Trong viện Túy Trần lâu, Liễu Hành Vân cũng không có ở chung một chỗ với Thượng Quan Diêu.
Buổi chiều lúc trở lại, lần đầu tiên hắn cãi nhau cùng Thượng Quan Diêu.
Nguyên nhân lại là vì Mai Vũ.
Hắn biết, Thượng Quan Diêu thích phê bình nữ nhân khác, bởi vì nàng cảm thấy mình là nữ nhân xinh đẹp nhất.
Hắn cũng từng xem nàng như nữ nhân đẹp nhất, nuông chiều chút tật xấu của nàng.
“Nữ nhân kia sao lại có cái dáng vẻ đó a. Một chút cũng không dè dặt. Thái độ thật kém.” Lời nói của Thượng Quan Diêu nghe dị thường chói tai.
Hắn không nói gì, nhưng trong nội tâm lại có chút không cao hứng.
“Còn có y phục của nàng, đỏ như vậy, thật là khó coi chết đi được.” Thanh âm của nàng vì sao hôm nay nghe chói tai như thế.
Hắn cũng không cảm thấy Mai Vũ mặc không đẹp mắt, nàng mặc y phục màu đỏ rất đẹp.
“Còn nữa…, còn có. . . . . .”
“Ngươi đủ rồi! Ta cảm thấy nàng như vậy rất tốt.” Hắn nổi giận với nàng.
Thượng Quan Diệu bị hắn rống mắt ứa lệ. Ủy khuất chạy đi.
Hắn đưa tay ra, cuối cùng cũng không đi cản lại.
Mai Vũ xinh đẹp, nàng luôn mặc một thân đỏ rực, mặt cười như gió xuân. Một đôi con ngươi như thu thủy, gợn sóng lưu chuyển, linh động dị thường.
Mai Vũ thẳng thắn, thông minh lanh lợi, luôn suy nghĩ vì người khác, luôn là một đứa ngốc quên mình.
Mai Vũ đáng yêu, cười, giận ,quật cường, mặt nào cũng thật đáng yêu.
Thích, thích nàng cười với mình, thích chút nho nhỏ gian trá của nàng, thích kiêu ngạo không giải thích được của nàng, thích quật cường của nàng.
Thích. . . . . .
Thích. . . . . .
Trong thành Dương Châu, sau giờ ngọ tơ liễu [1] bay tán loạn. Liễu Hành Vân đột nhiên cảm thấy vị trí Thượng Quan Diêu luôn chiếm trong lòng mình nay đã đổi chủ.
[1]: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió
So với trước kia mãnh liệt hơn, so với trước kia dạt dào hơn.
Một khắc kia, hắn tựa hồ có chút tình cảm gì đó sáng tỏ rồi. Nhưng lại bị hắn mạnh mẽ đè xuống.
Nhất định là thời gian dài cùng với nàng sống chung một chỗ mới có loại tình cảm không hiểu được này.
Hắn thuộc về, như cũ là Thượng Quan Diêu.
Uống một hớp rượu, Liễu Hành Vân không nhịn được chửi mình mềm yếu, vì sao không dám thấy nàng.
Một hồi lâu, Liễu Hành Vân sau vô số lần phỉ nhổ mình đó đột nhiên đứng dậy vọt ra khỏi viện.
Vẫn là. . . . . . Muốn gặp nàng.
Vô cùng muốn, lý trí đã không còn tồn tại, có, chẳng qua là suy nghĩ mãnh liệt muốn ôm nàng.
Vậy mà, ban đêm thành Dương Châu trăng hoa đã không còn thấy bóng dáng một hồng y nữ tử.
Sau đó, hắn mới nghe gã sai vặt nói, nàng đổi nam trang, tối nay mặc chính là một thân bạch y.
Liễu Hành Vân nghe xong, buồn bã như mất đồ.
Có lẽ đây chính là số mạng.
Lý trí trở lại, nàng cũng đi rồi. Mà mình vẫn phải trở lại bên cạnh thanh mai trúc mã Thượng Quan Diêu.
Cái gì cũng không cách nào thay đổi.
Chiếu theo ước định, Mai Vũ đi tới phố xá sầm uất.
Người kia nói, không cần ước định nơi gặp mặt. Bởi vì hắn sẽ tìm được nàng.
Chính là đi chẳng có mục đích gì, Mai Vũ có chút lo lắng hắn nói có thật hay không.
–|||
Mặc dù nàng vô cùng tín nhiệm năng lực của hắn, thế nhưng phố xá sầm uất dài như vậy, nhiều người như vậy, nàng liền không thể không hoài nghi.
Nhưng điều này đều không phải là trọng điểm, không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, nàng mặc nam trang, hơn nữa còn không nói cho hắn biết.
Ô
được rồi, nàng thừa nhận, nàng vừa là tên đần độn, vừa là tên ngu ngốc không có đầu óc.
. . . . . .
Thôi, ngu ngốc vốn là không có đầu óc.
Nói tóm lại, nói tóm lại, nàng hiện tại rất thấp thỏm.
“Uy, vị công tử này, có thể mời ngươi cùng ta một buổi tối xinh đẹp như vậy không?” Sau lưng, đột nhiên truyền đến một trận thanh âm trầm thấp quen thuộc.
Mai Vũ quay đầu lại, thấy một nam tử mặc trường sam màu tím, mang mặt nạ hình con hổ.
Chớp chớp mắt to, Mai Vũ thuận tay lấy từ gian hàng mặt nạ bên cạnh một mặt nạ tiểu miêu đeo vào, ngẩng đầu lên, khóe miệng có chút nhếch nói: “Nhìn ngươi có thành ý như vậy, ta suy nghĩ một chút.”
Người kia ở sau mặt nạ cười một tiếng thật thấp, tháo mặt nạ xuống nói: “Con hổ giấy.”
Mai Vũ lè lưỡi: “Ngươi thật ra rất lợi hại. Ta mặc như vậy, ngươi cũng có thể nhận ra được.”
Lần đầu tiên thấy hắn mặc y phục ngoại trừ màu đen.
Màu tím, là màu sắc của Thiếu Hàn đi.
Cao quý, còn phát ra ánh sáng ôn nhu.
Đột nhiên nhớ đến tử ngọc bảo trâm. Có hay không một ngày kia, hắn đem cây trâm đó đưa cho người nào liền đại biểu, người nọ có thể tiến vào tim của hắn, hiểu rõ hắn.
An Thiếu Hàn dùng thân thể cao ngất, vì nàng ngăn ra một mảnh không gian, nhẹ giọng nói: “Bởi vì, trong biển người trên phố xá sầm uất này, ta nhìn thấy duy nhất cũng chỉ có ngươi.”
Mai Vũ có chút ngây ngốc nhìn ánh đèn sáng ngời chiếu trên khuôn mặt hắn. Phía trên kia, có ôn nhu hiếm thấy.
Mặc dù tàn nhẫn, mặc dù đáng sợ, nhưng. . . . . . Thật, thật rất ôn nhu.
“Như vậy vị công tử này, ngươi đã suy nghĩ kỹ hay chưa? Đáp ứng lời mời của ta.” An Thiếu Hàn cúi người, cọ xát bên tai của nàng nói.
Mai Vũ cảm giác tai mình đều bị thiêu cháy rồi.
“Được, được rồi.” Nói lắp xong câu này, Mai Vũ vội vã nhào ra phía ngoài một bước, hít thở mới mẻ không khí.
An Thiếu Hàn thấy hai má nàng ửng đỏ, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Trong thành Dương Châu, pháo hoa không rơi.
Đêm hôm đó, đèn đuốc tựa hồ quá mức mờ nhạt, không khí tựa hồ quá mức hài hòa.
Mai Vũ cảm giác, bàn tay đang nắm lấy tay nàng kia đem cả thế giới của nàng giữ lại cùng nhau.
Thời điểm đi qua miếu nhân duyên, An Thiếu Hàn mở to hai mắt trừng nàng, để cho nàng chờ mấy phút.
Mai Vũ rảnh rỗi nhàm chán, đúng lúc bên cạnh có rút quẻ, nhất thời cao hứng, Mai Vũ rút một cái thẻ. Đại sư giải đoán sau khi nhìn chiếc thẻ đó, hai mắt liền nhìn Mai Vũ hỏi: “Vị công tử này, chắc là nữ giả nam trang thôi.”
Mai Vũ kinh ngạc trợn to mắt.
Làm, làm, làm cái gì! Đây cũng quá lợi hại, rút thẻ là có thể nhận biết nam nữ a.
Thiếu chút nữa, Mai Vũ muốn quỳ xuống bái sư học nghệ rồi. Bất quá cuối cùng lấy tự chủ mạnh mẽ nhịn được. Khiêm tốn nói: “Đại sư hảo nhãn lực, trong thẻ này có huyền cơ gì chăng?”
Đại sư cười, trong mắt mang theo thương hại cùng chúc phúc: “Thí chủ, nhân duyên giữa người với người đều là trời định. Không thể cưỡng cầu, cũng không cách nào cắt đứt. Hồng trần phiêu bạc, sẽ tự có đạo lý phiêu bạc. Nếu cứ cố đoạn trần duyên, chớ trách hồng trần rối rắm không ngừng.”
Mai Vũ nghe không hiểu lời của hắn, còn muốn hỏi nữa, nhưng đại sư chỉ lắc đầu, nói: “Thí chủ, thiên cơ bất khả lộ, lão nạp chỉ có thể nói nhiều như vậy.” (@@ ảo tung chảo a, ta cũng chả hiểu gì @@)
Buồn bực xoay người, liền thấy An Thiếu Hàn từ trong miếu đi ra.
Mai Vũ vui vẻ nghênh đón, hai người sóng vai rời đi.
Đại sư nhìn bóng lưng hai người, đứng dậy yên lặng làm lễ: “A di đà Phật, thí chủ, hồng trần hỗn loạn, tự giải thoát nhiều phúc.”
Số mệnh đứt quãng như vậy đã nhiều năm không thấy.
Nếu nói hồng nhan họa thủy, không phải mình muốn trở thành họa thủy.
Chẳng qua là hồng trần hỗn loạn, giai nhân khó thoát khỏi hỗn loạn này thôi.
“Ngươi đi làm gì vậy?” Mai Vũ bị hắn nắm tay, hỏi hắn.
Mặt cười thần bí, rốt cuộc đi làm cái gì rồi hả?
An Thiếu Hàn không nói lời nào, lôi kéo nàng đi tới bên hồ an tĩnh. Dừng lại trước một mảnh cỏ lau, từ phía sau lưng lấy ra một tấm vải màu tím, An Thiếu Hàn nói: “Tiểu Vũ, che lên mắt, ta dẫn ngươi đi nhìn phong cảnh xinh đẹp nhất.”
Mai Vũ nghi ngờ nhìn hắn: “Này, ngươi không phải sẽ trêu chọc ta chứ.”
Khóe miệng An Thiếu Hàn giật giật, một bạo đập vào trên đầu nàng.
“Mau bịt kín.”
Mai Vũ mếu máo, hừ, sẽ giải quyết bằng bạo lực!
Sau khi bốn phía lâm vào một mảnh hắc ám, An Thiếu Hàn kéo tay nàng, nhẹ nhàng buộc một dây tơ hồng lên ngón tay út của nàng, một đầu khác thắt trên tay của mình, rẽ cỏ lau đi tới.
Vừa đi vừa nói: “Tiểu Vũ, thời điểm ta cho ngươi mở mắt mới được mở ra nha.”
“Biết rồi.” Mai Vũ đáp, trong lòng có chút kích động.
Người này, rốt cuộc đang làm cái gì a!
Một hồi lâu, bốn phía không có một chút âm thanh, Mai Vũ vô cùng hồi hộp, mấy lần há mồm muốn hỏi An Thiếu Hàn ở đâu, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Đang lúc nàng muốn buông tha cho chờ đợi, thanh âm An Thiếu Hàn từ xa xa truyền đến.
“Tiểu Vũ, mở mắt thôi.”
Mai Vũ gạt miếng vải che mắt màu tím. Bốn phía cũng chỉ có hoa lau xinh đẹp bay múa cùng đom đóm, căn bản không có bóng dáng của hắn.
Mai Vũ khẩn trương kêu lên vài tiếng “Thiếu Hàn, Thiếu Hàn.”
Hoa lau lay động, không có ai đáp lại.
Chỉ có trên ngón út, có chút hơi rung động.
Mai Vũ giơ tay lên, thấy trên ngón út có một sợi dây tơ hồng đang quấn quanh.
Khóe miệng Mai Vũ thoáng cười, tâm hóa thành một mảnh xuân thủy. Theo phương hướng tơ hồng chỉ dẫn, Mai Vũ từ từ đi theo.
Lần này, tơ hồng không đứt. Lần này, ngón tay út sẽ không có cảm giác bị bỏng. Lần này, đầu dây tơ hồng kia có một nam tử.
Hắn gọi — Thiếu Hàn