Gặp Bách Bất Duy à? Mai Vũ cảm thấy nếu nàng cứ thế mà đi, chỉ nghĩ thôi cũng biết sẽ không ai cho nàng gặp rồi.
Nhưng mà vấn đề này với Mai Vũ cũng không phải là việc gì khó. Còn với người khác có khó hay không thì nàng cũng chẳng quan tâm. Cái gọi là liên minh, đương nhiên là để dùng khi cần đến, nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội.
Nhàn nhã ăn xong điểm tâm, Mai Vũ đến tìm Gia Cát Trần. Trước vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc của đối phương, nàng dứt khoát nói: “Ta muốn gặp Bách Bất Duy.”
Gia Cát Trần nhíu mày: “Tại sao?”
Mai Vũ cũng không nhìn thẳng và mắt hắn, chỉ ngẩng đầu, nói: “Bản đồ và chìa khóa đang ở trong tay ta, ngươi còn phải dựa vào ta để tìm Nguyệt Lạc Quốc. Cho nên, ngươi phải tìm cách để ta gặp hắn, nếu không gặp được, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”
Gia Cát Trần cười nói: “Có lẽ tự ta có thể tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc, không nhất thiết phải nhờ sự giúp đỡ của cô nương.”
Mai Vũ khinh thường nhìn hắn, trong lòng thầm mắng: Tên này não có vấn đề à?
Trước hết, nàng không nói về vấn đề năng lực của nam nhân này, có lẽ hắn thật sự có khả năng tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc. Thế nên, hãy bàn về chỉ số thông minh của hắn đi. Hắn không bị ngốc chứ? Hay là hắn cho Mai Vũ nàng bị ngốc?
Với thế cục hiện nay, nàng bị ngốc mới giao bản đồ và chìa khóa cho hắn!
“Vô Trần công tử, hình như ngài không nắm rõ thế cực thì phải? Ta có nói sẽ đưa bản đồ và chìa khóa cho ngài à?” Mai Vũ nử nụ cười đầy châm chọc, nói.
Hừ, mấy lần trước ngươi luôn chiếm thượng phong, lần này rốt cuộc đến phiên bổn cô nương trị ngươi!
Gia Cát Trần sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Ha ha, nha đầu này không phải bình hoa nha, còn biết nắm lợi thế trong tay, xem ra hắn đã xem nhẹ người ta rồi.
“Ngươi không sợ bây giờ ta giở trò, cho ngươi trực tiếp bị bắt giam chung với Bách Bất Duy sao?” Gia Cát Trần bất động thanh sắc nói.
Mai Vũ cười ha ha, đáp: “Ồ, Vô Trần công tử đúng là “mắt chó nhìn người thấp”. Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha. Nơi này cũng không phải của ngươi đâu. Nói cho ngươi biết, bản đồ và chìa khóa đang nằm trong tay bằng hữu của ta, nếu ta xảy ra chuyện gì, Vô Trần công tử sẽ theo ta xuống địa phủ đó.”’
Hừ, tên nhóc đáng chết, ngươi thật sự cho rằng bổn cô nương ăn chay, tưởng ta sẽ không ăn thịt sao?
Nói cho ngươi biết, ngươi nhầm rồi, bổn cô nương là động vật ăn thịt thích ăn cỏ, lúc nóng nảy sẽ cắn người đó.
Gia Cát Trần không ngờ hắn sẽ bị Mai Vũ lật thuyền trong mương.
Cũng trả lời cho câu nói kia, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người đó.
Gia Cát Trần cười nói: “Miệng lưỡi của cô nương sắc bén như anh vũ (*), lần này xem như Vô Trần thua rồi. Được thôi, ta sẽ mang ngươi đi gặp Bách Bất Duy, đổi lại, ngươi phải giao cho ta bản đồ và chìa khóa.”
Anh vũ (*) = vẹt.
Khóe môi Mai Vũ giật giật, trong lòng tức giận mắng: Hứ, ngươi mới là anh vũ, nói ngươi là anh vũ tức là sỉ nhục cả họ nhà anh vũ! “Quyết định như thế!” Mai Vũ phớt lờ hắn, nói.
Sau đó, Mai Vũ đã đến được nhà lao của Bách Bất Duy. Sau khi đưa bản đồ và chìa khóa cho nam nhân kia, Mai Vũ cuối cùng cũng gặp được Bách Bất Duy.
Bách Bất Duy đang ở trong phòng giam nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần. Hắn nghe tiếng cửa đột nhiên mở ra.
Trong lúc mơ hồ, hình như có người đến.
Bách Bất Duy mở mắt ra, chăm chú nhìn người nọ toàn thân áo trắng sạch sẽ, than thở: “Sao lại có thêm một tên lòng người dạ thú ~.”
Sau đó lại tiếp tục ngủ ngon.
Mai Vũ tức muốn nổ phổi.
Ta phải nhịn xuống! Bổn cô nương liều sống liều chết, cố gắng cứu tên quái vật tóc bạc như mi.
Mi lại dám nói bổn cô nương là mặt người dạ thú?
Muốn chết à!
Vọt tới trước mặt Bách Bất Duy, Mai Vũ chống nạnh rống to: “Tên quái vật tóc bạc chết tiệt, ngồi dậy ngay cho ta.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến khiến Bách Bất Duy thất thần, tiếp đó hắn mở to hai mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, người kia tuy mặc nam trang nhưng vẫn không thể che đi dung nhan mỹ lệ.
Đôi mắt như thu thủy, giống như trong giấc mơ của hắn.
Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy tràn ngập vẻ mê ly.
Trong những đêm khuya mộng mị, đã bao lần hắn lạc trong đôi mắt này.
Hắn luôn mơ thấy đêm đó, tại Tiên lâm, nơi ánh trăng không chiếu đến mặt cỏ, những cánh hoa màu đỏ quấn quanh mái tóc nàng.
Nàng nói: “Bách Bất Duy, hãy sống lại đi.”
Tay hắn vô thức duỗi ra từ từ, tựa như sợ hãi, lại như mong đợi chạm đến mái tóc đang buông xuống của nàng.
Mượt mà, mềm mại, Bách Bất Duy nở nụ cười, đôi mắt màu tím tràn đầy nét vui sướng như một đứa trẻ.
“Là thật sao? Là Mai Vũ thật sao?”
Mai Vũ bỗng cảm thấy mũi mình chua xót.
Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên đối mặt với Bách Bất Duy như thế nào.
Bách Bất Duy, huynh đang đợi ta sao?
Có phải huynh vẫn luôn chờ đợi, muốn gặp ta?
Xin lỗi, xin lỗi bây giờ ta mới đến.
Một lúc sau, Mai Vũ cố nặn ra một nụ cười xót xa, nói với hắn: “Bách Bất Duy, ta đến đây.”
Bách Bất Duy cười sáng lạn, đột nhiên rướn thẳng nửa người trên, hôn nhẹ lên tóc nàng, nói: “Tiên nữ của ta, ta chờ nàng thật lâu…”
Mái tóc màu bạc của Bách Bất Duy hòa cùng một chỗ với tóc của Mai Vũ.
Mai Vũ vốn định mắng hắn không đứng đắn, muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng lại không nâng nổi tay lên. Chỉ tùy ý để không khí ái muội lan tràn giữa hai người.
Nàng không thể không thừa nhận, nàng mê muội vì Bách Bất Duy.
Mái tóc bạc của hắn, đôi mắt tử sắc, chúng đều làm cho nàng mê muội, có cảm giác như rơi vào tay giặc.
Có lẽ nàng cực kỳ cổ hũ, nhưng lại bị một nam tử mỹ mạo làm cho khuynh đảo, làm cho nàng không thể kháng cự.
Cảm giác yêu dị, diễm lệ lại trong trẻo kia làm cho nàng không thể buông hắn ra.
“Bách Bất Duy, thực xin lỗi.”
“Ngốc quá, người nên nói xin lỗi là ta.”
“Không, ta phải xin lỗi huynh, những lời ta nói với huynh thật là quá đáng, ta thật lòng xin lỗi.”
“Không cần nói. Mai Vũ, ta không muốn nghe nàng nói lời xin lỗi. Hơn nữa, chỉ cần có thể gặp lại nàng, ta đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.”
“Bách Bất Duy, thứ ta muốn nói bây giờ rất quan trọng. Huynh phải ghi nhớ. Nơi huynh đang ở đây, có cất giấu cửa vào Nguyệt Lạc Quốc. Huynh hãy tìm ra nó. Tìm được rồi thì nói với Tiểu Hoa. Lần sau ta tới ta sẽ là lúc ta mang huynh ra khỏi đây.” Mai Vũ nói sát bên tai Bách Bất Duy, tay nhét tiểu Hoa vào trong lòng hắn.
Tiểu Hoa trợn to mắt, lầm bầm trong lòng: Cuối cùng cũng thoát khỏi ngốc nữ này rồi.
Nhưng mà, lần này nó lại ở cùng người xấu, chỉ nhìn cái bọc kia của hắn thì biết.
Đừng tưởng nó không thấy nam nhân chết tiệt này cười trộm.
Quả nhiên, nam nhân chẳng có ai tốt cả.
Mai Vũ nhắc nhỡ hắn thật kỹ sau đó rời đi, một mình trở về Phủ Thành Chủ. Nàng lại không ngờ rằng, một hồi âm mưu đang đợi mình ở đó.
Thiên Hòa và thủ hạ đang mai phục trong rừng cây Phủ Thành Chủ không xa.
Nằm trên tàng cây an nhàn phơi nắng, Thiên Hòa thật sự không hiểu nổi, Đông Thần có nhiều nữ nhân tốt như vậy, sao chủ tử lại cứ thích một thôn cô sát thủ.
Trừ vẻ ngoài dễ nhìn ra, không có não lại chẳng có gia thế.
“Lão đại, nàng đang đến.”
Thiên Hòa vừa nghe thế, nhoẻn miệng nở nụ cười tà ác không hợp với tuổi tác của nó, nói: “Lên.”
Lúc Mai Vũ đang thong thả bước trên đường đến trước Phủ Thành Chủ, liền thấy được một màn.
Một đứa bé ăn mặc rách rưới đang liều mạng chạy, phía sau có mấy đại hán đuổi theo.
Nhíu mày, Mai Vũ cảm thấy chán ghét.
Chết tiệt, lại là ác bá ăn hiếp tiểu khất cái (*) sao?
(*) Khất cái: ăn mày.
Đứa bé kia chạy đến trước Phủ Thành Chủ, mắt thấy nó đã sắp bị tóm nên đành phải lập tức quỳ xuống trước mặt thủ vệ ở cửa, khóc ròng nói: “Hu hu, đại ca, đại ca, cứu ta với, cái gì ta cũng làm hết, cứu ta đi!”
Phía sau nó có một đại hán trung niên xông lên, thô lỗ bắt đứa bé lại, quăng lên người một người khác.
Hắn cười làm lành nói với thủ vệ: “Hai vị đại ca, xấu hổ quá, chúng ta tìm tiểu quan mới cho quán, nó không biết lớn nhỏ, làm phiền đến hai vị.”
Nói xong, hắn lại lôi ra ít bạc vụn đưa tới, hai thủ vệ ở cửa nóng nảy nói: “Không sao, không sao, nhanh kéo nó đi đi. Trước của Phủ Thành Chủ mà làm vậy có ảnh hưởng không tốt đâu.”
Đại hán kia cười nịnh hót, vuốt đuôi: “Vâng, dạ, chúng tôi đi ngay đây ạ, đi ngay đây.”
Một tên thủ vệ liếc nhìn đứa bé kia, cười quỷ dị, nói: “A, không ngờ là một tiểu mỹ nhân, lớn lên chắc chắn có khiếu hầu hạ nam nhân.”
Lông mày của Mai Vũ cau chặt lại. Mẹ nó! Đó là một đứa bé đó!
Mai Vũ cố ý thong thả bước tới, dùng một chút nội lực chạm vào bả vai của đại hán kia.
Đại hán lập tức bị bắn ra xa vài bước, giương đôi mắt phẫn nộ nhìn Mai Vũ, gào lên: “Tên nào không có mắt?”
Mai Vũ lập tức nở nụ cười, mở cây quạt ra, nói: “Ha ha, mắt à? Mắt của bổn thiếu gia là để nhìn người, súc sinh này nọ, ta không thấy được.”
Trong lòng thầm tự khen chính mình, Mai Vũ anh minh.
Hôm nay là ngày mình sẽ trở thành anh hùng.
Mai Vũ chính nghĩa đến rồi đây!