“Mai Vũ, Hành Vân đang ở bên ngoài.” Buông cô gái ở trong ngực ra, ngón tay xinh đẹp của Tạ Vãn Phong luồn vào tóc nàng, nhìn vào mắt nàng, nói.
Mai Vũ chuyển tầm mắt, nhìn về một bên xe ngựa.
Nàng không biết phải đối mặt với Liễu Hành Vân như thế nào, nói đúng hơn là, nàng không dám đối mặt với nam tử kia.
Trong trí nhớ vẫn còn lưu lại lúc hắn giương kiếm, nói với mình: “Nếu không rời đi, ta sẽ giết ngươi.”
Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, Mai Vũ không dám nhìn lần thứ hai.
“Hành Vân bị Thượng Quan Diêu khống chế nên mới đối xử với nàng như vậy. Hắn một mực giãy giụa. Càng về sau, do gây ra thương tổn cho nàng quá lớn, suýt chút nữa hắn đã vì chống lại dược vật mà biến thành người thực vật. Mai Vũ, Hành Vân, hắn rất khổ.” Tạ Vãn Phong không muốn nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của nàng, giải thích.
Mai Vũ nghe xong, trái tim hơi co rút đau đớn.
Hành Vân, mặt trời của ta. Ngươi phải chịu ẩn tình như vậy, vẫn luôn khổ sở một mình sao?
Gió cuốn bung rèm lên, bóng lưng trên xe ngựa đó, gầy gò không còn như trước nữa.
Nước mắt của Mai Vũ trào ra, vén rèm lên, ôm lấy bóng dáng cô đơn đó từ phía sau.
Lưng của Liễu Hành Vân, cứng lại. Muốn xoay người, nhưng bị ngăn lại.
“Hành Vân, đừng nói gì cả, để ta ôm ngươi đi, cái gì cũng đừng nói.” Mai Vũ nhắm mắt lại, hít lấy hương cỏ mang mùi vị của ánh mặt trời từ trên người hắn.
Hành Vân thân yêu của ta, ngươi trở lại là tốt rồi.
Mặt trời của ta, còn có thể ôm ngươi như vậy, thật tốt.
Tóc của nàng cọ trên lưng của hắn, truyền vào trong lòng.
Liễu Hành Vân cắn môi, cố sức chịu đựng, nhưng bả vai lại không ngừng run rẩy.
Buổi chiều yên tĩnh, lặng lẽ ôm, khóc trong yên lặng.
Thời khắc này, trái tim trôi dạt cuối cùng đã có nơi để trở về.
Ba người, lại ở cùng một chỗ giống như trước kia.
Nhưng lúc này, không phải là lúc để ôn chuyện. Đông Thần Thanh Vân, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Mai Vũ tháo một con ngựa ra, nhảy lên trên, hơi nóng nảy nói: “Ta muốn đi cứu người, Hành Vân, Vãn Phong, chúng ta đi cứu người trước, sau đó hãy ôn chuyện.”
Tạ Vãn Phong lắc đầu: “Mai Vũ, Hoa Tử Nguyệt bảo ta nhắn với nàng, Đông Thần Thanh Vân nói cho hắn biết, Tam Hoàng Tử của Đông Thần vốn muốn bắt nàng để uy hiếp An Thiếu Hàn, cho nên bây giờ, chỗ An Thiếu Hàn săn bắn, sẽ là nơi cuối cùng hắn tới.”
Mai Vũ nhíu mày: “Nói cách khác, ngay từ đầu vốn không có bắt cóc gì cả?”
Tạ Vãn Phong lắc đầu: “Có, nhưng bọn cướp là Đông Thần Hạo.”
Thân thể Mai Vũ cứng ngắc.
Sao nàng lại không nghĩ đến, từ trước đến giờ Đông Thần Hạo không làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Hắn không sợ bất kỳ biến cố nào, luôn nắm lấy thứ đáng giá nhất mà lợi dụng một chút, đánh bại tất cả.
Hắn vốn dĩ không sợ Đông Thần Thanh Vân làm ra chuyện gì.
Bởi vì cho dù có xảy ra vấn đề.
Chỉ cần An Thiếu Hàn ở chỗ săn bắn.....
Thì bắt được Mai Vũ hay Đông Thần Thanh Vân đều không sao cả.
Hơn nữa, hắn cũng không ngây thơ cho rằng nàng hay Đông Thần Thanh Vân có thể uy hiếp đến An Thiếu Hàn. Bắt Mai Vũ, chẳng qua là bởi vì hắn muốn Mai Vũ. Bắt Đông Thần Thanh Vân, như vậy, giết nàng, thì sẽ có lý do hợp lý để gây chiến rồi.
Đồ đê tiện! Nàng không sao ngờ được, đây là một ván cờ.
Không ai có thể thoát khỏi trận tranh đấu này, mấu chốt là ở nơi săn bắn, nếu nàng muốn thắng, nhất định phải thắng được trận cuối cùng này.
Cúi đầu, Mai Vũ mỉm cười: “Có thể đi cùng ta không?”
Tháo ngựa ra, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đáp lại bằng nụ cười.
“Dĩ nhiên rồi.”
Mai vũ vung roi, ngựa hất lên một vòng bụi đất trên đường.
Muốn đi.
Muốn đến bên cạnh nam tử kia.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, trước khi trí nhớ biến mất, muốn nhìn lại một lần nữa, gương mặt kia.
“Chủ tử, người bị bắt được là Quận chúa Đông Thần, không phải là Mai Vũ.” Bên ngoài xe ngựa, hạ nhân báo tin.
Đông Thần Thanh Vân giãy giụa, hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt. Trong lòng không khỏi thất kinh.
Thật may là Mai Vũ không tới.
Từ đầu, nàng đã nghe thấy, Đông Thần Hạo sẽ sắp xếp một nội gián bên trong An Vương Phủ.
Bồi dưỡng rất nhiều năm, chỉ chờ đến thời khắc mấu chốt.
Sau đó, nàng luôn dò xét xem người kia là ai. Nhưng vẫn không tìm ra được.
Nàng vẫn luôn nghĩ, sẽ là cao thủ như thế nào, mà lợi hại như vậy, ngay cả An Thiếu Hàn cũng không phát hiện được.
Thì ra là, hắn ẩn thân trong đội ngũ ảnh vệ của An Thiếu Hàn. Cũng là cao thủ An Thiếu Hàn phái tới bảo vệ Mai Vũ.
Tất cả người được phái tới bảo vệ Mai Vũ, đều chết hết.
Bị phản đồ kia giết chết.
Đông Thần Hạo ở trong xe ngựa, nhẹ nhàng uống một hớp trà.
Khóe môi cong lên, hình như kết quả này cũng không ngoài ý muốn.
“Mời Quận Chúa Đông Thần vào đây ngồi đi.”
Rèm xe ngựa mở ra, Đông Thần Thanh Vân cũng không nhăn nhó, nhấc chân bước lên.
“Đông Thần Hạo, có lẽ ngươi nên thu tay lại đi.” Đông Thần Thanh Vân lạnh lùng nói.
Đông Thần Hạo mỉm cười, nhướn mày lên: “Ngươi cho rằng nàng sẽ đi sao?”
“Nàng đã đi rồi.” Đông Thần Thanh Vân nói.
“Không, nàng sẽ trở lại, nhất định sẽ đi gặp người kia.” Đông Thần Hạo đặt chén xuống, kiên định nói.
Đông Thần Thanh Vân cười châm chọc: “Vậy thì đã sao? Nàng đâu phải đi gặp ngươi. Đông Thần Hạo, ngươi phải hiểu là, ở Đông Thần, mặc dù ngươi một tay che trời, nhưng mà uy tín của Đông Thần Thanh Vân cũng không phải là giả. Từ trước đến nay thái độ của Đông Thần với Nam Đế và Nữ Đế là như nhau. Nếu ta và ngươi trở thành đối thủ, ngươi tự tưởng tượng hậu quả đi.”
Thật ra thì, nàng có hơi căng thẳng, nhưng trong ngực của nàng, trái tim đang đập vì bằng hữu kia, đang nhắc nhở nàng, giữ vững dũng khí.
Đông Thần Hạo cười, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, khóe môi nở nụ cười càng thêm tà ác, bờ môi tươi đẹp kia, giống như sẽ nhỏ ra máu.
“Không sai, không thể không diệt trừ Đông Thần Thanh Vân. Cho nên, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể trở lại Đông Thần sao?”
Nhịp tim của Đông Thần Thanh Vân chùng xuống, hai tay siết vạt áo, cố gắng giữ cho mình mỉm cười.
“Đông Thần Hạo, ta đã gửi thư về Đông Thần, sinh mạng giao cho Đông Thần Hạo bảo vệ. Ngươi cảm thấy, ta chết, sẽ có lợi cho ngươi sao?”
Có rất nhiều người đang chờ hắn phạm sai lầm.
Đông Thần Hạo không ngu ngốc, sẽ không tự cắt đường lui.
Đông Thần Hạo ngẩn người một lúc, đột nhiên cười thật lòng: “Đông Thần Thanh Vân, sao ta lại cảm thấy ngươi đột nhiên trở nên dũng cảm thông minh chứ?”
Ván cờ này, nàng đi đúng rồi. Chỉ bằng những lời này, hắn sẽ bảo vệ nàng đến cùng.
Trong từ điển của Đông Thần Hạo, không cho phép tồn tại sai lầm.
Trong tay, là miếng ngọc Hồ Điệp rất hợp với nữ tử kia.
Nếu như nói là nàng có một đôi cánh Hồ Điệp trong suốt.
Thì, thứ lấp lánh trên người Mai Vũ, chính là một đôi cánh màu sắc rực rỡ.
Chói mắt, ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Bởi vì linh hồn chói mắt này, có thật nhiều người, bị khuynh đảo, trở nên thay đổi.
Mai Vũ, ngươi có phát hiện màu sắc linh hồn của mình hay không?
Ta nhìn thấy đó.
Là màu sắc rất xinh đẹp, chói mắt.
Là nữ tử kia, đã cho nàng thứ gọi là dũng khí.
Phải sống cuộc đời oanh oanh liệt liệt.
Chúng ta hãy hứa đi, phải cùng sống một đời oanh oanh liệt liệt.
“Đông Thần Hạo, có muốn đánh cuộc hay không?” Đông Thần Thanh Vân ngẩng đầu lên, kiên định hỏi.
Hơi nhíu mày, đôi mắt của Đông Thần Hạo khẽ nheo lại : “Sao? Thú vị đấy, nói nghe thử xem?”
“Còn mấy canh giờ trước khi trời tối. Nếu mặt trời hoàn toàn khuất bóng sau núi, mà ngươi vẫn không thể lấy được mạng của An Thiếu Hàn, coi như ngươi thua, cái giá phải trả là ngươi phải lập tức trở về Đông Thần cùng ta. Ta có thể bảo đảm tại đây, sẽ không tiết lộ bất kì tin tức gì của ngươi cho An Thiếu Hàn.” Đông Thần Thanh Vân nói.
Mai Vũ, có đôi khi, người không thấy rõ mọi chuyện là ngươi.
An Thiếu Hàn, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ngươi rất, rất nhiều.
Chỉ ở trước mặt ngươi hắn mới không thể khống chế được, mới có thể luống cuống.
Trên thực tế, hắn cũng không cần ngươi bảo vệ. Mà ngươi, luôn giống như đứa ngốc bảo vệ hắn, mà không cho hắn biết.
Hãy nhìn rõ ràng đi, nhìn cho rõ nam tử kia, mạnh như thế nào.
Mạnh đến mức, nếu như ngươi nguyện ý, không cần biết mưa gió như thế nào, cũng có thể chống đỡ vì ngươi.
“Đông Thần Thanh Vân, còn nếu ngươi thua?” Đông Thần Hạo ngắm nghía cái chén lưu ly trong tay, trong mắt lóe ra ánh sáng hung tàn.
Thầm than trong lòng, Đông Thần Thanh Vân không thể không thừa nhận. Với bản lãnh của hắn, nhất định sẽ là một Hoàng đế tốt.
Hoàng thượng, luôn dùng ánh mắt thưởng thức và tiếc hận nhìn hắn.
Không sai, là thưởng thức và tiếc hận.
Hắn đủ thông minh, có mưu kế. Nhưng lại không biết, người nhân từ mới có thể có được thiên hạ.
Đây cũng chính là lý do vì sao, An Thiếu Hàn là Vương Gia, mà không phải Hoàng đế.
Bởi vì bọn họ đều thiếu một trái tim ấm áp.
“Đông Thần Hạo, nếu ta thua, mạng của ta sẽ cho ngươi. Ngươi muốn lấy lúc nào thì lấy.” Nhắm mắt lại, Đông Thần Thanh Vân dùng giọng nói mềm mại nói ra những lời này.
Trái tim giống như lá cây đang bay lơ lửng ngoài cửa sổ. Bay thẳng lên không trung.
Mai Vũ, ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng nam tử kia.
Cho nên, hãy chiến thắng Đông Thần Hạo cùng ta đi!