Đêm lặng gió, nước sông không một gợn sóng.
Trên bầu trời Bách Lý Phong Vân Thành, có mấy bóng người bay qua.
Đó là dạ hành giả, là sứ giả hắc ám.
Nhảy vài bước, Hoa Tử Nguyệt đã đáp xuống trước một căn phòng, hắn không khỏi lộ ra nụ cười nguy hiểm dưới ánh trăng.
Tất cả...đã tìm được.
Xóa đi ký hiệu trên bản đồ, Hoa Tử Nguyệt phi thân trở về.
Ở hai nơi khác, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đã tìm được vị trí của tướng địch, họ cũng đang vội vã trở về.
Nếu về trễ...
Túi tiền của họ sẽ gặp tai ương.
Mai Vũ sắp xếp chỗ cho Thiên Hòa ngủ xong, an vị trong phòng đám người Tạ Vãn Phong.
Đã mấy đêm liên tục họ không về ngủ, đám người này thật sự cho rằng nàng ngốc nên không biết gì cả hay sao?
Không biết bọn họ đang làm cái gì nữa.
Cửa mở.
Mai Vũ điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt mình, vừa định làm một màn Tam Đường Hội Thẩm (*) nhưng vừa ló đầu ra cửa lại kinh ngạc vô cùng.
Vô Trần, sao lại có thể là Vô Trần?
Mai Vũ sầm mặt, nói: “Vô Trần công tử đến đây để giết bằng hữu của ta sao?”
Gia Cát Trần khoác một bộ trường bào rộng rãi, trong tay y đang cầm một ống khói nhỏ.
Tam Đường Hội Thẩm (*):Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”.
Xuyên qua làn khói lượn lờ, y cười nhạt một tiếng, đáp lại Mai Vũ: “Không, ta đến tìm cô nương.”
Mai Vũ nhìn quanh một lượt.
Nói: “Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi.”
Những chuyện lúc ở cùng Vô Trần, Mai Vũ không nói cho những người khác biết.
Thứ nhất, nàng không biết có nên nói hay không, nàng sợ nói ra, bọn họ sẽ làm ra những chuyện kích động. Thứ hai là vì nàng căn bản không có thời gian để nói với họ.
Bọn họ luôn bề bộn công việc.
Mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được thi thể, làm cho sự tình không tiến triển được một chút nào, cuối cùng bức nàng đành phải sử dụng hiểm chiêu, đi tìm Bách Bất Duy.
Địch nhân ở khắp nơi bên trong Phủ Thành Chủ này, Mai Vũ biết rõ, không thể tin bất kỳ ai.
Ngay cả với Tử Hoa, Mai Vũ cũng có thể cảm giác được, người kia ôm địch ý với nàng.
Hắn căn bản không cần nàng làm gì cả, chỉ bám chặt lấy nàng. Còn về nguyên nhân, Mai Vũ vẫn không thể nào biết được.
Bước đến hoa viên, Gia Cát Trần đứng trước bàn đá, y rót cho Mai Vũ ly rượu, nói: “Tối nay ta đến tìm cô nương là vì có việc muốn nói. Có thể ta sẽ nói ra những lời cô nương không thích nghe nên cô có muốn uống một chút rượu, thả lỏng một phen hay không?”
Mai Vũ buồn bực nhìn vào mắt y, đáp: “Không cần, có gì cứ nói thẳng ra đi.”
Người này, rõ ràng là muốn làm nàng thả lỏng còn không xong mà còn đem mấy thứ vô dụng ra làm gì chứ.
“Tốt lắm, nếu cô nương đã nói như vậy thì ta sẽ nói thẳng. Cô nương có thật lòng muốn cứu Bách Bất Duy không? Hay muốn cùng Tử Hoa đối phó tại hạ?” Nhíu mày, Gia Cát Trần hỏi.
Sắc mặc Mai Vũ tái đi: “Vô Trần, ngươi có ý gì đây? Ta đương nhiên là muốn cứu Bách Bất Duy.”
Trời ơi là trời, rốt cuộc tên này muốn cố tình gây sự cái gì đây! Nàng thật muốn trực tiếp đập bẹp hắn, nhưng hắn là loại người để người khác dễ dàng đập mình sao?
Gia Cát Trần nói: “Nếu cô nương thật lòng, vậy tại sao lúc cô nương nghiên cứu bản đồ và chìa khóa, bằng hữu của cô nương lại giúp Tử Hoa làm việc? Vô Trần ta tuy không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không đến nỗi phản bội lời hứa, làm người hai mặt.”
“Cái gì? Là sao?” Mai Vũ phản ứng không kịp.
Hắn đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc hắn đang nói gì vậy?
Bọn Vãn Phong và Tử Nguyệt làm việc cho Tử Hoa?
Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Gia Cát Trần nở nụ cười tà ác.
Con sơn dương nhỏ, đã dần lạc lối trong bóng tối.
“Có ý gì? Ngươi có biết dạo gần đây bọn họ đang làm gì hay không? Ngươi có biết bọn hắn mấy hôm nay đang vội vã làm gì không?” Gia Cát Trần hùng hổ áp sát lại, hỏi Mai Vũ.
Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng.
Mai Vũ cứng đờ.
Họ đang làm gì à? Bọn họ tìm thi thể, thi thể của vị Thành chủ đã chết ngày đó.
…
Không, không phải.
Bọn họ đang làm gì, nàng cũng không biết nữa.
Có gió thổi qua bên tai nàng, như thì thầm một lời trong ký ức.
“Công tử, đừng nên tin bất cứ ai.”
“Mai Vũ, tại sao nàng lại tin ta?”
Môi nàng tái đi trong nháy mắt, Mai Vũ rơi vào bóng tối, không nhìn thấy gì cả.
Tiếng nói của Vô Trần vẫn lượn lờ bên tai.
“Mai Vũ, ngươi như con ngốc tin tưởng họ. Nhưng trên thực tế, họ đã sớm tìm ra thi thể. Thậm chí có khi họ đã tìm được Thành chủ, đạt thành hiệp nghị với y rồi. Tài phú của Nguyệt Lạc Quốc, ai mà chẳng muốn? Ngươi có tội, khờ dại chính là tội của ngươi.”
Không, không phải.
Có nguyên nhân, bọn họ làm vậy là có nguyên nhân.
Không phải vì bảo tàng Nguyệt Lạc Quốc.
Lời chất vấn mạnh mẽ như kéo tuột trái tim đang trôi nổi của nàng xuống dưới.
Mai Vũ không thể nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn về phúa trước, Nhưng sau đó, nàng dường như đã hạ quyết tâm.
Mai Vũ kiên định nói với Vô Trần: “Xin Vô Trần công tử chớ hồ ngôn loạn ngữ, Ta sẽ làm rõ việc này. Mặc kệ có chuyện gì, ta hứa với ngài, không quá ba ngày, ta sẽ tìm được của vào Nguyệt Lạc Quốc, đổi lại ngài phải tìm cách cứu Bách Bất Duy ra.”
Đứng dậy, Mai Vũ nhanh chóng rời đi.
Gia Cát Trần nhìn theo bóng lưng nàng, khóe môi cong lên.
Dao động rồi sao? Cứ tiếp tục dao động đi, sơn dương đáng thương.
Thiên Hòa nhìn Mai Vũ đi xa, nó từ chỗ tối bước ra, nhìn Gia Cát Trần đầy châm chọc, nói: “Ngươi thật ngu ngốc, An Thiếu Hàn ở ngay bên cạnh mà lại không phát hiện ra.”
Gia Cát Trần khó chịu nhìn nó, đáp: “Mỗi lần ta gặp ta gặp Tử Hoa, khí tức của hắn lúc nào cũng như kẻ không có võ công. Ta nghĩ, An Thiếu Hàn thông minh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều. Tới bây giờ hắn còn chưa hiện thân trước mặt ta. Nếu ngươi không tới, chắc kẻ ta thường gặp sẽ là Tử Hoa thật.”
Xảo diệu chuyển hoán thân phận thành Tử Hoa, An Thiếu Hàn, ngươi thật lợi hại.
Nói vậy, An Thiếu Hàn và vị Thành chủ này có quan hệ không cạn nha.
Ánh mắt Thiên Hòa trở nên thâm trầm, nói: “Nữ nhân này, ngươi chuẩn bị mang nàng đến bên chủ tử à?”
“Ngươi thấy sao?”
“Ha ha, ta cảm thấy ngươi đang kiềm nén, ngươi muốn giết nàng lâu rồi nhỉ?”
“Không sai, ta muốn giết nữ nhân này. Nàng làm trở ngại con đường thành công của Vương.”
Thiên Hòa gật đầu, lại nói: “Nhưng mà trước hết ngươi đừng nên chạm vào nàng, ta muốn lợi dụng nàng để tiêu diệt An Thiếu Hàn.”
“Ha ha, ta chờ mong màn biểu diễn của ngươi.” Sương khói vẫn lượn lờ dưới ánh trăng. Gia Cát Trần hưng phấn cười, rời khỏi.
Thiên Hòa xoay người, lặng yên không một tiếng động trở về phòng mình.
Ai cũng không ngờ, đây là sự khởi đầu cho sự thay đổi của vận mệnh.
An Thiếu Hàn, Mai Vũ, Thiên Hòa.
Ba người, không ai có thể thoát khỏi vòng quay của số phận.
Lúc Mai Vũ trở lại, nàng gõ cửa phòng Tạ Vãn Phong, khẽ hỏi: “Vãn Phong, huynh ngủ chưa?”
Bên trong truyền ra một loạt tiếng động, một lúc sau, Tạ Vãn Phong đẩy cửa ra, ngáp hỏi: “Mai Vũ, sao vậy?”
Mai Vũ nở nụ cười miễn cưỡng, nói: “Vãn Phong, huynh đang ngủ à?”
Tạ Vãn Phong dựa vào cửa, cười thật tươi.
“Ừm, ta đang ngủ say, nhưng nếu có cô nương xinh đẹp nào cần ta ở bên, ta sẽ không ngần ngại đâu…”
Một khắc kia, khi nhìn gương mặt tươi cười hoàn mỹ của Tạ Vãn Phong, bóng dáng phiêu diêu của hắn.
Đột nhiên Mai Vũ rất muốn khóc.
Hoa đào của nàng, vẫn luôn phiêu diêu như thế, không thể nắm bắt được, phải không?
Vì sao nàng lại cho rằng hắn sẽ vì mình mà ngừng lại?
Ngốc, mình thật ngốc mà.
Hoa đào phiêu diêu trong gió, sao có thể dừng lại?
Tại sao lại gạt ta?
Vãn Phong, huynh hãy nói cho ta biết, tại sao huynh lại gạt ta?
Bất kể huynh có chuyện gì khó nói, ta đều có thể thông cảm, huynh biết mà. Nhưng huynh lại không nói gì cả, sao huynh lại lừa gạt ta?
“Tạ Vãn Phong, ngươi muốn chết à?” Lại có một giọng nói truyền ra từ phía trong, Hoa Tử Nguyệt đã đứng dậy bước tới.
Trái tim Mai Vũ lại chùng xuống.
Không phải một người đang lừa nàng.
Ca ca của nàng cũng đang lừa nàng.
Nàng biết, ngay cả Hành Vân cũng đang gạt nàng.
Trong lòng quặn đau, Mai Vũ nhìn hai người kia, dùng tất cả sức lực nặn ra một nụ cười, nói: “Ta vừa đi ngang qua, hình như thấy được thứ gì đó không sạch sẽ, ta hơi sợ nên mới qua đây. Ta về đây.”
Mai Vũ nói rồi xoay người bước đi, Hoa Tử Nguyệt vội vàng nói: “Ta đưa muội về.”
“Không cần, các huynh ở đây nhìn ta về là được rồi.” Mai Vũ không quay đầu lại, khóe môi tái nhợt khẽ nhếch, nói.
“Được rồi.”
Yên lặng bước đi dưới ánh trăng, Mai Vũ cảm thấy bầu trời của mình như sập xuống.
Đi vài bước, Mai Vũ bỗng xoay lưng lại, hỏi: “Vãn Phong, Tử Nguyệt, ta sợ, không biết tại sao nữa. Vãn Phong, Tử Nguyệt, ta… ta có thể tin các huynh không?”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tươi cười của Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt trong mắt nàng trở nên mơ hồ.
“Ừ, có thể chứ, bất cứ khi nào, nàng cũng có thể tin ở bọn ta, Mai Vũ.”
Trái tim, vỡ tan thành từng mảnh, hòa cùng nước mắt từng giọt rơi xuống.
Thật không? Có thể tin được ư…
Vậy, tại sao lại phải gạt ta?