Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 80: Chương 80: Xin hãy vì nàng mà sống cho thật tốt.




“Công tử, ngươi vẫn kiên trì muốn trở về sao?” Vươn tay lau đi vết máu trên thân kiếm, khóe môi Liên Dung nhếch lên nụ cười đầy nghiền ngẫm, nhìn nam tử đang thở hổn hển kia.

Tóc hắn tán loạn, trên gương mặt dính đầy mồ hôi, quần áo cũng tơi tả cả rồi.

Vẫn còn kiên trì sao, hắn đã bị thương rồi đó.

“Ha ha, nhất định phải trở về!” Liễu Hành Vân nắm chặt đao, liếm máu trên tay, kiên định nói.

Hương vị của máu, quả là hương vị mà lâu rồi hắn chưa nếm qua.

Liên Dung nghe thấy đáp án mà nàng không muốn nghe, đột nhiên trong lòng căm tức, lại nhấc kiếm xông tới. Liễu Hành Vân vội vàng đỡ lại.

Liễu Hành Vân- đánh không lại nữ nhân này.

Nữ nhân này rất lợi hại, võ công cao cường, nội lực thâm hậu. Nói thế nào thì người ta cũng lăn lộn giang hồ nhiều hơn Liễu Hành Vân hắn vài năm, không phải là đồ bỏ.

Nhắc tới điều đó, trong lòng Liễu Hành Vân vô cùng hiểu rõ.

Nói thật thì nếu không muốn chết, chỉ có thể chọn con đường thỏa hiệp.

Rõ ràng không phải gật đầu đồng ý là ổn rồi sao, người ta là đại mỹ nữ, xem ra còn vô cùng hứng thú với hắn. Sau khi tự phỉ nhổ vụ mình không thức thời một phen ở trong lòng, Liễu Hành Vân vẫn không thể nói ra lời thỏa hiệp.

Bị lây rồi! Nhất định là hắn bị lây bệnh rồi! Đây chính là hậu quả của việc ở lâu bên cạnh nữ nhân đần độn kia đó!

Nữ nhân bướng bỉnh, chỉ biết nhìn về phía trước, khi đã xác định mục tiêu là sẽ thẳng tiến.

Không thể chạy thì đi, không thể đi thì bò. Chỉ cần có mục tiêu là không ngừng tiến về phía trước.

Đây là cách làm của nữ nhân đần độn kia.

Rõ ràng Liễu Hành Vân hắn là người khéo đưa đẩy, cũng đủ thông minh, nhưng có đôi lúc, hắn bị nữ nhân kia lây cho chứng bệnh “Quật cường”.

Gào lên một tiếng, Liễu Hành Vân chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng: Đời này, khó mà trị hết bệnh rồi.

Đao và kiếm va chạm vào nhau trên không trung tạo ra hỏa hoa, kịch liệt ma sát rồi lại tách ra.

Liên Dung ngạc nhiên phát hiện, hình như Liễu Hành Vân có chỗ khác với khi nãy.

Việc gì đã xảy ra? Dù vẫn rất yếu nhưng hình như so với lúc nãy hắn có mạnh hơn đôi chút.

Lại chém ra một kiếm, ánh mắt của Liễu Hành Vân hơi sáng lên.

Cô nương à, không ai nói với cô, cùng một chiêu, không thể dùng hai lần hay sao?

Đao cắt phăng hoa bay trong gió, đẩy kiếm của Liên Dung đi. Liên Dung thầm thấy không ổn, nhưng đã quá muộn.

Qũy đạo của Liễu Hành Vân sát qua quần áo nàng, tay còn lại đẩy mạnh về phía trước.

Liên Dung xoay người, đại kiếm nặng nề hướng về vai của Liễu Hành Vân.

Liễu Hành Vân mỉm cười, không tránh, cánh tay kia vẫn đẩy nàng xuống dưới.

Liên Dung cảm thấy kinh ngạc.

Không né?

Một kiếm này chém xuống không chỉ đơn giản bị bị thương mà là cả cánh tay.

Liên Dung sợ hãi kêu lên: “Buông ra, kiếm này mà chém xuống là cánh tay của ngươi sẽ bị phế đó.”

Liễu Hành Vân cười to, gió thổi bay tóc hắn, rõ ràng dáng vẻ thật nhếch nhác nhưng lại biểu lộ một loại cảm giác thoải mái.

“Cô nương, một cánh tay thì có là gì, chỉ cần có thể thoát khỏi đây, cánh tay này, Liễu Hành Vân tặng cho cô, xem như là phí qua đường!”

Ta không có thời gian, ta cực kỳ lo lắng cho người kia. Ta phải đi tìm nàng, cho dù chỉ còn lại một hơi, ta cũng phải thấy nàng bình an thì mới có thể nhắm mắt.

Một cánh tay, với ta chẳng là gì cả, thứ ta muốn là sự bình an của nàng.

Có một bóng dáng hiện ra dưới bầu trời xám trắng của Liên Dung, đó là một đám mây trắng.

Trên đời này, tại sao lại có người như vậy tồn tại?

Hắn chấp nhất cái gì chứ? Cái phàm thế hỗn tạp kia, đến cùng có cái gì khiến cho hắn quyến luyến đến mức an nguy của mình cũng không màng?

Kiếm của Liên Dung, rơi từ trên tay xuống.

Cả người và kiếm, cùng ngã vào bụi hoa.

Liễu Hành Vân lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Mỉm cười, Liễu Hành Vân vươn tay về phía nàng.

“Cô nương, xem ra là ta đã thắng rồi.”

Gió thổi đến, tóc hắn bay bay. Trong khoảnh khắc thất thần, trong mắt Liên Dung đầy mờ mịt.

Cổ họng khô khốc, nàng nỉ non hỏi: “Tại sao? Tại sao vậy?”

Liễu Hành Vân buồn rầu nâng má: “Tại sao ư? Vì có một vài thứ còn quan trọng hơn cả cánh tay của ta. Ta muốn đi gặp một nữ nhân đần độn. Thật ra thì, ta cũng không biết nàng tốt chỗ nào, nàng không xinh đẹp như ngươi, võ công cũng cực kỳ cùi bắp, khí chất à, nếu như ngu ngốc là một loại khí chất thì nàng rất có khí chất. Ha ha, có phải là một nữ nhân cực kỳ bình thường hay không? Nhưng mà, không có nàng ta không thể sống tốt được, vì nàng, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”

Nàng không phải là tốt nhất, hắn luôn biết điều đó.

Trên thế giới này, có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân tốt, nhưng chỉ có một Mai Vũ mà thôi.

Liên Dung nhìn lên bầu trời, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, làm ướt những bông hoa bên cạnh.

Rốt cuộc nàng đã biết tại sao mình lại bị nam nhân này hấp dẫn rồi.

Vì sự chấp nhất của nam nhân kia, rất giống người nào đó.

Đã bao lâu nàng chưa từng chạm tới, gương mặt và trí nhớ xa xôi kia?

Dưới bầu trời màu xám của nàng, nam nhân kia cho nàng thêm màu sắc. Là tồn tại mà nàng không dám chạm đến, là người nàng vĩnh viễn yêu say đắm, chẳng bao giờ quên.

“Nguyện ý chết vì nàng sao?” Liên Dung run rẩy, hỏi.

“Đúng.” Liễu Hành Vân kiên định trả lời.

Liên Dung cắn môi, bưng mặt khóc.

Liễu Hành Vân khó xử đứng một bên, tay chân luống cuống.

Hắn có nói gì đâu, sao nàng lại khóc như vậy chứ?

Liên Dung khóc, cuối cùng run rẩy nói: “Vậy, xin hãy vì nàng mà sống thật tốt đi.” 

Khi ngươi nói ngươi nguyện ý chết vì nàng, ngươi có từng nghĩ tới đó là cách nàng nghĩ?

Thời gian lùi về, lui lại lời hứa của rất nhiều năm về trước.

Nàng rất muốn nói với nam nhân kia một câu như vậy, bây giờ, lấy người trước mặt này làm người ký thác, nói ra.

Nam nhân kia, là người ở sâu trong lòng nàng.

Nàng vẫn có rằng, có một ngày được gả cho hắn, vui vui vẻ vẻ trở thành kiều thê của hắn. Nhưng, hắn lại cưới nữ nhân khác.

Nàng hận, rất hận. Hận nữ nhân kia, lại càng hận hắn.

Bởi vì hắn từng nói, người ở sâu trong lòng hắn, là Liên Dung.

Sư huynh, không phải ngươi từng nói là ngươi thích ta nhất hay sao? Vậy tại sao không đợi ta lớn lên, vì sao lại lấy một người khác?

Về sau, khi thảm án diệt môn giáng xuống, nàng nghĩ, cứ thế chết đi cũng tốt, không còn gì là thống khổ nữa. Rõ ràng nàng đã có thể trốn, nhưng lại không đi.

Lửa lớn thiêu đốt ngút trời, lúc nàng cho rằng mình sắp chết, nam nhân kia lại tiến vào.

Hắn ôm nàng rồi nói: “Đừng sợ. Dung nhi, ta tới cứu ngươi rồi.”

Bởi vì nam nhân kia, nàng vẫn sống, người kia đã chết, vĩnh viễn không thể trở về.

Lúc hắn ngã xuống, lời cuối cùng hắn nói là: “Dung nhi, ngươi là người mà ta yêu nhất, xin ngươi hãy sống sót.”

Đợi hỏa diễm lụi tàn, cát bụi phủ kín, trước mắt nàng chỉ còn lại hoang vắng, rốt cuộc không thể tìm lại chút ôn nhu kia nữa.

Lúc đó, cuối cùng nàng cũng hiểu, sư huynh không phải không thích nàng, chỉ vì huynh ấy sợ tuổi tác chênh lệch, sợ nàng theo hắn sẽ phải chịu ủy khuất.

Nàng một câu cũng không thốt nên lời, cũng không dám nói ra.

Là chính nàng hại chết sư huynh nàng yêu nhất.

Hận chính mình, càng hận sư huynh.

Vì sao hắn lại rời khỏi nàng? Nếu hai người không thể chung sống, để lại nàng cô độc trên cuộc đời này để làm gì?

Nàng muốn nói, nói với hắn rằng: “Xin huynh hãy sống cho thật tốt.”

Lúc đối mặt với cái chết, nàng sợ chính mình không nhịn được mà phá hoại hạnh phúc của hắn.

Cũng là hy vọng hắn có thể sống tốt mà thôi.

Liễu Hành Vân lắc đầu, từ trên người mình tìm được một miếng khăn tay nhăn nhúm. Ôi, thật sự là không còn thứ gì khác nữa, cứ xài tạm đi. Hơn nữa, hắn không có nghĩa vụ và thời gian để dỗ nữ nhân này.

Chìa tay đưa khăn cho nàng rồi hắn xoay người đi mất.

Một lúc sau, mới quay đầu, khẽ nói: “Nếu như ta có thể, ta sẽ vì nàng sống thật tốt. Nhưng nếu ta chết đi, ta cũng mong nàng có thể sống thật tốt vì ta. Nể tình cô lương thiện không giữ lại cánh tay của ta, ta lại tặng cô một câu, cô nương à, mặc kệ trước kia cô đã gặp phải chuyện gì, mất đi thứ gì, nếu không thể tiến về phía trước thì linh hồn sẽ không còn sáng nữa. Hơn nữa, nhất định sẽ có người hy vọng cô vì hắn mà sống thật tốt. Vậy nhé, tại hạ cáo từ.” 

Gió đêm, thổi hoa bay loạn.

Liên Dung dần nín khóc.

Nếu như ta chết, ta hy vọng nàng cũng có thể vì ta mà sống cho thật tốt.

Sư huynh, thì ra, ngươi muốn nói những lời này sao?

Kẻ ích kỷ, đâu chỉ mình huynh, lúc đó chẳng phải nàng cũng ích kỷ sao?

Cái xác không hồn này, cũng không phải thứ sư huynh muốn thấy, không phải sao?

Khóe môi nở nụ cười chua sót. Liên Dung đứng lên nhìn ngắm bầu trời.

“Nơi này, thật là nhàm chán.”

Trở về thôi, trở về nơi thế tục kia. Cho dù là trong thế tục hỗn tạp, cũng vẫn còn người kỳ quái như thế tồn tại.

Biết đâu tình cờ, nàng sẽ gặp được một người kỳ quái như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.