không thể thoát khỏi nam nhân ôn nhu đáng chết này.

Gió đêm thổi mái tóc bạc của Bách Bất Duy tung bay, đôi mắt tử sắc nhuộm một màu tím đầy bi thương.

Đứng xa xa đối mặt với nàng.

Bách Bất Duy không nói một câu, bởi hắn không biết mình nên nói cái gì.

Còn sống hay đã chết?

Năm hắn năm tuổi, lúc tưởng sẽ chết nơi miệng cọp, mẫu thân vì cứu hắn mà qua đời. Lúc đó, hắn lý ra phải chết nhưng mẫu thân lại muốn hắn sống.

Năm mười tuổi, một bằng hữu tốt của hắn vì hắn mà đến một nơi dơ bẩn. Lúc đó, người phải chịu khổ là hắn mới đúng. Nhưng vị bằng hữu đó lại nói: Bách Bất Duy, ngươi phải sống thật là sạch sẽ.

Năm mười lăm tuổi, hắn và sư tỷ đi làm nhiệm vụ, lúc bị người ta đuổi giết, sư tỷ vì cứu hắn mà chết. Lúc đó, kẻ phải chết cũng là hắn. Nhưng sư tỷ nói: Bất Duy, ngươi phải thay ta sống tiếp, thoát khỏi nơi đen tối này.

Sau đó, cả môn phái bị diệt, sư phụ đã cứu hắn và nói: Bất Duy, ngươi phải sống, phải làm Thất Tinh uy chấn giang hồ.

Hắn sống, đã làm được và còn báo thù.

Sau đó, ở tiên lâm, hắn ăn nhầm quả lạ, biến thành tóc trắng, mắt tím. Hắn muốn chết nhưng không được, vì hắn không muốn có lỗi với những người đã hy sinh vì hắn.

Hắn cho rằng, chừng nào hắn còn đau khổ thì chừng đó hắn không được chết.

Mạng của hắn, là mong muốn của quá nhiều người. Chính hắn cũng không biết mình phải sống như thế nào nữa.

Bây giờ, hắn hình như đang sống, nhưng tâm hồn đã chết rồi. Chết trong sự áy náy về những chuyện buồn đã qua.

Nữ tử trước mắt, có sinh mệnh chói mắt, vậy hắn có thể trùng sinh nhờ nàng hay không?

Hít sâu, Bách Bất Duy quyết định thử một lần.

“Mai Vũ, ngươi có sợ hãi dáng vẻ của ta hay không?”’

Mai Vũ lắc đầu: “Không có.”

Bách Bất Duy đã trải qua những gì, nàng không biết. Nhưng người có đôi mắt buồn đến vậy nhất định đã trải qua rất nhiều đau thương. Nên nàng nghĩ, nếu có thể thì phải giúp hắn thoát khỏi những khổ đau kia.

“Mai Vũ, ta có một quá khứ không vui, ta không biết yêu cầu của ta có phải là quá phận hay không, nhưng ngươi hãy cho ta sức mạnh để trùng sinh đi. Nếu không, ta sẽ giết ngươi.” Bách Bất Duy mỉm cười, ánh trăng lướt qua như muốn vuốt ve mái tóc bạc phất phới.

Mai Vũ, nếu ngươi có thể tìm cách cứu ta, vậy tối nay, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, cơ hội chỉ có một lần thôi.

Mai Vũ bình tĩnh nhìn hắn.

Trùng sinh sao? 

Qúa khứ của Bách Bất Duy, nàng không biết. Nàng chỉ biết Bách Bất Duy với mái tóc bạc và đôi mắt tím.

Rực rỡ chói mắt như tiên ma.

“Ha ha, Bách Bất Duy, khỏi cần uy hiếp ta.” Mai Vũ cười khổ, tiến về phía trước.

Bách Bất Duy bất động, trong lòng thấp thỏm và chờ mong.

Mai Vũ, nơi này thật vắng vẻ, chỉ có người cô độc mới có thể bơ vơ ở đây thiên trường địa cửu. Hãy cho ta được nhiễm chút sắc thái sinh mệnh từ ngươi đi.

Mai Vũ mỉm cười, nắm lấy áo hắn, kiểng chân, dịu dàng hôn lên mắt hắn.

Tim Bách Bất Duy loạn nhịp, cả người cứng đờ, không thể cử động.

Đột nhiên gió thổi tới bụi hoa làm thật nhiều cánh hoa bay xuống.

Nàng cười tươi như hoa, ghé vào tai hắn nói: “Bách Bất Duy, ta thích mái tóc bạc và đôi mắt tím của ngươi, đó là Bách Bất Duy mà ta nhìn thấy. Bách Bất Duy, cứ thế mà thoải mái trùng sinh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.