Tựa vào bờ vai ấm áp kia, trong nháy mắt Mai Vũ như cảm thấy như mình có thể dựa cả vào hắn.
Bờ vai ấm áp, rộng rãi của Hoa Tử Nguyệt…
Gối đầu lên vai hắn, Mai Vũ được Hoa Tử Nguyệt cõng đi. Lặng lẽ đi dọc bờ sông.
Mai Vũ ôm chặt hắn, đột nhiên muốn nói cho hắn nghe tất cả, nhưng lại không biết phải nói sao đây.
Nếu như Tử Nguyệt không muốn nghe thì không phải nàng rất mất mặt hay sao? Trong lòng nghĩ thế, hai tay nàng lại nắm chặt lấy nhau.
Hoa Tử Nguyệt cúi đầu nhìn thấy, nghiêng đầu cọ vào tóc nàng, nói: “Mai Vũ của chúng ta còn giả bộ kiên cường làm chi. Có oan ức gì thì nói ta nghe.”
Mai Vũ cảm thấy mũi mình chua xót, tựa sát vào hắn, nói: “Tử Nguyệt, sao ngươi lại tốt như vậy chứ.”
Sao lại tốt như vậy, sao lại dịu dàng như vậy? Lúc nào nàng bị tổn thương cũng luôn có hắn bên cạnh, xoa dịu vết thương của nàng.
“Ha ha ha, ta xấu lắm, trước kia việc xấu gì ta cũng làm. Chỉ là bây giờ, bởi vì ngươi là Mai Vũ nên ta mới tốt với ngươi.” Tóc Hoa Tử Nguyệt bị gió thổi tung, lướt qua gò má của Mai Vũ, cảm giác thật mềm mại.
“Tử Nguyệt, ta phải làm sao đây? Bách Bất Duy bị bắt rồi. Ta không cần quan tâm nhưng ta lại không khống chế được chính mình, lại lo chuyện bao đồng. Vì Hành Vân muốn giúp ta nên ta nói gì hắn cũng nghe, ta biết chứ. Trong lòng ta không phải không khó chịu nhưng mà ta không còn cách nào khác. Tử Nguyệt, tại sao ta lại không thể mạnh mẽ hơn một chút? Có lẽ ta nên là nam nhân mới phải. Như vậy, các ngươi sẽ không phải bận tâm.” Mai Vũ cắn môi, nói lí nhí.
Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng, cười nói: “Mai Vũ, ngươi đã từng nghe qua một truyền thuyết về mặt trăng chưa?”
Mai Vũ lắc đầu: “Truyền thuyết gì thế?”
“Truyền thuyết nói rằng, mặt trăng và mặt trời đều không tự phát sáng, chúng chỉ tương hỗ lẫn nhau. Khi mặt trời lên, ánh trăng sẽ truyền năng lượng cho nó. Khi trăng lên, mặt trời cũng sẽ truyền năng lượng cho mặt trăng.” Hoa Tử Nguyệt nói.
Mai Vũ bĩu môi, nói: “Lừa đảo, đâu ra truyền thuyết đó vậy! Tử Nguyệt đang lừa người ta.”
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, đôi mắt màu nâu chất chứa đầy dịu dàng, hắn nói: “Ta không có gạt ngươi. Mai Vũ, bọn ta sẽ là mặt trời trong truyền thuyết này, còn ngươi là ánh trăng. Lúc ngươi ở bên cạnh bọn ta, bọn ta sẽ phát sáng khi ngươi muốn. Lúc ngươi phát sáng không phải vì bọn ta sao? Ngươi luôn nói ngươi không có dũng khí, cần mượn dũng khí của bọn ta, thật ra, ngay từ đầu chúng ta không phể nào tự phát ra ánh sáng. Vì ngươi cần, nên bao nhiêu ánh sáng lộng lẫy trong sinh mệnh đều bừng lên vì ngươi.”
Mai Vũ ôm chặt Hoa Tử Nguyệt, vùi mặt vào tóc hắn, khóc nức nở, nàng nhỏ giọng phản bác: “Thổi phồng sự thật…”
Mặt trời lên mặt trăng lặn, mặt trăng lặn mặt trời lại mọc.
Tử Nguyệt, các ngươi là ánh mặt trời của ta, mà ta, chỉ là mặt trăng vô dụng.
Yếu đuối, nhát gan, thích cậy mạnh, thích gây phiền phức.
Ta là kẻ điên, từ lúc bước trên con đường sát thủ này, ta đã biết rồi.
Ta là ai?
Ta là Mai Vũ, là sát thủ làm cả giang hồ khiếp sợ.
Những gì ta đã trải qua, thân phận của ta, tất cả mọi thứ của ta, đều không hiểu từ đâu mà có.
Võ công của ta kém cỏi nên ta đã từng nghĩ sẽ có ngày ta sẽ không kém gì sư phụ để người có thể an tâm dưới cửu tuyền. Ta sẽ trở về thế giới bình thường, làm một người bình thường ,tìm một nam nhân bình thường, giúp chồng dạy con.
Không hại người khác, cũng không hại chính mình.
Thật ra, ta đang luyến tiếc, ta vẫn luôn tham luyến.
Rõ ràng là ta đã đạt được những thứ mà sư phụ mong muốn. Ta rõ ràng biết là nếu bây giờ ta từ bỏ sư phụ cũng sẽ không trách ta.
Nhưng tại sao ta lại không buông tay?
Không buông tay các ngươi.
“Tử Nguyệt, nếu cứ tiếp tục bước tới sẽ vạn kiếp bất phục. Bây giờ ta có nên buông tay hay không? Tử Nguyệt, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nói ngươi đối xử tốt với ta vì ta là Mai Vũ. Mà ta không phải Vũ Thần Mai Vũ gì đó. Ta là Dương Thái Hoa, chỉ là một thôn cô nhưỡng rượu. Từ nhỏ ta đã bị cha mẹ vứt bỏ, là sư phụ đã thu dưỡng ta. Ta vô cùng ngu dốt, cái gì cũng học không xong. Chỉ có thể nhưỡng ra những thứ rượu có thể giết người một cách khó hiểu. Ngươi có biết ta đáng sợ đến thế nào không? Cha mẹ ta mở tửu quán, ta lại chỉ có thể nhưỡng ra rượu để giết người. Những thứ rượu này, chắc là quá khó uống nên mới có thể giết người…” Mai Vũ ghé vào tai Hoa Tử Nguyệt, run rẩy kể.
Mai Vũ ta là vầng sáng gì đó, không đẹp đẽ như trong tưởng tượng của các ngươi đâu.
Hoa Tử Nguyệt không đáp, vẫn lắng nghe mọi thứ nàng nói, nghe nàng khóc.
Trái tim hắn như vỡ tan thành bột phấn, vô cùng đau xót.
Mai Vũ của ta, lúc trước nàng sống cô đơn như vậy sao?
Khi chúng ta chưa đến, nàng đã lẻ loi như vậy sao?
Hắn cuối cùng đã hiểu tại sao nữ nhân này lại có thể ngây thơ như vậy, lạiđối xử tốt với người khác như thế.
Bởi vì cô quạnh, nàng đã trải qua một khoảng thời gian dài với tâm hồn tịch mịch.
Chỉ cần người khác đối xử hơi tốt với nàng một chút, không, chỉ cần nàng cho đó là người nàng muốn đối xử tốt, nàng nhất định sẽ tốt với người đó.
Đừng buồn, Mai Vũ, bởi vì đã có bọn ta bên cạnh nàng. Sau này, chúng ta vẫn sẽ mãi bên nhau.
“Mai Vũ của chúng ta không có ca ca nhỉ?” Hoa Tử Nguyệt dịu dàng nói với nữ tử đang nức nở trên lưng mình.
Mai Vũ hơi ngẩn ra, ngây ngốc trả lời: “Ừ…”
Gió khá lớn, Hoa Tử Nguyệt thở một hơi, gió đêm thổi những đóa hoa lau dập dờn như sóng vỗ, hắn nở nụ cười thật dịu dàng, nghiêng đầu nói với cái đầu nho nhỏ kia: “Gọi ca ca đi.”
Mai Vũ kinh ngạc nhìn xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên đời này sao lại có một đôi mắt dịu dàng như thế?
Mai Vũ dần dần lạc lối trong đôi mắt kia.
Cả đời này, có lẽ đối với nàng màu mắt nâu là màu dịu dàng nhất.
Màu sắc này thuộc về hai nam tử ôn nhu nhất trong sinh mệnh nàng.
Tử Tiêu, là huynh cho Tử Nguyệt đến bên ta sao?
Có phải là huynh không?
Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười dịu dàng mà nàng yêu thích, đôi mắt màu nâu hơi nheo lại, nói: “Nha đầu nhà ta không có ca ca, trước kia có lẽ đã chịu không ít khổ cực ha. Ngoan, gọi ca ca đi, nha đầu nhà ta hãy để ta chăm sóc.”
Trái tim Mai Vũ đột nhiên như ngừng đập, cảm giác ấm áp lan tràn trong lòng.
Miệng nàng như không còn là của mình nữa, không thể khống chế được nữa.
Nàng lí nhí, như bị mê hoặc gọi: “Ca ca…”
“Ừ, từ nay về sau ta sẽ yêu thương muội, không để muội chịu uất ức nữa.”
“Ca ca…”
“Ừ, từ nay về sau ta sẽ luôn bên muội, không để muội cô đơn nữa.”
“Ca ca, ca ca.”
“Ta nghe, muội có thể ỷ lại hết vào ta, ta sẽ cho muội tất cả những thứ muội muốn.”
Ôm chặt lấy Hoa Tử Nguyệt, cả gương mặt Mai Vũ chôn vào cổ hắn.
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Thật là, người da mặt dày như vậy mà cũng đỏ mặt rồi.
Mặt Mai Vũ đỏ hồng, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Ca ca sao…trước giờ nàng chỉ gọi sư huynh, đây là lần đầu tiên nàng gọi ca ca đó.
Cảm giác trái tim đập liên hồi, như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Rốt cuộc Mai Vũ cũng cười, nhỏ giọng hỏi: “Cả đời đều như vậy sao? Ca ca?”
“Ừ, cả đời, tiểu nha đầu.”
Mai Vũ đã cười đến không thể khép miệng lại được, chỉ có thể ra sức cọ lên lưng Hoa Tử Nguyệt.
Ta thật sự rất yêu quý ngươi, ca ca dịu dàng của ta.
Hoa Tử Nguyệt chỉ cười dung túng nàng.
Cảnh tượng ấm áp này và bóng người cô độc ở xa xa kia hình thành hai hình ảnh đối lập rõ rệt.
Người kia mặc một bộ trường y bạch sắc.
Hắn đã đứng rất lâu trong gió, từ lúc hắn thấy bóng dáng của nàng, nhưng lại không thể bước tới.
Đó là nơi hắn vĩnh viễn không nên chen vào.
Bờ sông đó, cách chỗ hắn đứng không xa, nhưng lại có một con sông chắn trước mặt hắn.
Sông không phải vấn đề, bờ sông cũng không có vấn đề, chỉ có vấn đề giữa hắn và nữ tử kia.
Hắn làm nàng khóc, người an ủi nàng không phải là hắn.
Hắn khiến nàng đau lòng, nhưng người làm nàng vui lần nữa cũng không phải hắn.
Hắn hiểu những lúc như thế này sẽ có một người phải chịu cảnh lẻ loi, chỉ là bây giờ đến phiên hắn mà thôi.
Nhưng dù hiểu rõ, hắn vẫn cảm thấy thật cô tịch.
Muốn đến gần nàng, chạm vào nàng.
Mai Vũ, ta cũng sẽ đối xử dịu dàng với nàng, hãy đến bên ta có được không?
Mai Vũ, ta sẽ dỗ nàng nín khóc, chọc cho nàng cười, nên hãy liếc nhìn ta có được không?
Nhưng hắn vẫn đứng đó, mặc gió thổi lạnh tay hắn, lạnh tâm hắn, nàng càng lúc càng đi xa với người nam nhân dịu dàng kia, nàng không phát hiện ra hắn, cũng không nhìn hắn một lần.
Ta biết, luôn phải có người phải chịu cảnh quạnh hiu.
Mai Vũ, ta biết, ta thật sự hiểu mà…