CHƯƠNG 45
Khi đến được Giang Lăng thành đã là chạng vạng ba ngày sau, xe ngựa ở ngoài thành đợi hơn hai canh giờ, mãi đến đêm khuya, Hùng Kỉ Uông mới tự mình dẫn người đến mở cửa thành, Nghiêm Sát mang theo Nguyệt Quỳnh lén lút về tới Giang Lăng thành. Sau khi vào thành, tốc độ của xe ngựa nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã dừng ở cửa “Hậu phủ”, Nguyệt Quỳnh lại thực không tiền đồ ngủ say, được Nghiêm Sát che mặt ẵm xuống xe.
Ôm Nguyệt Quỳnh đi vào trong phòng ngủ cực kỳ rộng lớn, Từ Khai Viễn, Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu đều ở đó. Ngoại trừ Từ Khai Viễn là hữu dụng, những người khác đều chỉ đến xem náo nhiệt. Hùng Kỉ Uông đi theo phía sau Nghiêm Sát không ngừng nhìn ngó khắp nơi, khẩn cấp muốn nhìn thấy người được y ôm trong lòng. Nghiêm Sát rất hiếm khi để thuộc hạ làm càn như thế. Thả người kia lên giường, lấy chăn nhung bao bọc hắn, những người ở trong phòng đều kinh hô thành tiếng, mọi người đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào bụng Nguyệt Quỳnh.
” Khai Viễn.”
Từ Khai Viễn vội vàng thu lại hồn phách đi đến bên giường, Nghiêm Sát kéo tay trái Nguyệt Quỳnh qua, Từ Khai Viễn lập tức xem mạch cho hắn. Thần sắc Từ Khai Viễn nhìn rất nghiêm túc, đến mức khiến mọi người hoảng hồn, thỉnh thoảng trộm nhìn sắc mặt Vương gia, quả nhiên, sắc mặt Vương gia thật không tốt. Sau khi xem mạch xong, Từ Khai Viễn đưa hai tay đặt lên bụng Nguyệt Quỳnh, sờ sờ, sau đó hắn đứng dậy nhìn Vương gia, chỉ chỉ ra ngoài phòng, mọi người lại khẩn trương thêm vạn phần.
Đắp chăn cho Nguyệt Quỳnh xong, Nghiêm Sát mới bước ra gian ngoài, người cuối cùng đi ra là Nhâm Phữu, hắn khẽ đóng cửa phòng ngủ lại. Từ Khai Viễn đột nhiên cười nói: “Hài tử phát triển rất tốt, thân thể Nguyệt Quỳnh dưỡng như thế cũng không sai, bất quá hắn có chút tâm tư tích tụ, hắn đang mang thai, Vương gia nên trấn an hắn thật tốt. Kế tiếp phải chú ý đến chế độ ăn uống, mỗi bữa đừng cho hắn ăn quá nhiều, một ngày nên ăn nhiều bữa nhỏ, bằng không hài tử sẽ phát triển quá lớn, đến lúc sinh không tốt.”
Đợi nửa ngày, cũng không thấy Từ Khai Viễn tiếp tục nói, Hùng Kỉ Uông hỏi: “Không có?”
Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, Từ Khai Viễn có chút hồ đồ: “Không có.”
Hùng Kỉ Uông vừa nghe xong liền nổi giận: “Mụ nội ngươi, Nguyệt Quỳnh không có vấn đề gì, ngươi làm bọn ta lo sợ làm gì.”
“Ta hù dọa các ngươi sao?” Không có a.
“Vừa rồi ngươi nghiêm túc như vậy, ta còn nghĩ rằng Nguyệt Quỳnh xảy ra vấn đề gì chứ.” Hùng Kỉ Uông giáng một chưởng mạnh như của gấu lên vai Từ Khai Viễn. Từ Khai Viễn đau đến mức nhếch miệng cười khổ: “Thân là đại phu, chẩn mạch cho người khác há có thể cợt nhả? Huống chi Nguyệt Quỳnh lấy thân nam tử hoài thai, ta tất nhiên phải càng thêm cẩn thận.” Kết quả là Hùng Kỉ Uông lại cho hắn một chưởng mạnh như của gấu, những người khác đều nở nụ cười.
Bất quá có một người cười không nổi. “Bụng của hắn sao lại còn lớn hơn Cổ Phi Yến?”
Từ Khai Viễn vội vàng nói: “Vương gia, Cổ Phi Yến cả ngày không ăn không uống, hài tử trong bụng tất nhiên không phát triển tốt. Hơn nữa việc này cũng phải tùy người, có người đến lúc sinh mà bụng cũng không lớn, có vài người bụng mới năm sáu tháng lại nhìn như sắp sinh. Nguyệt Quỳnh tiếp nhận sự tồn tại của hài tử, tự nhiên tâm tình tốt, hắn tâm tình tốt nên ăn uống ngon miệng, theo tình hình này, đợi đến thời điểm hắn sắp sinh, bụng sẽ càng lớn hơn nữa, Vương gia nên cẩn thận, không thể để hắn có bất kỳ sơ xuất nào.”
Lông mày Nghiêm Sát nhăn thành chữ “川”. “Nắm chắc được mấy phần?”
Mọi người đều cười không nổi nữa, Từ Khai Viễn do dự một lát, rồi nói: “Sinh hài tử cũng giống như bước một chân vào quỷ môn quan, ta không thể nói dối Vương gia, hơn nữa Nguyệt Quỳnh còn là nam tử, lúc sinh sẽ càng nguy hiểm hơn.” Sau đó, hắn đột nhiên trịnh trọng nói: “Vương gia, thuộc hạ lấy đầu mình đảm bảo, chắc chắn sẽ khiến cho phụ tử Nguyệt Quỳnh bình an.”
“Ta đem bọn họ giao cho ngươi.”
. . . . . . . . .
Vừa mới tỉnh ngủ, phát hiện chính mình đang nằm trên giường, Nguyệt Quỳnh ngây người xuất thần. Hai ngày này, mỗi lần tỉnh lại đều là ở trên xe, sao có thể về đến Giang Lăng rồi. Quay đầu, một quái vật lớn ngồi sẵn bên cạnh, thấy hắn tỉnh, người này mở miệng: “Tiến vào.”
Môn bị mở ra, người vào chính là Hồng Hỉ Hồng Thái. Nghiêm Sát giúp Nguyệt Quỳnh đứng lên, rửa mặt, mặc xiêm y cho hắn, Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội quan sát trong phòng. Gian phòng này còn rộng lớn hơn so với phòng ngủ trong Tùng uyển của Nghiêm Sát. Có giá sách, có nhuyễn y[ghế] rộng lớn, ghế tựa, nhuyễn tháp*[ghế mềm], cái bàn, còn có y tương [tủ đựng y phục], chỗ thay quần áo, nhiều đồ vật hơn so với phòng ngủ của Nghiêm Sát. Chỗ giống nhau chính là không có bình phong.
*nhuyễn tháp: ghế/giường dài mà hẹp, ở trên trải bông, đệm, gối vải,… tùy ý [và tùy khả năng tài chính][ [theo lời Vân tỷ :x]
“Muốn gì thì bảo Hồng Hỉ Hồng Thái đi mua, nếu bọn họ mua không được, ngươi nói với Nghiêm Mặc.”
A? Nguyệt Quỳnh nhìn về phía Nghiêm Sát, đối phương ôm hắn xuống giường: “Đi súc miệng.”
Nga. Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn súc miệng.
Ăn cơm xong, Nghiêm Sát đi ra ngoài, Nguyệt Quỳnh loanh quanh lục tìm hòm bảo bối của hắn ở trong phòng, cuối cùng tìm thấy nó được đặt cạnh gối đầu. Vội vàng mở ra, Nguyệt Quỳnh hít một hơi lãnh khí, bạc vụn của hắn không thấy đâu, bên trong chỉ có một mớ vàng lá xếp lộn xộn thật dày!
“Hồng Hỉ Hồng Thái!”
Cửa mở, Hồng Hỉ Hồng Thái nhanh chóng chạy vào. “Công tử, xảy ra chuyện gì!”
Xoay người cho bọn hắn xem những thứ trong hòm, miệng Nguyệt Quỳnh run rẩy: “Đây, đây là chuyện gì? Ở đâu ra?” Chẳng lẽ, chẳng lẽ vàng từ trên trời rơi xuống?
Hồng Hỉ nhìn Hồng Thái, Hồng Thái nhìn Hồng Hỉ, đồng thời lắc đầu. Hồng Thái ngẫm lại, nói: “Công tử, hẳn là do Vương gia bỏ vào. Sau khi rời Hợp Cốc, ta cùng Hồng Hỉ đều không có nhìn thấy cái hòm này.”
Nguyệt Quỳnh tập trung nhìn kim quang lấp lánh, người nọ vì sao hảo hảo cho hắn nhiều vàng lá như thế? Bất quá. . . . . . Hắn lấy ra hai phiến, đưa cho Hồng Thái : “Đưa cho An Bảo, đây là tiền mua tiểu thực[thức ăn vặt] cho chúng ta.”
“A, vâng ạ.”
Lại lấy ra hai phiến đưa cho Hồng Hỉ : “Đưa cho Hoa Chước, hắn muốn mua gì thì mua.”
“Hảo.” Hồng Hỉ cười ha hả tiếp nhận.
Lại lấy ra hai phiến: “Cầm tiêu đi.” Tài đại khí thô [chỉ ~ ng` cực kỳ giàu có, hào phóng]. Hồng Hỉ Hồng Thái lắc đầu: “Công tử, ăn gì dùng gì công tử đều cho chúng ta, chúng ta không cần tiêu tiền gì cả. Công tử ngài giữ lại đi, như vậy ngài sẽ không phải đem bán thuốc bổ.”
Ngẫm lại cũng đúng, Nguyệt Quỳnh cất vàng lá lại: “Hồng Thái, lấy táo cho ta.”
“Công tử, Nghiêm quản sự đưa nho đến, ngài muốn nếm thử một chút hay không?”
“Hảo, ta muốn ăn nho.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Hồng Hỉ Hồng Thái đi ra ngoài, Nguyệt Quỳnh lại lấy toàn bộ vàng lá ra lần nữa, lấy đáy hòm ra. Hắn nặng nề mà nhẹ nhàng thở phào, thực may mắn, bảo bối quan trọng nhất của hắn không có bị phát hiện.
Thu thập hòm bảo bối của mình xong, Nguyệt Quỳnh ra khỏi phòng. Hoa Chước đã ở bên ngoài chờ hắn, hai người đi tản bộ trong viện, thuận tiện nhìn xem nơi bọn hắn vừa đặt chân đến. Viện này cũng không lớn, nhưng với hắn mà nói đã quá đủ rồi, hơn nữa hắn cùng tiểu yêu đều thích những nơi cực kỳ yên lặng như thế này.
Đi dạo một vòng, Nguyệt Quỳnh chỉ thấy Nghiêm Mặc mà hắn nhận thức được, còn có một ít thị vệ của Nghiêm Sát. Hắn mang thai, bụng nhô lên đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ cư nhiên không hề chuyển mắt, coi như không nhìn thấy. Điều này làm cho Nguyệt Quỳnh càng thêm an tâm, hắn không sợ người khác nói hắn quái lạ, chỉ sợ bọn họ thương tổn tiểu yêu.
Trong viện có hoa quế hắn thích, hoa trà, cây *** bụt cùng liễu rủ, đi đến nơi đâu đều có thể nhìn thấy hoa cỏ, so với Lệ vương phủ, bầu không khí nơi này nhu hòa hơn, rất thích hợp cho tiểu yêu quái của hắn sinh trưởng.
“Hoa Chước, ngươi nghĩ chúng ta đang ở đâu?”
Lê Hoa Chước nhỏ giọng nói: “Theo ta hỏi thăm, chúng ta kỳ thật vẫn còn ở trong Lệ vương phủ.”
“A? !” Nguyệt Quỳnh sửng sốt, người nọ không phải đã nói sẽ an trí chỗ ở khác cho hắn sao? Lê Hoa Chước trấn an cười nói: “Ngươi cũng biết Lệ vương phủ rất lớn đi.”
“Biết.”
“Nơi này kỳ thật xem như ‘ hậu phủ ’ của Lệ vương phủ. Nơi chúng ta ở ban đầu xem như ‘ tiền phủ ’. Tiền hậu phủ được cái hồ trong phủ ngăn cách, hơn nữa muốn đến hậu phủ còn phải đi qua sàn vật cùng vọng lâu. Cho nên nơi này xem như ‘ phủ trong phủ ’, chính là nơi an toàn nhất bí mật nhất trong vương phủ, rất ít người biết. Nếu không phải ta đi theo ngươi, ta cũng không biết trong Lệ vương phủ còn có một nơi động thiên[chỉ những nơi ở bí mật của thần tiên] thế này.”
“Nguyên lai là như vậy.” Tâm Nguyệt Quỳnh hoàn toàn trở lại trên bụng, nói như vậy người nọ đưa hắn đến nơi này, sẽ không bị người khác phát hiện đi.
“Nguyệt Quỳnh.”
“Ân?”
“Có thể hỏi ngươi chuyện này không?”
Thấy Hoa Chước muốn nói lại thôi, Nguyệt Quỳnh mỉm cười nói: “Hỏi đi.”
Lê Hoa Chước nhỏ giọng nói: “Nguyệt Quỳnh, Vương gia rõ ràng đã cho ngươi ra khỏi phủ, kết quả lại đón ngươi trở về an trí ở trong này. Còn cho ngươi sinh hạ tiểu yêu. Ta cảm thấy, Vương gia kỳ thật rất thích ngươi.”
“A? !” Nguyệt Quỳnh sửng sốt, “Hoa Chước, ngươi nói gì nha.”
Lê Hoa Chước cũng sửng sốt: “Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy Vương gia thích ngươi sao?”
Nguyệt Quỳnh liên tục lắc đầu: “Nam tử có thể nào thích nam tử?” Rủ mắt, che dấu nỗi sợ hãi ở tận sâu đáy lòng, “Bộ dáng của ta bình thường không chút đặc biết, sẽ không thể khiến người khác thích ta. Hoa Chước, hắn là Vương gia, ta là công tử của hắn, ta cùng hắn như bây giờ, ta đã thực thỏa mãn. Hắn nhất định sẽ thú phi, có con nối dõi của chính hắn; ta cùng tiểu yêu cũng sẽ không vĩnh viễn ở lại trong phủ. Hoa Chước, đừng nói những lời như thế nữa, để cho người khác nghe thấy sẽ dẫn đến phiền toái.”
Thấy bộ dáng hắn tâm tình hoảng loạng, Lê Hoa Chước liền nói: “Hảo hảo, ta không nói nữa, ta cũng chỉ là đoán mò, ngươi đừng xem là sự thật.” Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, tựa hồ đã yên tâm, khẽ cười cười.
Lại đi dạo một hồi, Nguyệt Quỳnh mở miệng: “Hoa Chước, ngươi biết nữ hồng[may vá] không?”
“Không, nhưng An Bảo biết. Ngươi muốn làm gì?”
Nguyệt Quỳnh nghe vậy liền vui vẻ nói: “Thật tốt quá, ta muốn học nữ hồng[may vá], kêu An Bảo dạy ta đi.” Trên mặt Lê Hoa Chước hiện lên vẻ khó xử: “Ngươi muốn gì ta sẽ kêu An Bảo làm cho ngươi, ngươi hiện tại không thể mệt nhọc a.”
Nguyệt Quỳnh đặt tay trên bụng: “Ta muốn tự mình học, chờ tiểu yêu xuất thế, nó có thể mặc xiêm y ta tự tay làm cho nó. Hảo Hoa Chước, kêu An Bảo dạy ta đi. Tuy rằng ta chỉ có tay trái, bất quá ta cũng có thể học được.”
“Để ta lo liệu đã.”
“Chuyện này có gì đâu mà lo liệu?”
Lê Hoa Chước nhếch miệng: “Không được, ngươi hiện tại không thể xem như người bình thường, ta phải lo liệu trước.”
Nguyệt Quỳnh cười khổ: “Được rồi, đừng lo liệu lâu quá.”
. . . . . . . . .
“Hắn muốn học nữ hồng[may vá] ?”
Nghiêm Sát mới vừa trở về, đi vào trong viện chợt nghe Nghiêm Mặc bẩm báo.
“Hắn muốn tự tay làm xiêm y cho thế tử điện hạ.”
Bước đi về hướng chỗ ở của Nguyệt Quỳnh, vẻ mặt Nghiêm Sát nghiêm túc, khi sắp đi đến cửa viện, y mới nói: “Một ngày một canh giờ.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, Lê Hoa Chước cười ha hả dẫn An Bảo tìm đến Nguyệt Quỳnh, nói cho hắn mỗi ngày có thể cùng An Bảo học nữ hồng một canh giờ, tuy rằng thời gian hơi thiếu một chút, bất quá Nguyệt Quỳnh vẫn thật cao hứng.
Ban ngày, Nghiêm Sát có đôi khi ở trong phòng, có đôi khi đi ra ngoài bận rộn, nhưng khi ăn cơm nhất định sẽ cùng Nguyệt Quỳnh dùng cơm. Nguyệt Quỳnh học nữ hồng thực nghiêm túc, trên giường dần dần có tiểu tất, tiểu khăn tử, nội khố do hắn làm. Ngay từ đầu, hắn còn lo lắng Nghiêm Sát không cho, sau khi bị Nghiêm Sát bắt gặp vài lần, Nghiêm Sát cũng không nói gì, hắn cũng liền không kiêng dè nữa. Khi Nghiêm Sát không đi ra ngoài, hắn cùng An Bảo học nữ hồng trước mặt y, bất quá hắn cũng không biết, khi hắn gian nan dùng tay trái khâu may xiêm y cho tiểu yêu, thứ Nghiêm Sát nhìn không phải là thư trên tay y, mà là hắn.