“Ca ca, ăn cái này đi, ngon lắm.”
“Ừ, Tiểu Vũ, ăn cá nè, ta lấy xương ra hết rồi.”
“Dạ, ca ca là tốt nhất.”
Nhìn cảnh tượng ấm áp bên kia, nhìn lại bên mình một người lẻ bóng. Tạ Vãn Phong trừng mắt, đặt bát cơm trên tay xuống.
Bên mình đồ ăn cũng không tệ, những chẳng hiểu sao lại ăn không vào.
Hay nhỉ, có người ăn cơm mà cũng thật là hạnh phúc.
Nhịn không được nhìn về phía kia, trong lòng Tạ Vãn Phong âm thầm hâm mộ.
Thật là, sao hắn lại bị đối xử như vậy chứ. Tạ Vãn Phong hắn đâu có thiếu nữ nhân.
Lắc đầu, Tạ Vãn Phong lại nhìn hai cái người đang ngọt ngào kia, hắn cảm thấy cảnh đó thật là mắc ói.
Dừng, hắn nào có lạ gì, không có nữ nhân kia bám lấy hắn càng vui vẻ, nhàn nhã. Xoay người, Tạ Vãn Phong trở về phòng.
Đây là điển hình của việc ăn không được nho thì nói nho chua đó.
Tóm lại, vì Mai Vũ kiên quyết không muốn nói chuyện với Tạ Vãn Phong nên kết quả là từ sau đêm ở bờ sông về, Mai Vũ vẫn bám lấy Hoa Tử Nguyệt, coi Tạ Vãn Phong như không khí.
Mà mỗi ngày Hoa Tử Nguyệt đều phải ra ngoài tìm tin tức.
Từ khi nhận được tin Đông Thần Hạo lên làm Hoàng Đế, sẽ chính thức đăng cơ vào tháng tám thì trong lòng hắn liền mơ hồ cảm thấy bất an.
Đông Thần Hạo chắc chắn là đã động tâm với Mai Vũ. Hắn nhất định phải xử lý mọi thứ trước khi có chuyện gì đó xảy ra. Còn nữa, phải nhanh chóng cứu Bách Bất Duy và Liễu Hành Vân ra.
Sau khi ăn xong, Mai Vũ ngoan ngoãn tìm một chỗ ngủ. Hoa Tử Nguyệt lại đi ra ngoài.
Chỗ Mai Vũ ngủ đối diện với cửa sổ phòng Tạ Vãn Phong. Gió thổi qua những bụi hoa, những cánh hoa rơi nô đùa bên cạnh nàng.
Tạ Vãn Phong đang đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua kẻ lá, chiếu lên mặt nàng. Dưới ánh nắng loang lỗ, dung mạo nàng làm say cả biển hoa.
Quyển sách trên tay hắn đang mở ra một trang.
Trên đó viết: Hà lan nguyệt vãn chính kiều lại, mạc lạc nùng thái tố nhan triển.
Ha ha, đây chẳng phải là đang nói về nàng sao?
Một người không phấn son đậm màu nhưng vẫn mang một vẻ đẹp lóa mắt, không phải là nàng sao?
Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve câu thơ kia. Tạ Vãn Phong nghiêng đầu, nở nụ cười. Hoa đào cũng không thể sánh bằng gương mặt diễm lệ kia, một thoáng mỉm cười, kinh tâm động phách.
Đặt quyển sách xuống, Tạ Vãn Phong bắt đầu mài mực. Hắn muốn vẽ một bức, lưu lại khoảnh khắc mỹ lệ này vào lòng mình, đồng thời cũng dùng ngòi bút của mình ghi dấu lại.
Gió dìu dịu thổi, vô cùng dịu dàng vuốt ve lên tóc hắn. Mà nữ tử đang an tĩnh ngủ dưới màn hoa rơi kia vẫn không hay biết.
Gió mùa chiều hạ lướt qua, nam tử kia mặc sam y trắng, tay cầm bút lông, vẽ lại dáng vẻ an tĩnh ngủ như tiên nữ của nàng trên giấy Tuyên Thành.
Hắn sẽ nhớ rõ về buổi chiều bí mật ở Bách Lý Phong Vân Thành này.
Có một nam tử đang vẽ nữ tử mình thích nhất lên giấy Tuyên Thành.
Trên trang giấy, màu đỏ nổi bật. Đó là màu sắc của sinh mệnh, là màu sắc thuộc về nữ tử kia.
Hu hu! Hắn hận cái nhà giam này!
Với Liễu Hành Vân, đây là một nơi cực kỳ khủng bố.
Đây là cái mà người ta hay nói “vết thương đã lành nay lại rỉ máu.”. Cái miệng của hắn đáng ghét của hắn!
Rãnh rỗi không có việc gì làm, muốn giết thời gian lại đi hỏi tại sao người ta vào đây.
Tuy ở trong tù thì đây là chuyện bình thường. Nhưng tại sao xung quanh hắn toàn là những tên bệnh thần kinh cấp độ cao thế này?
Một đại thúc mộng du đã đủ đả kích hắn rồi.
Ai ngờ còn một tên làm hắn cảm thấy đời mong manh hơn nữa.
Chuyện là như thế này… vì quá chán, Liễu Hành Vân mới nói chuyện phiếm với một người có vẻ cực kỳ bình thường ở buồng giam bên cạnh.
“Sao huynh lại vào đây?”
“Ta cùng bằng hữu vào rừng rậm thám hiểm, sau đó thì vào đây.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Người nọ trừng mắt, cực kỳ tức giận nói: “Tối hôm đó, chúng ta hẹn nhau đi vào rừng thám hiểm, nhưng sau khi ta đến đó lại chẳng thấy ai cả. Ta vô cùng sợ hãi nên định trở về nhà. Đang đi qua đi lại thì ta cảm thấy phía sau có cành cây cứ đập lên người ta. Ta cảm thấy vô cùng bực bội nên bổ luôn một đao thế là nhánh cây kia không còn quấy rầy ta nữa. Nào ngờ ta đi một lát thì lạc đường. Ta mệt mỏi nên tìm chỗ uống nước thì vô ý bị rơi xuống nước luôn. Lại chẳng ngờ chỗ nước đó rất nhiều rong rêu, chúng quấn lấy ta, trong lúc mơ hồ, ta cảm thấy như bị thủy quái níu lại vậy. Trong lúc sợ hãi, ta mò lấy một tảng đá lập tức ném xuống. Sau đó ta leo lên bờ, chạy về Liễu gia.”
Liễu Hành Vân cảm thấy thật mơ hồ, Bách Bất Duy nghe xong cũng mờ mịt.
“Vậy vì sao huynh lại bị bắt?” Liễu Hành Vân nghi hoặc hỏi.
Người nọ nhìn chằm chằm vào Liễu Hành Vân, đáp: “Ba người chúng ta hẹn nhau. Đêm đó nhánh cây cứ níu lấy lưng ta là tay bằng hữu của ta, ta không biết nên một đao chém chết hắn. Còn thủy quái ngày đó quấn lấy ta là một bằng hữu khác. Ta dùng đá đập hắn hôn mê nên hắn chết đuối rồi.”
…
Người kia dường như còn chưa nhận ra Liễu Hành Vân đã bị đơ ra, còn tiếp lúc lảm nhảm: “A, có trách thì trách bọn họ muốn hù ta sợ làm chi, sau này không thể chơi với họ nữa rồi. Từ đó ta mắc tâm bệnh, không dám vào rừng và xuống nước nữa.”
…
Liễu Hành Vân lại hóa đá.
Hu hu! Trời ơi, huynh đừng nói nữa, hình như bây giờ ta cũng mắc tâm bệnh luôn rồi.
Rừng rậm? Nước? Thật là khủng khiếp!
Bồ tát ơi, rốt cuộc hắn vào đây làm gì?
Chẳng lẽ hắn vào đây để nghe chuyện kinh dị sao?
Trời ơi!!! Cứu ta với!! Ta sắp điên luôn rồi!
Bách Bất Duy thấy hắn như thế, bất giác nở nụ cười.
Mai Vũ à, bên cạnh ngươi thì ra lại có người thú vị như vậy nha.
Sau những lần bị dọa không nhẹ, Liễu Hành Vân cuối cùng đã học được cách ngoan ngoãn, không hỏi han gì nữa, luôn cố gắng chịu đựng.
Nhưng mà càng kìm nén, trong đầu hắn càng không ngừng xuất hiện những hình ảnh ghê rợn kia. Liễu Hành Vân nhìn Bách Bất Duy, quyết định nói chuyện với tên đáng ghét này.
“Ê, Mai Vũ nhờ ta hỏi ngươi, sao ngươi lại vào đây? Chúng ta nói nhỏ một chút sẽ không sao đâu.” Bày ra vẻ mặt “ta đang nói chính sự”, Liễu Hành Vân hỏi.
Bách Bất Duy điều chỉnh hô hấp, nở nụ cười quỷ dị, quay đầu nhìn hắn.
“Nguyên nhân khiến ta vào đây vô cùng khó hiểu.”
“Ngại quá, ta nghĩ hay là lát nữa hãy kể đi. Ây da, bây giờ tai của ta đang mệt.”
Trong lòng nước mắt tuôn rơi, Liễu Hành Vân âm thầm than trời: Ông trời ơi! Tên đó cố ý!
Chắc chắn là tên kia cố ý chỉnh hắn, tên quái vật tóc bạc chết tiệt.
Ngươi chờ đó, ta cũng muốn xem cái câu chuyện của ngươi kỳ lạ tới cỡ nào.
Lúc Mai Vũ thức dậy, hoàng hôn đã buông xuống. Theo tính toán thì tối nay Liễu Hành Vân sẽ báo tin.
Đứng dậy, Mai Vũ cảm thấy có chút khát nước, định đi tìm chút nước.
Bên cạnh có một cánh tay đưa chén nước qua. Mai Vũ ngửa đầu, nói: “Cảm ơn ca ca…”
Mai Vũ tưởng rằng người tới là Hoa Tử Nguyệt, cũng không quá để ý, nhưng lúc nàng vừa uống một ngụm mới phát hiện người đó là Tạ Vãn Phong.
Nụ cười lập tức héo úa, Mai Vũ cúi đầu phun ngụm nước trong miệng ra.
Trên trán Tạ Vãn Phong nổi lên một bông hoa nhỏ hình chữ thập.
Làm gì vậy! Làm cái gì đó!
Uống nước hắn lấy thì sao? Hắn đâu có hạ độc trong đó. Con nhóc này nhả ra là sao!
Ý gì đây, không muốn ở gần hắn nữa? Nhìn hắn thì bì xị?
Mai Vũ nhìn hắn rồi lách người muốn bỏ đi thì lại bị Tạ Vãn Phong níu lại.
“Có ý gì?” Tạ Vãn Phong rất tức giận, hắn cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi.
Mai Vũ thấy hắn nắm lấy tay mình, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta tưởng là ca ca về. Uống nhầm nước của ngươi, thật là ngại quá.”
Mai Vũ muốn rút tay ra nhưng hắn lại nắm rất chặt.
Tạ Vãn Phong gần như muốn điên rồi!
Cái gì? Nàng nói nàng nhận nhầm người?
A, quả nhiên là vậy. Nước hắn đưa không uống, thấy hắn liền không cười.
Nắm chặt tay nàng, Tạ Vãn Phong dùng sức lôi nàng đến trước mặt mình, thở hổn hển hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”
“Cái, cái gì?” Tên mắt hoa đào chết tiệt, đáng đánh đòn này còn dám hỏi mình: rốt cuộc ngươi muốn gì?
Mình mới là người hỏi câu đó mới đúng chứ?
Vô duyên vô cớ nói những lời làm tổn thương người ta, còn hung dữ với người ta.
Mình khó khăn lắm mới nguôi giận được, không thèm để ý đến hắn.
Hắn còn dám đến đây trêu chọc mình.
Tạ Vãn Phong, rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao?