Mấy năm trước, những gì phát sinh tại tiên lâm kỳ thật không hề giống như thứ người ta đồn thổi, cái gì mà một đám người vì bảo tàng mà tạo ra bi kịch rung động võ lâm.
Trong lúc mọi người đua nhau hiến mạng cho bảo tàng thì ba người trung tâm của vụ rối ren này đột nhiên mất tích.
Có người nói họ đã chết ở tiên lâm.
Cũng có người đoán họ chiếm được bảo tàng, thay tên đổi họ rồi đến một phương xa hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nhưng thực ra, bọn họ vẫn ở trong tiên lâm, không chỉ không chết mà còn trở thành chủ nhân của tiên lâm.
Mà sự kiện năm đó, thật ra đã cất giấu một bí mật võ lâm không muốn cho ai biết.
Sự kiện xoay quanh ba nhân vật chính:
Yêu nhiêu lạc trần gian – Kiếm Cơ Liên Dung.
Phiêu diêu bất lạc Phi Thiên Vũ – kẻ đạo mộ Phi Vũ.
Thất tinh bất lưu hồn- Thất tinh bách trảm Bách Bất Duy.
Thật ra giữa họ chẳng hề có bất kỳ mâu thuẫn gì cả, lúc người trong giang hồ biết đến họ thì họ cũng đã biết nhau từ lâu.
Những chuyện kia đều là diễn trò. Để dẫn dụ những kẻ điên cuồng kia vào cạm bẫy.
Ba người là những kẻ còn sót lại của những môn phái bị diệt môn.
Họ hợp mưu với nhau, muốn làm cho những kẻ thù kia trả giá thật đắt.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đều theo kế hoạch của ba người. Khi những người kia có được tin tức về bảo tàng thì kéo nhau tiến vào tiên lâm, bị ba người giết chết và bị những mối nguy ở tiên lâm chế phục. Sau đó, chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt, ba người từ đó không ra khỏi tiên lâm, trở thành chủ nhân của nơi này.
Nhưng Phi Vũ chưa từng ngờ tới có một ngày hắn lại gặp mặt tiểu sư đệ của mình ở đây.
Tên tiểu quỷ kia đã trở nên cao lớn, anh tuấn và trưởng thành. !
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại chẳng thể thốt ra câu nào.
Phi Vũ không khỏi cười nhạo bản thân, sao lúc hắn đối mặt với gia hỏa kia, đến nói một câu cũng khó khăn như vậy?
“Nè! Đồ lông chim thối, ngươi sống có tốt không?” Tạ Vãn Phong nhìn lên bầu trời, mây đen tối nay đã tan đi, ánh trăng đột ngột phủ xuống làm Tạ Vãn Phong thoải mái thở dài, không nhịn được mà bắt đầu nói chuyện phiếm với hắn.
Lông mày Phi Vũ giật giật.
Ha ha, gia hỏa kia vừa mới gọi đấy.
Gọi cái xưng hô cấm kị kia.
“Tạ Vãn Phong, ngươi muốn chết sao?” Đứng dậy, Phi Vũ nhoẻn miệng cười.
Tạ Vãn Phong đổ mồ hôi đầy trán: “Ê, ta đang bị trói, căn bản là không thể phản kháng, ngươi đừng có mà lợi dụng lúc người ta khó khăn.”
Phi Vũ thuận tay sờ vào vách tường bên cạnh, dây leo trên người Tạ Vãn Phong rơi xuống hết. Tạ Vãn Phong “Bùm” một tiếng, rơi thẳng xuống nước.
Lúc hắn lao ra khỏi mặt nước thì đã được thả tự do.
“Ha ha, sư đệ không ngoan, cần phải dạy dỗ. Tạ Vãn Phong, cầm kiếm lên đi.” Phi Vũ nói rồi rút binh khí ra.
Tạ Vãn Phong ngửa đầu nhìn cái binh khí kia, khóe miệng co quắp lại.
__
Lại có thể là phi tiêu khổng lồ.
Làm ơn đi, ngoài phi tiêu ra ngươi không thể sử dụng thứ khác sao?
Trong lòng vạn lần không muốn giao thủ với cái vũ khí dị hợm kia nhưng Tạ Vãn Phong vẫn phải bất đắc dĩ bò lên.
“Đồ lông chim thối, ta đang có việc gấp, có phải chỉ cần đánh bại ngươi là sẽ qua được ải hay không?” Tạ Vãn Phong vắt nước trên quần áo, hỏi hắn.
Khóe môi Phi Vũ cong lên đầy hứng thú, nói: “Sao? Gấp gáp đi gặp nương tử à? Ha ha, có bản lĩnh thoát khỏi nơi đây của ta đã.”
Tiểu tử này cũng có ngày dám thản nhiên tiếp thu lời khiêu chiến của hắn nha.
Đôi mắt đào hoa của Tạ Vãn Phong chớp chớp.
Nương tử? Hắn thích cách gọi này đó.
Mặc dù hắn rất muốn nàng trở thành nương tử của mình. Nhưng thôn cô kia lại là khúc gỗ, tính tình cũng không tốt, cần phải tiếp tục dạy dỗ. Cho nên bây giờ cũng chỉ có thể xếp nàng vào mục nữ nhân yêu thích mà thôi.
Nhưng mà, nể tình hắn nói một câu dễ nghe như vậy, miễn cưỡng lưu lại cái mạng cho hắn đi.
Cầm ngang thanh kiếm trong tay, Tạ Vãn Phong nhíu mày: “Có bản lĩnh hay không chẳng phải ngươi cứ thử rồi sẽ biết à?”
Đáng tiếc, cho dù có quen biết nhau thì cuối cùng cũng không tránh khỏi khai chiến.
Đêm không ngủ, người cũng không ngủ.
__
“Ha ha, tiểu Mai Vũ à, ta khuyên ngươi nên theo ta đi, nếu để ta dùng sức mạnh thì ngươi sẽ không dễ chịu đâu.”
“Ngươi chết đi! Thuận tiện thay ta ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ngươi luôn! Bách Bất Duy, người là đồ nam nhân xấu xa, không biết xấu hổ!”
Tức chết mất! Mai Vũ quả thật là sắp tức chết rồi!
Đồ nam nhân không biết xấu hổ! Sắc lang!
A a a! Nàng muốn giết người. Thật sự muốn giết người này cho rồi.
Được rồi, huhu cho dù bây giờ nàng muốn giết người cũng không có năng lực đó.
Từ lúc khai chiến tới bây giờ, nàng chưa động được tới đầu ngón tay của người ta, toàn là bị người ta đùa giỡn.
Không phải nàng không biết thực lực của mình không đủ nhưng mà sự cách biệt quá lớn đi.
Với lại, đây không phải trọng điểm! Không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cái tên nam nhân kia liên tục đùa giỡn nàng.
Nam nhân chết tiệt này, gương mặt đẹp vô lại, người cũng nghiêng đến một nơi không biết tên.
Nàng đã gãy tay lại thêm què giò!
Nàng bi phẫn rồi lại bi phẫn, nhưng vô ích, vẫn bị người ta xoay tròn đùa giỡn.
“Tiểu mỹ nhân, ta hỏi lại lần nữa, có theo ta hay không? Nếu mà còn không đồng ý, ta sẽ…” Bách Bất Duy thưởng thức phi tiêu trong tay, cười tà.
Mai Vũ tức đến nỗi nhém tý nữa là hôn mê luôn.
Ta nguyền rủa ngươi kiếp này, kiếp sau rồi kiếp sau nữa đều là con ma tóc bạc!
Mai Vũ chống nạnh, cả giận nói: “Ta dùng nước muối phun chết ngươi! Ta nói cho ngươi biết, bổn cô nương nhất định phải ra khỏi tiên lâm này.”
Ta nhất định phải trở về, trở về bên cạnh người kia.
Bách Bất Duy tiếc nuối lắc đầu: “Ở lại đây ta có thể cho ngươi thanh xuân vĩnh hằng.”
“Bổn cô nương không cần.” Đôi mắt xinh đẹp của Mai Vũ trừng to, dẩu môi, khinh thường nói.
Thanh xuân vĩnh hằng? Nếu không thể ở bên bọn họ, có cho ta nhiều thứ hơn nữa, ta cũng không thèm.
Gương mặt của Bách Bất Duy hơi tái đi, hắn giương mắt nhìn nàng, hỏi: “Tại sao ngươi nhất định phải trở về?”
Trên cánh tay Mai Vũ chảy máu ròng ròng, đùi cũng thế. Nhưng nàng lại bất chấp mà nhún vai, mỉm cười.
“Bởi vì ta phải gặp lại một người cho dù có thịt nát xương tan, có người mà dù có hy sinh tính mạng ta vẫn phải cứu, vì có người mà dù ta chết đi, hắn cũng sẽ dắt ta về từ trên đường Hoàng Tuyền. Bọn họ đang ở một nơi nào đó ngoài rừng chờ ta. Ta vì họ mà đến, cũng vì họ mà nhất định phải về.”
Nàng cười thật đẹp.
Biểu tình quật cường kia, bất khuất như hoa nở trên vách núi cheo leo.
Đã bao lâu hắn chưa từng gặp qua gương mặt bừng bừng sinh cơ như thế? Đã bao lâu hắn chưa được nhìn thấy một linh hồn hướng đến mục tiêu của mình như thế?
Tại sao hắn lại sợ hãi, lại đột nhiên nhớ về ngoại thế hỗn tạp kia?
Nơi đây là chốn đào nguyên! Là nơi có toàn bộ khát vọng của con người! Tại sao ngươi lại không cần!?
Bách Bất Duy ngưng cười, trong giọng nói bất giác có chút lo lắng và cô đơn: “Nhưng mà ở đây là tiền tài, có sinh mệnh vô tận, nếu như ngươi muốn võ công tối thượng, nơi này cũng có, ở tiên lâm này có những kỳ tích mà ngươi không thể tìm thấy ngoài kia đâu.”
Đừng, đừng kiên quyết từ chối như thế. Đừng làm ta thấy nơi đây thật là nhàm chán,
Mai Vũ lắc đầu, dùng tay vén tóc, ngẩng đầu nhìn trăng.
“Ngươi có biết không? Trong mắt ta, nơi đây thật sự có rất nhiều thiếu sót. Ánh trăng ở đây không đủ tròn bởi vì ở đây không có những người mà ta muốn tụ họp. Hoa ở nơi đây không đủ thơm bởi nơi đây không có người mà ta muốn cùng thưởng thức hoa nở. Tất cả mọi thứ ở đây đều thiếu sót, bởi vì không có ai để sẻ chia, cũng không có người cùng ta chia sẻ. Không thể cảm thấy vui vẻ, cô đơn, khổ sở hay là bi thương. Bởi vì nơi đây chỉ có chính ta mà thôi. Sinh mệnh vĩnh hằng? Có tác dụng gì? Một người sống một mình lâu như thế, trái tim rồi sẽ hóa đá mà thôi. Vì sao con người lại sống trên đời này? Bách Bất Duy, ngươi có biết chăng?” Mai Vũ nhìn hắn, ngửa đầu hỏi.
Bách Bất Duy trào phúng cười: “Hừ, không phải là để theo đuổi những thứ mà ta đã nói hay sao?”
“Ngươi sai rồi, Bách Bất Duy, con người sống là để tiếp tục tồn tại. Sống ở trần thế, chìm nổi với đời, tranh đấu và chết đi. Đó chính là cuộc sống. Không ai giống ai, 1000 người là có 1000 linh hồn. Nhưng trước khi chết, họ đều vì sinh tồn mà sống. Mặc kệ họ sống như thế nào, đều là sống cả. Dù họ là người tốt hay người xấu thì họ vẫn là người. Xuất phát từ phàm thế, thuộc về phàm thế. Đó mới là con người, sống như thế mới gọi là sống. Ngươi thì sao? Bách Bất Duy, bây giờ ngươi có còn sống hay không?”
Gió thổi lời của nàng đến. Bách Bất Duy đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.
Bách Bất Duy, bây giờ ngươi còn sống hay đã chết vậy?