Đi thẳng đến nhà lao giam Bách Bất Duy, Mai Vũ liếc nhìn người đang nhàn nhã bên trong, trong lòng nàng nộ khí đã 1bốc lên đến tận trời xanh.
Khốn thật, Bách Bất Duy! Bổn cô nương sống dở chết dở mới mò tới được đây, sao ta lại cảm thấy huynh ở đây cực kỳ vui vẻ chứ!
Hay bổn cô nương dẹp đường hồi phủ, để huynh tiếp tục ngủ?
Bách Bất Duy nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, khóe môi khẽ cong, nói: “Sao lại mang nam nhân đến vậy, muốn dẫn cũng phải dẫn theo nữ nhân chứ.”
Mai Vũ trừng mắt, liếc nhìn Vô Trần đáp: “Huynh tạm thời xem hắn là nữ đi!”
Vô Trần nhíu mày, cắn răng nói: “Tuy ta không thích loại hình này nhưng nếu cô nương muốn xem một lần, tại hạ cũng không ngại biểu diễn. Chỉ là công cụ không đủ, huynh đệ của cô sẽ bị đau đó.”
Mai Vũ bị cắn ngược lại, lập tức đen mặt.
Bách Bất Duy cười cười, áp chế lửa giận, nói: “Vị công tử này sợ là kỹ thuật không tốt cho lắm. Nhưng không sao, cứ giao hết cho tại hạ, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi dục, tiên, dục, tử.”
Trên trán Mai Vũ rơi xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Nàng âm thầm bội phục y sát đất. Bách Bất Duy, ở phương diện này bổn cô nương bội phục huynh, cũng khinh bỉ huynh.
Mắt thấy hai nam nhân đã sắp khai chiến, Mai Vũ lập tức đứng ra nói: “Đêm nay đẹp như vậy, đừng cãi nhau.”
Bách Bất Duy ngồi dậy.
Nhà lao trong nháy mắt trở nên chật chội hơn. Vô Trần cáu kỉnh nói: “Nhanh nói cho ta biết cửa vào ở đâu, sau đó các ngươi có thể đi.”
Lúc này, hắn không muốn nói quá nhiều nữa. Vì hắn cảm thấy Mai Vũ không có lý do gì để lừa hắn.
Một, đối phương không có lòng tham tài. Chìa khóa và bản đồ ở trên tay mình, nếu bọn họ muốn lấy cũng không được.
Hai, đối phương không biết thân phận của hắn.
Thêm một điều nữa là, hắn cảm giác đối phó với một đối thủ như Mai Vũ, hắn vẫn có phần nắm chắc. Nhưng sau khi vào đây, Gia Cát Trần bỗng cảm thấy bản thân đã quá khinh địch.
Tuy Mai Vũ không giỏi võ công, nhưng Bách Bất Duy cả người lại tản ra hơi thở của cao thủ. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết sự việc, mong là Mai Vũ sẽ không đột nhiên nảy sinh ác ý.
Hắn quá nôn nóng muốn lấy bảo tàng Nguyệt Lạc Quốc, lại điều tất cả thủ hạ đi giết An Thiếu Hàn. Hy vọng sơ suất nhất thời này sẽ không tạo ra sai lầm quá lớn.
Mai Vũ cười, nói: “Vô Trần công tử vội vàng thế. Đừng có gấp, cả ta và ngươi đều đạt thành tâm nguyện, đây là thời khắc đáng chúc mừng, nên uống ly rượu giúp vui đã.”
Ha ha, đêm nay đẹp như thế, đương nhiên phải chúc mừng rồi.
Vô Trần cảm thấy hơi căng thẳng, hắn nói: “Không được, cô nương nên nhanh chóng ra khỏi đây.”
Mai Vũ nhướn mày đáp: “Không, ta muốn uống cùng công tử một ly rượu, công tử không nể mặt sao?”
Trong lòng Vô Trần trầm xuống nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ vân đạm phong khinh trả lời: “Rượu của cô nương có thể giết người, tại hạ không dám thưởng thức.”
Mai Vũ lắc đầu nói: “Ngươi yên tâm, bình này là rượu Thanh Tương bình thường, giết ngươi, ta sẽ không có ngày yên ổn, ta đâu có ngu như vậy. Chỉ là được quen biết công tử cũng là duyên phận, vậy lúc từ biệt, theo quy củ giang hồ, phải uống một chén mới được.”
Nàng một bên thì nói lời chân thành, một bên thì thầm mắng: Hừ, trước nâng ngươi lên đã, rồi bổn cô nương sẽ làm ngươi té xuống thật đau.
Mai Vũ đi đến cái bàn ngoài nhà lao, cầm bình rượu và chén lên, lại quay ngược lại, rót trước mặt Vô Trần, để hắn chọn một chén.
Tuy trong lòng nghi hoặc, không biết nàng đang làm gì nhưng Gia Cát Trần thấy nàng cũng không làm ra động tác đặc biệt gì, mùi rượu kia cũng không có gì lạ. Cho nên, tuy Gia Cát Trần vô cùng không muốn uống, nhưng tiếc là từ chối cũng không xong. Người ta rõ ràng đang nói cho hắn biết, rượu này không uống thì hôm nay đừng nghĩ sẽ lấy được gì đó. Bưng ly rượu lên, Gia Cát Trần kính nàng, uống một hơi cạn sạch.
Mai Vũ nhìn hắn uống đến khi ly rượu cạn đáy. Nàng vỗ tay, cười nói: “Thống khoái.”
Gia Cát Trần chùi miệng, hơi tức giận, nói: “Được chưa?”
Một chén Thanh Tương đã làm hắn chếnh choáng, ngầm vận nội lực, muốn tiêu trừ men say đi.
Được chưa? Mai Vũ nhíu mày, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.
Nở nụ cười thâm thúy, Mai Vũ lấy rượu trên người ra, nói: “Còn một loại nữa, hy vọng công tử thưởng thức thử xem. Đây chính là loại rượu tại hạ tìm rất lâu mới có. Nghĩ đến sẽ phải tạm biệt công tử nên cố ý giữ lại cho ngài đó.”
Bách Bất Duy một mực nhìn nàng biểu diễn, lúc nàng nói tới đây, Bách Bất Duy đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của nàng.
Nhìn người người trước mắt này, tuy y không nhớ rõ lắm, nhưng dáng người tựa hồ rất giống người đêm đó.
Trời đánh, hẳn không phải là kẻ đã hãm hại y chứ?
Bách Bất Duy giận tím mặt nhưng vẫn bất động, tiếp tục xem diễn.
Nhìn chất lỏng màu đỏ tươi xinh đẹp chảy vào ly rượu, Gia Cát Trần rốt cuộc cũng hiểu ý đồ của Mai Vũ.
Không xong! Nữ nhân này biết rồi.
Trong mắt Mai Vũ mang đầy ý cười quỷ dị, nói nhỏ: “Công tử có thể đã từng uống qua rượu này, cũng biết về rượu này đúng không? Đây là Hồng Chước, là rượu ta đặc biệt chuẩn bị cho công tử đó, ngài nếm thử xem.”
Gia Cát Trần nhanh chóng suy nghĩ một phen, biết là không thể thoát cửa ải này, vậy đấu trí đi.
Bọn họ không có thâm cừu đại hận, mình lại giúp đỡ nàng, không có sắp xếp nào ngoài ý muốn.
Cuối cùng, hắn quyết định ngả bài với Mai Vũ.
“Nếu cô nương đã bày Hồng Chước ra, chắc chắn đã đoán được cái gì đó. Không sai, ta là kẻ đêm đó đã giả làm Thành chủ, là người gặp mặt Bách Bất Duy. Ta cũng chính là kẻ an bài người giết Thành chủ sau đó giá họa cho vị huynh đệ này. Chỉ là toan tính vì lợi ích thôi, cô nương là người trong giang hồ, có thể hiểu được ta không phải cố ý nhắm vào y, chỉ là trùng hợp thôi.” Gia Cát Trần nói xong, tay hắn đặt phía sau lưng đã rút ám khí ra.
Tuy là thương lượng nhưng khó tránh được chuyện ngoài ý muốn, lúc vạn bất đắc dĩ vẫn phải áp dụng những thủ đoạn phi thường.
Bách Bất Duy nghe xong, khóe môi nở rộ một nụ cười rực rỡ, y nói với Gia Cát Trần: “Vậy ta muốn hỏi, vị công tử này, tại hạ đột nhiên muốn thượng nam nhân, đúng dịp gặp phải huynh, huynh chấp nhận thử xem.”
Mai Vũ “Phì” một tiếng cười lên.
Gia Cát Trần bị nghẹn họng, nhưng tiếc là người ta chiếm thượng phong. Hắn đương nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thong dong gõ quạt, Mai Vũ nói: “Không sai, ta có thể hiểu, Ta chỉ muốn biết ngươi có phải là hung thủ hay không. Những thứ khác, ta không cần biết.”
Gia Cát Trần thở phào nhẹ nhõm.
Mai Vũ lại nói: “Nếu Vô Trần công tử nói những việc này cho ta. Ta nghĩ mình cũng nên nói cho công tử nghe một số chuyện.”
Thần kinh của Gia Cát Trần lại căng lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Mai Vũ cười sáng lạn, cả gương mặt đều mang ý cười.
Gia Cát Trần bỗng cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
“Đó là, chìa khóa và bản đồ đều là giả, ngay cả bản đồ Nguyệt Lạc Quốc cũng là giả.” Mai Vũ vô cùng vô trách nhiệm ném ra một câu như vậy.
Bách Bất Duy cũng ngây ra.
Giả? Nhưng y thật sự tìm được mà. Y lại nghĩ chắc là Mai Vũ đang lừa gạt hắn nên liền cảm thấy an tâm hẳn.
Nữ nhân này vui vẻ nhưng mà Gia Cát Trần lại không vui.
Giả?
“Ngươi đang nói đùa à?” Gia Cát Trần nói.
Khóe môi Mai Vũ lại cong lên, nàng nói: “Đùa sao? Ha ha ha, sao ta có thể nói đùa? Là thật đó, ta vẫn luôn lừa ngươi, sao? Giận lắm à? Có giận cũng vô dụng thôi. Bởi vì…Bách Bất Duy, giải quyết hắn đi.”
Mai Vũ lui về sau, liếc mắt ra hiệu.
Bách Bât Duy tuân lệnh, bóng dáng phiêu hốt như quỷ mị đến trước mặt Gia Cát Trần, trong tình huống Gia Cát Trần không kịp phản kháng, đầu óc hắn đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Hắn phóng độc châm trong tay ra, chưa tới đích chúng đã văng ra toàn bộ, chỉ có một cây đâm trúng người Bách Bất Duy.
Bách Bất Duy cảm thấy trên người đau đớn, cúi đầu liền thấy một cây châm dài nhỏ.
Y nhấc chân đá mạnh vào bụng Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần cảm thấy hoa mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Bách Bất Duy lặng lẽ nhổ cây châm kia xuống, mỉm cười xoay người lại, nói: “Mai Vũ thân ái của ta, có hài lòng với biểu hiện của ta không?”
Mai Vũ cười lộ hàm răng trắng, giơ ngón tay cái lên, nói: “Khen huynh một lần.”
Lấy ra y phục và tóc giả đã chuẩn bị sẵn, Mai Vũ thúc giục: “Bách Bất Duy, nhanh thay cái này đi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Bách Bất Duy cười, cảm giác hậu quả của cây châm kia tới rồi.
Hình như là một loại độc rất lợi hại.
Y không muốn nữ tử này phát hiện tình hình thân thể mình.
Cố gắng đè nén sự run rẩy của cơ thể, Bách Bất Duy mặc y phục vào, đội tóc giả, theo Mai Vũ ra ngoài. Thuận tay đóng cửa nhà lao lại.
Mai Vũ nhìn lại người nằm trong nhà lao kia, lại cười với Bách Bất Duy. ha ha. Lần này cách cứu viện nàng nghĩ thành công hoàn mỹ.
Xem ra nàng cũng vô cùng tài giỏi, không phải chỉ biết gây phiền phức.
Bách Bất Duy nhìn nàng cười, y vũng cười theo.
Hắn thật lòng hy vọng nàng có thể luôn cười như vậy.
Mãi mãi…