Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 121: Chương 121: Thiên Hòa, đệ tên là Thiên Hòa.




Đại hán nổi giận, tên nhóc ranh này muốn chết à! Hắn vừa định rống lên, lại bị hai tên thủ vệ cản lại, nói: “Đây là khách quý của quý phủ, không được làm càn.”

Đại hán nghe thế thì nhất thời nghẹn họng, không cam lòng nhìn Mai Vũ vài lần, tính lôi Thiên Hòa đi.

Nếu không phải vì muốn bảo vệ hình tượng anh hùng, Mai Vũ rất muốn trợn to mắt, nhổ nước bọt vào mặt hai tên hộ vệ đáng chết.

Mẹ nó, có liên quan gì đến ngươi à? Có liên quan đến ngươi không!?

Chỉ bằng câu nói dâm đãng khốn kiếp của ngươi cũng đủ để bổn cô nương xông lên cho ngươi mười tám chưởng rồi. Bổn cô nương rất vị tha, xin ngươi đừng tự rước thêm phiền phức vào người có được không?

Mai Vũ cười sáng lạn, quay đầu nói với hai tên thủ vệ kia: “Chó ngoan không sủa bậy. Bổn thiếu gia cần các ngươi ra mặt sao? Câm miệng cho ta.”

Hai thủ vệ kia tức giận trong lòng nhưng cũng biết rằng mình không thể chống lại địa vị của người ta nên đàng phải cúi đầu, một câu cũng không nói.

Đôi mắt Thiên Hòa lóe sáng.

A, nữ nhân này cũng có một ưu điểm nha, ít nhất nàng ta có cái miệng ghê gớm thật.

Mai Vũ lại nói với đám đại hán: “Ê, hôm nay bổn thiếu gia muốn đánh người, các ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích để cho ta đánh đi. Hay là giết luôn nhỉ? A, ta muốn nhắc các ngươi, bổn thiếu gia có không ít thủ hạ, giết người cũng không cần chịu trách nhiệm.”

“Nhìn ngươi da thịt mịn màng, ta vốn không muốn ra tay độc ác, bọn ta cũng không phải hạng dễ trêu. Nếu ngươi đã nói thế, bọn ta sẽ không khách khí, sinh tử do trời định đi.”

Mấy tên đại hán nghe nàng nói thế thì tức giận gào lên mấy câu rồi cầm gậy gỗ xông tới.

Mai Vũ lập tức vui vẻ.

Ha ha, mấy ngày nay bổn cô nương trữ cả bụng nộ khí.

Các ngươi tự đưa tới cửa cho ta hạ hỏa, bổn cô nương không khách khí đâu.

Mai Vũ tự nhủ rồi chuyển tiêu trong tay, làm một động tác xoay người thật đẹp, nhanh chóng đánh về phía đại hán đầu tiên xông tới.

Thiên Hòa đứng một bên xem, có hơi thất thần. Thì ra nữ nhân này võ công cũng không tệ.

Mai Vũ nghịch ngợm xoay xoay thanh tiêu trong tay, tát cho đại hán kia một cái, nói: “Cái tát thứ nhất, đánh ngươi cái tội ăn hiếp con nít.”

Lại xoay người một cái, kéo tên đại hán đang choáng váng kia về phía mình, dùng tiêu tát thêm một cái, nói: “Cái tát thứ hai, đánh ngươi cái tội lương tâm chó tha.”

Đại hán bị đánh đến nỗi khóe miệng trào máu, Mai Vũ liếc thấy một tên đại hán khác đánh tới, cho thêm một tiêu lên đầu tên đại hán, nói: “Cái thứ ba, đánh cho ngươi tỉnh ra.”

Sau đó, quăng tên này vào người tên đại hán đang vọt tới.

Đại hán kia đỡ người, lúc này Mai Vũ lại lấn lên, vừa nhào tới đã “Chát” “Bốp” “Chát” cho hắn ba cái bạt tay.

Trong miệng nàng còn lầm bầm niệm thần chú.

“Một, hai, ba. Ta thay mặt Bồ Tát đánh ngươi ba cái tội tham, sân, si.”

Đánh xong, Mai Vũ phi tới ba bước, đến gần chỗ Thiên Hòa và tên đại hán cuối cùng đang đứng, cười nói: “Ngươi cũng muốn bị đánh sao?”

Gương mặt đại hán kia ngẩn ngơ, sợ đến mức vội vàng buông Thiên Hòa ra, cà lăm nói: “Không, không muốn.”

“Được được, bổn thiếu gia cũng không làm khó dễ ngươi. Giờ ngọ ngày mai tới đây lấy năm trăm lượng bạc, đứa nhỏ này ta mua.” Nói xong, Mai Vũ vung tay đuổi người, ba tên đại hán sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.

Mai Vũ đắc ý, không ngừng cười thầm. 

Lần này bổn cô nương làm anh hùng thật là hoàn mỹ.

Lúc trước mang theo tiểu tử Nguyệt Lưu sao lại không nghĩ tới chuyện làm anh hùng chứ?

Cảm giác làm anh hùng so với lưu manh rõ là tốt hơn nha.

Ngồi xổm xuống, Mai Vũ cẩn thận nhìn đứa bé kia.

Chà chà, tuy ăn mặc xấu xí nhưng là một tiểu mỹ nhân đó. Đứa bé này lớn lên không biết sẽ đẹp như thế nào đây. Nói không chừng lại là Tạ Vãn Phong hoặc Bách Bất Duy thứ hai. Không, biết đâu còn hơn hai người kia nữa.

Mai Vũ mỉm cười, hỏi nó: “Nhóc tên gì?”

Thiên Hòa vô cùng ngoan ngoãn nói: “Thiên Hòa, đệ tên là Thiên Hòa.”

Mai Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Thiên Hòa, Thiên Hòa. Ha ha, cái tên thật dễ nghe.”

Thiên Hòa sửng sốt, tiếp đó trong lòng khinh bỉ nói: Nữ nhân quả nhiên vẫn là nữ nhân. Thật là thô tục. Không thể khen bằng từ khác được ư?

Nhưng mà nghĩ tới đây, Thiên Hòa lại buồn cười. Bởi vì nó cho rằng nữ nhân ngốc tự mình tốt bụng này sẽ dễ đối phó.

Trong lúc Thiên Hòa đang suy nghĩ, Mai Vũ thoáng cái đã nhéo mặt Thiên Hòa nói: “Đệ là do ta mua, ta cũng không mua đệ về làm thiếu gia. Con người sống thì phải làm việc, cho nên từ giờ trở đi, đệ sẽ là người hầu của ta. Phải làm việc cho ta.”

Khóe miệng Thiên Hòa giật giật.

Giỡn à, nữ nhân này đang nói đùa ư?

Nó đoán mình sẽ trở thành đệ đệ hoặc con trai của nữ nhân này. Nhưng không đoán được sẽ trở thành người hầu.

Rốt cuộc nữ nhân này là gì vậy, quái vật sao?

Bất đắc dĩ gật đầu. Bởi vì nó đã quyết định sẽ đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cho nên, nó sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của nữ nhân này vô điều kiện.

Mai Vũ cười sáng lạn, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ngoan, Thiên Hòa, theo ta.”

Mai Vũ nắm tay nó, dẫn nó vào trong.

Thiên Hòa thật sự cảm thấy khó hiểu, nữ nhân này hình như hơi khác so với tưởng tượng của nó. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của nó.

Lúc đi tới gần hai tên thủ vệ, Mai Vũ đứng lại, không nhìn hai tên thủ vệ đang cúi đầu mà nhìn phía trước, nói: “Hai vị, xin hãy nhớ lấy một điều: trong cơ thể con người có một bộ phận không nhìn thấy được vẫn luôn lớn lên. Nó lớn lên trong trái tim. Nếu một người không có lương tri, mất đi thứ tối thiểu phải có trong cuộc đời, đến tôn nghiêm cũng có thể tùy ý vứt bỏ thì bộ phận đó sẽ hư thối rồi chết đi. Làm cho con người trở thành một cái xác biết đi. Lúc thứ đó còn, dù ngươi khom lưng cũng là đứng thẳng một cách đường đường chính chính. Còn nếu thứ đó mất đi, thì ngươi có ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng thì cũng chỉ là một kẻ hèn mọn. Tự giải quyết cho tốt đi, nếu không….linh hồn các ngươi sẽ khom xuống đó.”

Trong nháy mắt, Thiên Hòa nhìn bóng lưng nàng, nó có chút đăm chiêu.

Dường như nó nhìn thấy ánh sáng bảy màu từ thân thể nàng phát ra, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, biến thành một đôi cánh hồ điệp, khe khẽ vũ động.

Bảy màu, đôi cánh lấp lánh.

Nó từng nghe kể trên thế giới này có một loài hồ điệp như thế. Loài hồ điệp này ký sinh trên linh hồn con người. Hồ điệp có ánh sáng bảy màu sẽ có được linh hồn bất diệt.

Hồ điệp không có màu sắc, không có hình dạng nhưng nó vẫn luôn tìm kiếm trong biển người mênh mông, tìm một người có Thất sắc lung linh tâm (trái tim lung linh bảy màu). Bởi vì chỉ có người như vậy mới có thể cộng sinh với hồ điệp.

Lắc đầu, Thiên Hòa cảm thấy chắc mình quá rãnh rỗi nên mới có suy nghĩ như thế.

Nhấc chân bước theo nàng, sau khi đi được một đoạn, họ bị một nam tử mặc y phục màu tím chặn lại.

Mai Vũ nhìn Tử Hoa, nói: “Tử Hoa, đây là đứa bé ta vừa cứu được, tên là Thiên Hòa. Thiên Hòa, đây là Hoa quản gia.”

Tử Hoa cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Thiên Hòa, Thiên Hòa đón nhận ánh mắt của đối phương.

Thiên Hòa khẽ nói: “Tử Hoa quản gia khỏe.”

Cao thủ.

Ấn tượng đầu tiên của Thiên Hòa về người này là cao thủ.

Trên cơ bản, nó nhìn không ra đối phương lợi hại bao nhiêu. Cao thủ thường ẩn tàng khí tức của bản thân. Trong lòng nó không khỏi mắng Gia Cát Trần một câu.

Tên đần độn kia thế mà lại không phát hiện ra cao thủ như vậy tồn tại.

Tử hoa rất không thích đứa nhỏ này. Vừa thấy đã không thích. Trực giác ngửi được mùi nguy hiểm, báo cho hắn, biết đứa bé này không đơn giản.

“Vãn Vũ, chỗ này không thể tùy tiện đưa một kẻ không rõ thân phận vào.” Tử Hoa cười yếu ớt nói. 

Mai Vũ cắn môi, cũng biết có thể hơi khó khăn. Nhưng nàng không thể để Thiên Hòa một mình ở ngoài được.

Đảo mắt, Mai Vũ nói với Thiên Hòa: “Thiên Hòa, đệ tới đằng trước chờ ta một lát, bọn ta sẽ qua sau.”

Thiên Hòa nghe lời gật gật đầu, đứng dậy đi tới.

Mai Vũ lại làm nũng với Tử Hoa: “Tử Hoa, Tử Hoa, nó đáng thương lắm, ta đảm bảo nó sẽ không gây phiền phức. Ta đảm bảo sẽ không cho nó chạy lung tung. Nó chỉ là một đứa bé, không sao đâu.”

Bàn tay đang đong đưa tay mình kia, thật ấm áp.

Trong một khoảnh khắc, trong mắt nàng, chỉ có mình.

Chỉ có mình thôi.

Trái tim hắn bị lay động, không tự chủ liền rơi vào tay giặc.

Hắn thích nàng làm nũng như vậy, vì hắn chưa từng được nàng đối xử như thế.

Tử Hoa nở nụ cười dịu dàng, vươn tay vuốt tóc nàng nói: “Vậy ngài phải đảm bảo đó…”

“Được được, Tử Hoa, huynh thật tốt.” Mai Vũ cọ cọ Tử Hoa rồi lại vui vẻ rời đi.

Mà Thiên Hòa đứng đằng trước, nghiêng đầu cười với hắn.

Nụ cười kia, hình như ẩn giấu cái gì đó. Nhưng lại tựa hồ không có gì cả.

Gió nhẹ đột nhiên nổi lên.

Gió nổi trong sân, lướt qua bóng dáng nữ tử kia, làm loạn mái tóc của Tử Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.