Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 101: Chương 101: Ở trong phòng giam có hai người suy yếu.




“Vào trong đi, vào đi.” Vài binh lính trong thành đang thúc giục một người mặc lục y, một nam tử diện mạo tuấn tú.

Bách Bất Duy đang nằm ngẩn ngơ trong phòng giam. Lắc đầu, hắn nghĩ lại là một người nữa xui xẻo bị bắt nên không thèm để ý đến.

Quan binh hối người kia vào phòng giam của Bách Bất Duy, hối: “Nhanh vào trong đi.”

Ai ngờ người kia lại hét ầm lên: “Ê! Ta không vào đâu, ta đã nhìn thấy tên quái vật phạm tội giết người này ở ngoài rồi! Ta chỉ trộm vặt, sẽ không bị chém đầu thì sao lại giam ta chung với hắn chứ.”

Quan binh cười âm trầm, lên giọng: “Nói nhảm ít thôi, bây giờ nhà tù thiếu chỗ, không trực tiếp đem ngươi ra ngoài chém thì nên đốt nhang thơm rồi.”

Bách Bất Duy nhíu mày, trong lòng thầm mắng cái tên không biết phân biệt nào đó, biết bao người muốn dựa dẫm vào Bách Bất Duy hắn mà không được, tên quê mùa này còn kêu la cái gì?

Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi chọc Bách Bất Duy đại nhân tức giận, ngươi phải chuẩn bị cho thật kĩ.

Cái người bị bắt vào vẫn còn đang than vãn, quan binh cảm thấy phiền nên đẩy luôn hắn vào trong.

Lúc đi còn ném lại một câu: “Ta ghét cái đám mặt người dạ thú các ngươi, gương mặt dễ nhìn nhưng lại làm những chuyện dơ bẩn, không đáng làm người, chỉ toàn gây họa cho con gái nhà lành.”

Công tử tuấn tú mặc bộ lục y kia đương nhiên là Liễu Hành Vân rồi.

Nghe thấy lời nói của quan binh, trên trán Liễu Hành Vân chảy xuống một loạt hắc tuyến.

Ghen tỵ à, tên này rõ ràng là ghen tỵ với sự tuấn tú của mình mà.

Ê! Vẻ ngoài ngươi xấu xí thì đi mà trách cha mẹ ngươi, ta có đắc tội gì ngươi đâu.

Nhưng mà Liễu Hành Vân chưa từng tưởng tượng dến cảnh này dù chỉ một lần, không biết là may mắn hay là bất hạnh, lúc đầu hắn nghĩ Bách Bất Duy sẽ bị giam trong phòng giam dành cho trọng phạm, hắn còn phải sử dụng một chút thủ đoạn mới có thể vào đây.

Nào ngờ, mới vào đã gặp được rồi, mình còn chẳng hiểu sao lại bị giam chung một chỗ với hắn.

Trời ơi, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên?

Bậy à! Hắn và tên này không thể có duyên phận gì đó nha.

Tìm một chỗ thoải mái, Liễu Hành Vân vừa định ngồi xuống.

Bỗng thấy Bách Bất Duy ngồi dậy, mắt cũng không thèm mở, nói: “Này, tiểu tử, ngươi không muốn chết đâu nhỉ?”

Liễu Hành Vân đen mặt.

Đồ đáng chết, chết chóc gì ở đây, ngươi không ngại xui xẻo nhưng ta ngại nha.

“Ngươi mới là kẻ muốn chết đó, còn nữa, ngươi kêu ai là tiểu tử? Đồ quái vật.” Liễu Hành Vân khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Bách Bất Duy quả thực sắp tức chết rồi.

Ha ha, tiểu tử này gan, dù sao hắn cũng sẽ bị tử hình, hay là đem tên này chôn cùng luôn?

Vừa rồi y dám nói hắn là quái vật, hắn nhất định phải giết y.

“Xem ra ngươi muốn sớm đi thăm Qủy Môn Quan rồi.” Bách Bất Duy cười âm hiểm, chiêu thức trong tay đã chuẩn bị xong.

Đôi mắt Liễu Hành Vân biến thành mắt cá chết.

Tại sao hắn phải ở đây chung với con quái vật điên này chứ? Kệ đi, bây giờ hắn cũng đang bực bội, cũng muốn kiếm người đánh nhau.

Chệt tiệt thật, hắn tới cứu người mà trên người hắn còn mang theo một con chim. Nếu con chim đó mà chết thì hắn nhất định sẽ bị Mai Vũ làm thịt cho coi.

Không sai, một con chim. 

Con chim này đương nhiên là con chim mà Mai Vũ dùng để truyền tin.

Nó có thể nói tiếng người.

Con chim này là con bị Mai Vũ lừa khỏi Vương Phủ, tên là Tiểu Hoa. (Dù sao cả đời này nàng không thể thoát khỏi chữ Hoa mà.) bình thường Mai Vũ không nỡ dùng. Đây là lần đầu nàng dùng đến nó.

Nhưng mà, có một bí mật không lớn không nhỏ bị ẩn giấu ở đây, đó là Liễu Hành Vân không biết con chim này biết nói.

Mai Vũ đã cảnh cáo con chim này: Lúc ở bên ngoài, cố gắng không được nói tiếng người, chỉ nói tiếng chim thôi.

Cho nên con chim này không tới lúc quan trọng sẽ không mở miệng nói chuyện.

Có một cái đầu nho nhỏ màu vàng từ trong quần áo Liễu Hành Vân bò ra. Tiểu Hoa biũ môi, nó đang nghĩ nên mở miệng lúc bọn hắn đánh nhau hay là nói luôn bây giờ?

Liễu Hành Vân cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ kia, giận dữ nói: “Chui vào.”

Hắn búng tay lên đầu nó.

Tiểu Hoa lập tức rụt đầu lại, nước mắt tràn dâng.

Đau quá!

Hu hu, Mai Vũ nói không sai, Liễu Hành Vân là tên ngốc nhất thế giới.

“Bách Bất Duy, mắt ngươi không dùng để nhìn người à?” Liễu Hành Vân hỏi.

Bách Bất Duy cười: “Dùng để nhìn người, nhưng ngươi là người à?”

Liễu Hành Vân trừng to mắt, muốn cho mình một bạt tai.

Mẹ nó! Cái miệng thúi của mi!

Cái gì mà người với không phải người chứ!

“Bách Bất Duy! Ngươi ngẩng đầu lên cho ta! Nếu không phải Mai Vũ nhờ ta tới, ta sẽ không ngu tới mức để mình bị bắt đâu!” Liễu Hành Vân nổi giận, cứ như sắp nhào tới ăn thịt người ta luôn!

Lúc Bách Bất Duy nghe thấy tên Mai Vũ thì lập tức đơ ra.

Mai Vũ nhờ y tới?

Sao lại nhờ y đến đây?

Là vì… lo lắng cho hắn sao?

Không, làm sao có thể, sao nàng có thể lo lắng cho mình chứ?

Nàng hận mình muốn chết cơ mà…

Ngẩng đầu, đôi mắt màu tím của Bách Bất Duy nhìn về phía Liễu Hành Vân.

Liễu Hành Vân đắc ý cười.

“Ngươi là ai?” Tiếng nói của Bách Bất Duy vang vọng bốn phía phòng giam.

Cả người Liễu Hành Vân đơ luôn.

Cuối cùng vẫn không biết hắn là ai?

A!!! Cho hắn một cây đao! Cho hắn một cây đao đi! Hắn muốn giết con quái vật chết tiệt này!

Lúc hai người đang ầm ĩ, phòng giam bên cạnh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nói: “Các ngươi nhỏ tiếng chút đi, quan binh mà nghe thấy là hôm nay lại nhịn đói đó.”

Liễu Hành Vân nghe thấy thế, trợn trừng mắt, ngồi xuống, suy sụp nói: “Liễu Hành Vân, ta tên là Liễu Hành Vân.”

“Ờ, được rồi, ta sẽ nhớ rõ tên ngươi, tiểu tử.” Bách Bất Duy vuốt vuốt mái tóc bạc, ra kết luận.

Liễu Hành Vân suýt nữa vì tức nổ phổi mà quy tiên.

Ta phải nhịn! Ngươi nhớ hay không nhớ thì có khác gì nhau! Kết quả không phải vẫn gọi hắn là tiểu tử à!

Con chim nhỏ ở trong ngực hắn rõ ràng hơi run lên.

Chắc nó đang cười, con chim không bình thường kia chắc là đang cười.

Hu hu! Bởi mới nói, chim của Vương Phủ chẳng con nào tốt cả.

Ban ngày có quá nhiều chuyện không thể nói ra lời nên Liễu Hành Vân thức thời ngậm miệng lại, người ở phòng giam bên cạnh thấy hắn dễ ở chung nên nhao nhao bắt chuyện.

“Tiểu tử, diện mạo tuấn tú thế, sao lại vào đây?”

“À, ta nhìn thấy một cô nương xinh đẹp nên muốn lấy túi tiền đi để gây chú ý với nàng ta, nào ngờ bị hiểu lầm là trộm vặt nên bị bắt vào đây”. Liễu Hành Vân nở nụ cười sáng lạn, trả lời.

Khóe mắt Bách Bất Duy giật giật, mặt vẫn không đổi sắc nhưng trong lòng thì muốn nhào lên đánh người rồi.

Nói trắng ra không phải là trộm à? 

Ai dè vị đại thúc lớn tuổi bên kia lại cười nói: “A, người không phong lưu uổng thiếu niên nha!”

Làm ơn đi, đại thúc à, ngươi đón ý nói hùa cũng giả quá đi thôi, cái đó và phong lưu liên quan gì nhau?

Càng quá đáng hơn là Liễu Hành Vân lại kích động nắm lấy tay người ta, nước mắt lưng tròng nói: “Ui! Đại thúc, người thật là khéo hiểu lòng người. Vì muốn thu hút ánh mắt của người thương, tại hạ nguyện vượt lửa băng sông.”

Hình như có người nào đó đang cảm thấy thật mất mặt.

“Đúng thế, tiểu tử, ta ủng hộ ngươi.”

“Dạ! Đại thúc, người tốt như vậy sao lại vào đây?”

“A~ việc đó à, vì ta bị mộng du. Có một ngày ta nói với lão bà là ta muốn ăn gà, nhưng ngày đó tâm trạng nàng đang không tốt nên nổi giận với ta, nhất quyết không cho ta làm. Trong lòng ta rất buồn, buổi tối lão lại nhớ đến chuyện ăn gà nên mộng du thấy mình giết gà. Ôi chao, ta nằm mơ thấy một con gà thật to, ta cầm một con dao, một đao chặt đầu nó, con gà to như thế, ta vui khỏi chê luôn.” Đại thúc hào hứng kể, nói đến đây trên mặt còn cười tươi hớn hở.

Bách Bất Duy nghiêng tai, cũng hơi tò mò.

Giết gà? Đâu cần ngồi tù đâu?

Trong đầu Liễu Hành Vân lại nhớ tới trước kia, lúc bọn hắn ăn gà với Mai Vũ, trong lòng bỗng nhiên kích động, có thể hiểu được tâm tình của đại thúc.

Liễu Hành Vân kích động hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta thức dậy.”

“A?”

Hết rồi? Không thể nào.

Đại thúc đau thương nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía xa xăm, nói tiếp: “Không sai, ta thức dậy, ta phát hiện ta đang cầm một con dao, trước mặt ta là đầu của nương tử và máu văng đầy trên đất.”

Liễu Hành Vân hoàn toàn hóa đá.

Bách Bất Duy thì há hốc mồm, nhìn biểu tình ngơ ngác của Liễu Hành Vân.

“Hì hì.” Một tiếng cười phát ra.

Bách Bất Duy thầm nghĩ, có lẽ mình và người kia có thể chung sống hòa bình.

Dường như đại thúc đang nhớ đến chuyện cũ, cũng không nói gì với Liễu Hành Vân nữa.

Mà cúi đầu khóc than: “Nương tử à, ta có lỗi với nàng. Ta có lỗi với nàng.”

Liễu Hành Vân run rẩy tựa vào vách phòng giam.

Bên kia, đại thúc vẫn khóc thút thít: “Hu hu, thật may là ta chỉ mơ đến lúc giết gà thì thức dậy, nếu không nương tử đáng thương của ta sẽ bị ta ăn mất.”

Trên người Liễu Hành Vân nổi lên một đống da gà. Tuy hắn đã tự nhủ mình không nên tưởng tượng nhưng trong đầu lại bất giác nghĩ tới hình ảnh khủng bố kia.

A a a! Thả ta ra ngoài!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.