Nguyệt hắc phong cao, dễ giết người.
A, nhầm, là Nguyệt hắc phong cao dễ làm việc.
Mai Vũ một tay cầm một bộ tóc giả, một tay cầm một bộ y phục màu trắng, hít sâu, lại hít sâu. Nàng nhanh chóng gói chúng lại rồi ra khỏi phòng.
Tối nay, Vô Trần tiểu tử à, bổn cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Tìm đến chỗ Vô Trần, Mai Vũ nghiêm túc nói với hắn: “Ta tìm được cửa vào Nguyệt Lạc Quốc rồi.”
Vô Trần đang uống rượu trong hoa viên, nghe nàng nói thế, mắt hắn sáng lên, hỏi: “Ha ha, sao lần này cô nương lại thẳng thắn như vậy?”
Mai Vũ ngồi đối diện với hắn, đáp: “Ta nghĩ, ta không cần phải biết bằng hữu của ta đang làm gì, cũng không cần biết thân phận mà mục đích của ngươi làm chi, việc ta muốn làm chỉ là cứu Bách Bất Duy ra. Đúng lúc cửa vào Nguyệt Lạc Quốc lại nằm trong nhà lao giam Bách Bất Duy. Chi bằng tối nay Vô Trần công tử giúp ta cứu Bách Bất Duy còn ta sẽ chỉ cho công tử cửa vào Nguyệt Lạc Quốc.”
Nhíu mày, Gia Cát Trần châm chọc: “Đối với những kẻ phản bội và lừa gạt, cô nương lại có thể rộng lượng ghê nhỉ. Nếu người trong lòng cô ở bên ngoài tìm vui, cô cũng có thể rộng lượng như vậy chăng?”
Sắc mặt Mai Vũ dần xấu đi.
Lửa giận trong lòng ngực cứ bùng lên rồi bùng lên.
Vô Trần ơi là Vô Trần, bây giờ bổn cô nương nhịn ngươi, lát nữa ta sẽ cho ngươi biến thành bụi trần!
Cong môi, Mai Vũ nở một nụ cười hoàn mỹ, nói: “Công tử từng nghe câu chuyện quạ đen và thiên nga chưa? Chuyện kể thiên nga và quạ đen cùng uống nước bên bờ sông. Cuối cùng, thiên nga uống nước rồi đi còn con quạ thì lại chết, công tử có biết tại sao không?”
Gia Cát Trần nhíu mày, uống nước mà chết? Nha đầu này lại giỡn mặt với hắn à?
“Tại hạ cần gì phải biết chứ.” Gia Cát Trần uống một hớp rượu, khinh thường nói.
“Bởi vì lúc thiên nga uống nước, bụng nó lớn (độ lượng = rộng lượng, khoan dung), cần uống nhiều nước nên cứ im lặng mà uống. Còn con quạ kia, vốn bụng nhỏ (ý là nhỏ nhen), vừa uống vừa nói bậy, nói xấu, kết quả là nó bị sặc chết. Ha ha ha, ngươi nói xem có buồn cười hay không?” Mai Vũ nói rồi vừa vỗ bàn vừa cười đến khoa trương.
Sắc mặt Gia Cát Trần đã cực kỳ không tốt, hắn tức đến xanh mặt.
Con nhóc chết tiệt này! Lại dám nói hắn là quạ đen!!
Đứng dậy, Vô Trần vừa đi về phía trước về nói: “Không phải cô nương nói muốn đi cứu người sao? Chúng ta đi thôi.”
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy nha đầu đáng chết này thêm một giây nào nữa! Vì chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, hắn hận không thể lập tức xông lên vặn đứt cổ nàng.
Mai Vũ cười đắc ý, đứng dậy đuổi theo hắn.
Hừ, dám khua môi múa mép với bổn cô nương, ngươi còn chưa biết bổn cô nương là ai sao?
Mai Vũ và Vô Trần chân trước vừa đi, Thiên Hòa đã từ trong chỗ tối đi ra.
Đối với câu chuyện khi nãy, nó vẫn còn chút dư vị buồn cười.
Nữ nhân ngốc kia có cái miệng ghê gớm thật.
“Ta rất muốn chơi với ngươi lâu hơn một chút nhưng hình như không có thời gian rồi.” Nó lầm bầm.
Thiên Hòa thả một cái tín hiệu lên bầu trời.
Lúc pháo hoa màu đỏ nở rộ trên không trung, 300 tinh binh đã tiến vào Bách Lý Phong Vân Thành tiến vào trạng thái giới nghiêm.
Xem ra, họ đã sắp hành động.
Dựa theo giao hẹn trước đó, khi pháo hoa sáng lên trong đêm, nửa đêm canh ba họ sẽ chặn giết An Thiếu Hàn.
Thiên Hòa đã ở trong phủ nhiều ngày, đã tra ra chỗ An Thiếu Hàn ở. Sau khi tra xét một vòng, hắn phát hiện buổi tối An Thiếu Hàn sẽ cải trang thành Tử Hoa, ngủ trong phòng Tử Hoa.
Ha ha, thật đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Sau khi biết điều đó, nó quyết định sẽ tiễn y lên Tây Thiên.
An Thiếu Hàn, muốn trách thì tự trách mình đi, nếu ngươi không vì nữ nhân này mà đến Bách Lý Phong Vân Thành, ngươi sẽ không phải chết.
Xoay người, Thiên Hòa trở về phòng mình.
Tối nay, nó sẽ ngồi yên xem kịch vui.
Ai cũng biết, tiết mục bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng đang lặng yên trình diễn ở Bách Lý Phong Vân Thành.
Đêm thanh vắng, những bóng ảnh cuồng loạn. Anh hùng tịch mịch, không cần nói quá nhiều.
Nói như vậy, anh hùng làm cho người ta cảm thấy họ giống như gió thổi qua đường vắng, không nói một lời, tay cầm binh khí, những chiếc bóng kéo dài đi qua.
Nhưng, những người này, những người anh hùng đêm nay lại có vẻ...
Ừm... thật sự là không có từ ngữ nào để hình dung, miễn cưỡng có thể nói là... “khác loại” đi.
Đúng vậy, không sai.
Lúc này mấy người kia giống như đang giữ chức Thiên Tướng, đứng trong tư thế hoàn toàn bất động.
“Tạ Vãn Phong, bộ y phục ngươi mặc chả ra làm sao. Đồ của ta mới đẹp, chỗ trái tim còn có miếng hộ tâm (*), đao thương bất nhập.” Liễu Hành Vân hếch mũi nói.
Hộ tâm (*): bảo vệ trái tim.
Tạ Vãn Phong liếc nhìn hắn, khinh thường đáp: “Câm, ta thấy hành vi của ngươi rõ là nhát gan sợ chết! Nào như bổn thiếu gia anh hùng, phóng khoáng. Đánh nhau là màn trình diễn của bản thân. Ngươi phải hiểu, soái ca lúc nào cũng phải bảo trì hình tượng hoàn hảo của mình.” Tạ Vãn Phong anh tuấn vuốt tóc, đôi mắt đào hoa chớp chớp, vô cùng tự kỷ nói.
“Y phục của ngươi rõ ràng không thể đẹp bằng của ta. Kiểu dáng gì không biết, khó coi chết đi được.” Hoa Tử Nguyệt cong môi cười, nói.
Đêm nay họ phải nghiêm túc, những người này đang chuẩn bị xuất phát, diệt trừ 300 tinh binh Đông Thần. Nhưng mà mấy người này lại không đứng đắn một chút nào.
Bốn người đứng chung một chỗ, ba người lại so y phục của ai đẹp hơn.
Chỉ có một người bình thường là An Thiếu Hàn mà thôi.
Người ta vẫn luôn im lặng.
Ba người đồng loạt nhìn người cầm trường thương- An Thiếu Hàn với vẻ mặt lạnh nhạt- ồn ào tỏ vẻ khinh thường.
“Không có đồ bảo vệ, chắc chắn sẽ chịu thiệt cho coi.”
“Đen toàn thân, xấu như quạ.”
“Y phục đơn điệu như vậy, xùy xùy, chả có gì đặc sắc.”
Lông mày của An Thiếu Hàn hết nhíu lại rồi giãn ra, y cười quỷ dị, quay đầu nhìn ba người đang khinh bỉ mình, nói khẽ: “Hết cách, bởi vì bổn vương quá anh tuấn, chỉ cần mặc y phục màu đen, nếu không sẽ thường xuyên tạo ra khủng hoảng trên đường phố. Còn về kiểu dáng, bổn vương cảm thấy vậy là được, không sao cả, dù sao dáng người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp. Dụng cụ bảo vệ à, võ công của bổn vương dã đủ cao cường rồi, không cần dùng đến.”
Gió lạnh từ trên phố thổi tới, ba người hóa đá hoàn toàn.
Tên Vương Gia đáng chết này, thật là độc miệng!
Trong lòng An Thiếu Hàn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bổn vương là động vật ăn thịt, không dễ trêu đâu...
Nhìn về phía chân trời, nơi ánh trăng bị ngăn trở, An Thiếu Hàn nhấc thanh trường thương trong tay, khóe môi cong lên, ngẩng đầu nói: “Muốn thi xem ai giết nhiều người hơn không?”
Giọng y theo gió bay đi bốn phía, châm lên cơn bão nhiệt huyết.
“Được.” Tạ Vãn Phong vung vẩy thanh kiếm, nhao nhao muốn thử.
“Ngươi thua sẽ bị gì?” Hoa Tử Nguyệt cầm theo đèn lồng, mỉm cười hỏi.
Đôi mắt An Thiếu Hàn lóe sáng như dã thú, y nói: “Thua, sẽ phải uống hết ba bình Thanh Tương lớn, nếu say phải diễn cảnh chết trận sa trường.”
Liễu Hành Vân run lên, tắc lưỡi: “Thật là độc ác. Nhưng bọn ta vô cùng chờ mong dáng vẻ người say chết trận sa trường của Vương Gia.”
“Ha ha, ai say còn chưa biết.” Cầm trường thương xông lên, An Thiếu Hàn mặc hắc y như hòa vào ánh trăng, dẫn đầu phi về hướng mục tiêu.
Ở đó, 300 tinh binh đã tụ họp, tập trung cho hắn giết.
Mỉm cười, An Thiếu Hàn nói thầm trong lòng: Các ngươi không cần tìm, Bổn Vương đích thân tới tiễn các ngươi đây.
“A, tên này nhanh thật.” Liễu Hành Vân kêu to.
“Ha ha, các ngươi thật chậm chạp, đến trễ, để người ta chiếm được tiên cơ ròi.” Tạ Vãn Phong nói xong, bay qua theo.
Liễu Hành Vân quay đầu liền thấy Hoa Tử Nguyệt cũng đi tới.
_ _
Mấy tên âm hiểm, muốn so khinh công với hắn à! Sao không hỏi thử Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân là ai?
Tối hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem cái gì gọi là khinh công xuất thần nhập hóa.
Liễu Hành Vân lập tức đạp lên nóc nhà, phi thân đuổi theo.
Đêm nay, hãy để họ treo cổ hết đám giặc kia.
Trong nhà lao, phần lớn hộ vệ đều đã bị Vô Trần đuổi đi.
Mai Vũ an tâm đứng sau hắn, xử lý mấy tên tiểu lâu la là được.
Lúc tới cửa, Mai Vũ đụng phải Chu Dịch ngày đó ngẫu nhiên quen được, lòng nàng cả kinh, đôi mắt Mai Vũ đảo tròn một vòng, đối đáp mấy câu với hắn.
“Huynh là Chu Dịch.”
“Dạ, sao công tử lại biết tên tại hạ?”
“A...muội muội của ta từng nhắc đến huynh.”
Nhìn ánh mắt tỏa sáng chân thành lẫn kinh hỉ kia, Mai Vũ hung hăng cho mình một cái bạt tai ở trong lòng.
Một thanh niên tốt như vậy lại bị ngươi đùa cợt, Mai Vũ ơi là Mai Vũ, ngươi nha, ngươi là một tội nhân.
Nói với hắn vài câu, ý Mai Vũ bảo lát nữa Vô Trần không nên đụng vào người này.
Cho nên sau khi hai người đi vào, ngoài cửa cũng không biết toàn bộ những chuyện đang phát sinh.
“Ngươi chắc chắn chúng ta có thể an toàn thoát ra?” Vô Trần nhíu mày hỏi.
Mai Vũ cười: “Đánh hắn, chỉ một lát sau những gì xảy ra ở đây sẽ bị phát hiện. Nhưng không đánh hắn, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ dễ dàng hơn.”
Vô Trần nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, càng không phát hiện nụ cười quỷ dị của Mai Vũ.
Ha ha, đương nhiên nàng không hy vọng chuyện xảy ra ở đây bị phát hiện nhanh chóng.
Vì nàng muốn dẫn Bách Bất Duy đi, thuận tiện....nhốt hắn ở đây.