Y phục giống nhau, trang sức giống nhau.
Nếu không phải hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau.
Thì khi hai người đứng đối diện với nhau, sẽ khiến cho người kia giống như ảo ảnh trong gương vậy.
Bây giờ, Mai Vũ và Đông Thần Thanh Vân mặt đối mặt, thì cho người khác loại cảm giác này.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ nâng váy, nhẹ nhàng xoay một vòng.
“Thế nào? Có đẹp không? Quả nhiên, muốn giả dạng thành ngươi, màu vàng nhạt tương đối thích hợp.”
Đông Thần Thanh Vân nhìn nàng dưới ánh mặt trời, cũng mỉm cười: “Đúng vậy, nếu muốn giả dạng thành Mai Vũ, màu đỏ vẫn là đẹp nhất. Nhưng mà cho dù có giả dạng giống đi chăng nữa, Mai Vũ vẫn là Mai Vũ, Đông Thần Thanh Vân vẫn là Đông Thần Thanh Vân.”
Mai Vũ thở dài: “Đúng vậy, Quận chúa cao cao tại thượng và một sát thủ, sao có thể đánh đồng?”
Tiến về phía trước, Đông Thần Thanh Vân mỉm cười: “Tặng lễ vật cho ngươi.”
“Hả? Xem ra ngươi thật sự muốn ta chết sớm, lúc này lại tặng lễ vật cho ta.” Mai Vũ liếc mắt, thật ra là đang hoài nghi ý đồ của nàng.
Đông Thần Thanh Vân tiến tới một bước, nghiêm túc hỏi: “Mai Vũ, có thể nói câu nói kia một lần nữa được không?”
Mai Vũ hơi ngẩn ra, vốn là không muốn nói.
Nhưng lại không thể chống đỡ được đôi mắt trong veo như nước của nàng.
Thật là, nữ nhân như vậy, sao lại có thể có đôi mắt trong suốt thế này chứ.
“Vì bằng hữu rút đao tương trợ, vì huynh đệ không màng sống chết, vì thân nhân vượt lửa băng sông. Phải sống một đời oanh oanh liệt liệt.” Mai Vũ nhìn nàng, nghiêm túc nói.
Lặp lại bao nhiêu lần, cũng sẽ không thay đổi.
Đông Thần Thanh Vân cười tươi như hoa, khuôn mặt như Phù Dung hơi đỏ lên.
Mai Vũ hơi ngẩn ra, trên đầu nàng......không phải là miếng phấn trang điểm màu đỏ chứ. Cái đó không phải là trâm cài nhưng nàng ấy vẫn luôn cài nó sao?
Hất tay, Đông Thần Thanh Vân tung ra thứ gì đó trước mặt nàng.
Mai Vũ cau mày, vội vàng bịt mũi lại: “Ngươi làm gì đó!”
Mặc dù đã tận lực phòng tránh, nhưng vẫn hít vào không ít. Mai Vũ bắt đầu hơi choáng váng. Chuông báo động trong lòng vang lên.
Hỏng bét, là thuốc mê!
Đông Thần Thanh Vân đã nhẹ nhàng lấy khăn che trên mặt, trước khi nàng té xỉu, nói câu cuối cùng: “Mai Vũ, những gì ngươi nói, ta đều ghi nhớ. Vì bằng hữu không màng sống chết, sống cuộc đời oanh oanh liệt liệt, ta muốn, ít nhất một lần ta cũng có thể buông thả một cách hào hùng như vậy.”
Mai Vũ muốn giữ nàng lại, muốn mắng nàng: “Đừng có làm chuyện điên rồ.”
Nhưng mà, thật là choáng váng.
Đông Thần Thanh Vân, ta không cần lòng tốt của ngươi! Ngươi quay lại cho ta!
Nàng ấy xoay người, y phục màu vàng sáng, giống như một đôi cánh dài, chỉ một giây nữa, sẽ mang nàng ấy bay đi.
Đông Thần Thanh Vân, ngươi trở lại đi. Ngươi sẽ chết đó, trở lại đi!
Vậy mới nói, ta ghét nữ nhân này nhất.....
Bởi vì rõ ràng nàng ấy không đủ độc ác, nhưng vẫn cố đóng giả thành người như vậy. Thật là dối trá.
Rõ ràng nàng ấy ngốc nghếch như vậy, còn tự cho là mình rất thông minh. Nữ nhân ngu ngốc.
Màu sắc của linh hồn sao? Nàng ấy có một linh hồn thuần sắc trắng.
Mai Vũ....từ trước đến giờ vẫn luôn biết vậy.
Mọi người đều nói, trên cõi đời này có một loại hồ điệp có màu cánh là màu vàng trong suốt, mỏng như cánh ve.
Hồ điệp rất ngốc nghếch, lúc nào cũng tìm kiếm đại dương, nhưng lại không biết rằng, nó sinh ra ở nơi vừa cao vừa lạnh, cách đại dương rất, rất xa.
Hồ đệp bay mãi, bay mãi, cuối cùng kiệt sức mà chết trên đường đi.
Phật Tổ thương hại loài hồ điệp này, nên cho hồ điệp đầu thai chuyển kiếp lần thứ hai, trở thành người.
Nhưng Phật Tổ không biết, cho dù hồ điệp chuyển thế, vẫn không thể nào đến được đại dương.
Bởi vì, bọn họ vẫn giữ lại sự cố chấp, ngu ngốc, yếu ớt và kiên cường khi là hồ điệp.
Trái tim của Mai Vũ, khi ngã vào bóng tối, đau đớn mãnh liệt.
Đông Thần Thanh Vân, tại sao, ta lại ở sau lưng ngươi, thấy đôi cánh mỏng như cánh ve kia?
Lúc gặp Hoa Tử Nguyệt, Đông Thần Thanh Vân nở nụ cười, ở sau cái khăn che mặt, đối mặt với hắn, nói: “Các ngươi cẩn thận một chút. Đông Thần Hạo chắc không chỉ đơn giản là muốn cướp Mai Vũ thôi đâu. Nhất định là muốn uy hiếp An Thiếu Hàn. Hơn nữa, cho dù bây giờ Mai Vũ giả dạng thành ta, Đông Thần Hạo vẫn sẽ phái người truy bắt.”
Hoa Tử Nguyệt nhìn vào mắt nàng, hỏi: “Tại sao lại muốn giúp chúng ta?”
Đông Thần Thanh Vân đi lướt qua hắn, giọng nói phiêu đãng trong gió: “Vì bằng hữu rút đao tương trợ, vì huynh đệ không màng sống chết, vì thân nhân vượt lửa băng sông. Sống cuộc đời oanh oanh liệt liệt. Mai Vũ không đủ thông minh, ta cũng vậy, không đủ thông minh mà thôi.”
Hoa Tử Nguyệt quay lưng về phía nàng, tiến về phía Mai Vũ.
Khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt.
Hai nữ nhân ngốc nghếch.
Nhưng mà, Đông Thần Thanh Vân, có những lời này của ngươi, là đủ rồi.
Ta sẽ không để cho ngươi chết như vậy.
————
Theo ước định, An Thiếu Hàn đi đến chỗ săn bắn. Mai Vũ giả dạng thành Đông Thần Thanh Vân sẽ xuất phủ đến điện Nhân Duyên. Đông Thần Thanh Vân chân chính, sẽ xuất phủ từ cửa sau, bí mật trở về Đông Thần.
Bây giờ, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Màn kịch ly miêu hoán Thái tử, đã bị đảo ngược lại.
Ở trước điện Nhân Duyên, bị bắt cóc, là Thanh Vân Quận Chúa chân chính.
Mà, người bị truy đuổi kia, là Mai Vũ.
Ở trong chỗ săn bắn, Đông Thần Hạo đã an bài một lượng lớn sát thủ.
Đẩy ngã quân cờ cuối cùng, khóe miệng Đông Thần Hạo nở nụ cười quỷ dị.
Ha ha, hôm nay, Giang Nam này, chính là nơi săn bắn của ta, An Thiếu Hàn.
Ta muốn đưa Mai Vũ đến trước mặt ngươi, đích thân đâm kiếm vào người ngươi.
“Bệ hạ, có thư từ Đông Thần. Đông Thần Ngô nói, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay.” Một hạ nhân báo cáo từ bên ngoài xe ngựa.
Đông Thần Hạo không nhịn được lộ ra vẻ mặt cao cao tại thượng.
Thiên hạ này, cứ bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy đấy.
Phái Thủ Hòa và Phái Cử Công.
Thật ra thì, chỉ cần một câu nói của Đông Thần Hạo, hai phái này, sẽ trở nên vui vẻ hòa thuận.
Bởi vì Đông Thần Hạo hắn —— chính là lãnh đạo của hai phái này.
Hắn muốn, trước khi hắn đăng cơ, tạo ra thế cục không hòa bình này.
Nếu không rối loạn như thế, sao Hoàng đế có thể truyền ngôi lại cho Tam hoàng tử hắn đây?
Trên có hai Hoàng tử, đều được Hoàng đế sủng ái. Nhưng lại rất bình thường. Nếu bây giờ Đông Thần thái bình, thì ngôi Hoàng đế nhất định không phải của hắn.
Càng náo động càng tốt, hắn đã có chút không thể chờ đợi được mà muốn trở về thừa kế ngôi vị Hoàng đế rồi.
“Bây giờ chúng ta lên đường, đi đón Hoàng Tử Phi của chúng ta, không đúng, sắp phải gọi là Hoàng hậu rồi đấy.” Đông Thần Hạo bước ra khỏi xe ngựa, hứng khởi sải bước đi ngàn dặm.
Hắn không phải là An Thiếu Hàn, sẽ không do dự nhiều như vậy. Chờ giết hắn ta rồi, hắn sẽ mang Mai Vũ trở về Đông Thần, nói với tất cả con dân của Đông Thần là Mai Vũ đã giết An Thiếu Hàn. Như vậy, sẽ không có ai phản đối Mai Vũ làm Hoàng hậu.
Hôm nay, hắn còn cố ý mặc y phục màu đen.
Mai Vũ, nàng sẽ biết.
Ai mới là lựa chọn tốt nhất của nàng.
————
Lúc Mai Vũ tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Mai Vũ phát hiện mình đang ngồi trong xe ngựa, đầu hơi choáng váng.
Hình như nàng đang nằm trong lòng người nào đó.
Mở to mắt nhìn, Mai Vũ hơi mê man nhìn người bên cạnh.....
Chớp mắt, lại chớp mắt.
Nhìn đối phương hồi lâu, Mai Vũ mới trợn mắt há miệng tỉnh táo lại.
Sau đó, sau đó.
Bây giờ khoan hãy nói gì khác.
Ai đó hãy nói cho nàng biết, chuyện gì đã xảy ra?
Người mặc bạch y kia, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, còn có cảm giác giống như bất cứ lúc nào cũng lay động kia.
Tạ, Tạ, Tạ Vãn Phong?
Không sai, bạch y nam tử trước mặt này, chính là người mà nàng đã lâu không gặp, là nam tử mà nàng luôn nhung nhớ.
Nhìn nhau, trong lúc nhất thời, ai cũng không biết nên nói gì.
Dù Tạ Vãn Phong có thiên ngôn vạn ngữ, nhìn vào đôi mắt thu thủy của nàng, làm sao cũng không tìm được một câu phù hợp.
Nên nói cái gì đây?
Nói cái gì cho phải đây?
Mai Vũ, ta nên nói cái gì cho phải.
“Mai, Mai Vũ, thật xin lỗi.” Tạ Vãn Phong hít sâu nhiều lần mới lấy dũng khí nói ra những lời này.
Mai Vũ nghe xong, cảm thấy phức tạp trăm điều.
Trong lòng xúc động:
Tạ Vãn Phong, lần đầu tiên lắp bắp. . . . . .
Đưa tay, Mai Vũ chạm nhẹ lên tóc hắn, dịu dàng mỉm cười: “Hoan nghênh trở lại, Vãn Phong.”
Ta không muốn nói gì cả.
Ta không muốn truy cứu trước kia đúng hay sai.
Ta chỉ biết, bây giờ ngươi đang ở bên cạnh ta.
Tạ Vãn Phong, ngươi có thể hiểu tâm trạng của ta không?
Ta muốn cùng với ngươi, chân trời hay góc bể, đều ở bên nhau.
Tạ Vãn Phong vươn tay, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, kiềm nén, run rẩy nói: “Ta đã trở về, thôn cô.”
Mai Vũ cười.
Thật hoài niệm xưng hô này.
Tên mắt hoa đào đáng đánh này, không được gọi ta là thôn cô.
Linh hồn của Tạ Vãn Phong, vào thời khắc này, cuối cùng cũng theo nữ nhân này trở lại.
Việc đó luôn là khúc mắc của Tạ Vãn Phong, là một cơn ác mộng.
Tạ Vãn Phong ở bên Mai Vũ, mới là Tạ Vãn Phong phóng khoáng, tiêu sái phong lưu trong thiên hạ.
Là một phần không thể thiếu trong sinh mạng của Mai Vũ.