CHƯƠNG 46
Trong một viện tử ở hậu phủ, Nghiêm Sát cuộn tay áo lên, mân mê một đống mộc đầu [miếng gỗ], Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng đứng một bên nhìn mà nóng lòng. Bọn họ muốn trợ giúp, nhưng Vương gia lại không cho. Mới vừa kiểm tra cho Nguyệt Quỳnh xong, Từ Khai Viễn tìm được nơi này, tiến viện, liền thấy Vương gia đang cưa mộc đầu [miếng gỗ], hắn cười cười.
“Vương gia.”
Nghiêm Sát lập tức ngẩng đầu, đặt cái cưa xuống.
“Vương gia, Nguyệt Quỳnh cùng hài tử đều rất tốt, bất quá trời bắt đầu lạnh, Nguyệt Quỳnh lại sợ lạnh, ngàn vạn lần không thể để hắn bị phong hàn, càng không thể bị phong hàn nặng như năm trước, nếu không chính là vạn phần nguy hiểm.”
Nghiêm Sát nhíu mày, nghĩ nghĩ, rồi lên tiếng: “Nghiêm Mặc, ngươi đi tìm Nghiêm Bình, cho ta ý tưởng làm cho trong phòng luôn ấm áp.”
“Thuộc hạ đi ngay.” Nghiêm Mặc lập tức rời đi.
Từ Khai Viễn đi lên phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, có phải nên tìm bà vú cho thế tử hay không? Công chúa bên kia cũng nên tìm bà đỡ.”
Nghiêm Sát cầm lấy cưa tiếp tục cưa gỗ, phân phó: “Nghiêm Mưu, đi tìm Nghiêm Thiết.”
“Vâng.”
Sau đó y nói: “Không cần tìm bà vú cho tiểu yêu, nó không uống sữa người. Còn bà đỡ cho Cổ Phi Yến thì tìm trên đào, nếu nàng sinh hạ không phải quái vật, thì … tìm bà vú cho nàng.”
Từ Khai Viễn khẽ gật đầu.
“Khai Viễn.”
“Vương gia.”
“Nói với Lí Hưu cùng Công Thăng, chuẩn bị sẵn sàng thiệp mời. Tiểu yêu đầy tháng liền có thể mời mọi người đến cho ta.”
Từ Khai Viễn nở nụ cười: “Ta đi ngay.”
“Ân.” Nghiêm Sát vùi đầu cưa gỗ, Từ Khai Viễn nhẹ bước rời đi, khi gần đi ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn vị Vương gia đang chuyên tâm làm chiếc giường nhỏ, chiếc ghế nhỏ, cái nôi nhỏ cho hài tử. . . . . . hốc mắt không biết vì sao có chút nóng lên.
. . . . . . . . .
Đến tháng mười, trời bắt đầu lạnh, Nguyệt Quỳnh sợ lạnh năm nay cũng không cảm thấy lạnh nữa. Giường thật dày, trên mặt đất còn trải thảm da thú, ba chậu than cháy bừng bừng, ngoài phòng còn có hỏa lò. Quan trọng nhất là, có người làm ấm chăn cho hắn, hắn phi thường phi thường ấm áp, thậm chí còn chảy mồ hôi. Bụng bảy tháng đã rất lớn, nghĩ đến năm trước hắn còn ở trong Lâm viện bọc chăn bông lạnh run, mà hiện tại hắn người mang tiểu yêu quái, nằm trong lòng Nghiêm Sát ngủ say, tư vị trong lòng Nguyệt Quỳnh a, gì cũng có.
Tiểu yêu quái càng ngày càng sung sức, chỉ cần hưng trí, bất kể giờ giấc sẽ ở trong bụng hắn luyện quyền cước. Nguyệt Quỳnh cảm thấy được chính mình mới vừa ngủ một lúc, hắn đã bị tiểu yêu quái đá tỉnh. Đại chưởng đặt trên bụng hắn sờ qua sờ lại, Nguyệt Quỳnh khó khăn trở mình, lưng dựa sát vào thân thể cứng rắn của người nào đó. Đại chưởng càng thuận tiện sờ bụng hắn, nhưng tiểu yêu quái lại không có ý muốn sống yên ổn.
“Mau ngủ!”
Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa cười thành tiếng, tiểu yêu quái trong bụng vừa nghe có người ra lệnh hắn ngủ, liền bắt đầu gõ trống thùng thùng thùng thùng. Nguyệt Quỳnh ấn nhẹ lên bàn tay đang sờ tới sờ lui khiến da hắn đau, ngáp một cái: “Ngươi càng nói nó càng sung sức, để cho nó nháo đi, nháo mệt nó liền ngủ.”
Ôm chặt người đã trở nên đẫy đà không ít, Nghiêm Sát nhíu mày. Tay Nguyệt Quỳnh vô ý sờ sờ đầu ngón tay thô ráp của y, Nghiêm Sát ôm sát hơn, lấy râu đâm cổ hắn.
“Nghiêm Sát.”
Râu tiếp tục đâm, Nguyệt Quỳnh không có trốn, mà là hỏi: “Công chúa. . . . . . sắp sinh đi.”
Râu dừng lại, mày nhíu chặt: “Ngươi quá để ý nàng.”
Nguyệt Quỳnh vội vàng lấy tay Nghiêm Sát đặt lên bụng mình, biện giải: “Ta nghĩ đến công chúa đã có tám tháng. Thời điểm nàng sinh, Từ đại phu không đỡ đẻ cho nàng được, phải tìm người khác sao? Nương ta kể hài tử là từ rốn nương đi ra, không biết tiểu yêu cũng có thể từ rốn của ta đi ra không.”
Lục mâu sáng lên: “Chờ khi ngươi sinh, ngươi tự nhiên biết. Công chúa bên kia ta đều đã an bài, ngươi ít tốn tâm tư không cần thiết cho nàng đi. Ngủ!”
Nguyệt Quỳnh bĩu môi: “Tiểu yêu còn chưa có nháo xong mà.”
Nghiêm Sát đặt tay lên, quả nhiên, tiểu yêu quái đang ở bên trong luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng. Tên tiểu thỏ tử này, Nghiêm Sát vỗ nhè nhẹ lên bụng Nguyệt Quỳnh, xem như đang đánh lên mông tiểu yêu: “Không được náo loạn, mau ngủ!”
“Hì hì” , lúc này Nguyệt Quỳnh không nhịn cười nữa.
Nháo thêm một khắc[15’] nữa, tiểu yêu mới xem như gây sức ép xong, Nguyệt Quỳnh liền ngáp vài cái, tựa vào ***g ngực ấm áp, hắn đã mỏi mệt, rất nhanh liền ngủ. Đại chưởng thô ráp sờ nhẹ lên khuôn mặt nở nang của hắn, cánh tay phải tàn phế, còn có cái bụng toàn tâm toàn ý của hắn, người kia cũng không hề buồn ngủ. Hài tử. . . . . . chỉ có thể mổ bụng lấy ra sao?
. . . . . . . . .
Đối với người chỉ có thể sử dụng một bàn tay như Nguyệt Quỳnh mà nói, nữ hồng[may vá] phi thường khó khăn, nhưng hắn lại rất hứng khởi học. Dùng tay phải đè lên vải hoặc là đồ thêu, tay trái từ từ may, tuy rằng tốn thời gian gấp ba, bốn lần người bình thường, nhưng làm được xiêm y lại khiến hắn rất có cảm giác thành công. Nhưng việc xâu kim thì phải nhờ đến An Bảo Hoa Chước hoặc Hồng Hỉ Hồng Thái. Cũng may mỗi ngày đều có người ở cùng hắn, chỗ nào thật sự làm không được, hắn sẽ nhờ An Bảo giúp đỡ.
Giang Lăng tháng mười một mưa dầm kéo dài, Nguyệt Quỳnh không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể hảo hảo ở trong phòng. Bụng bảy tháng còn lớn hơn một vòng so với Cổ Phi Yến chín tháng, sắc mặt Nghiêm Sát cũng càng ngày càng trầm, thường ngồi trong phòng bất động, nhìn chằm chằm bụng Nguyệt Quỳnh, làm cho Nguyệt Quỳnh nghĩ rằng Hoàng Thượng lại làm khó dễ chuyện của y.
Ngồi trên giường may khăn choàng cổ cho tiểu yêu, Nguyệt Quỳnh giương mắt, thấy Nghiêm Sát lại sắc mặt âm trầm chăm chú nhìn bụng hắn, hắn đặt kim xuống, đứng lên. “Muốn làm gì?” Nghiêm Sát đứng dậy từ tháp thượng. [ghế dài]
“Ta hơi khát một chút.”
Nghiêm Sát ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau liền bưng một chén nước tiến vào, đưa cho Nguyệt Quỳnh, y ngồi xuống bên người Nguyệt Quỳnh. “Đừng may nữa, uống nước xong, ngươi đi tới đi lui trong phòng một chút.”
Nguyệt Quỳnh uống nước xong, Nghiêm Sát lấy cái chén lại, Nguyệt Quỳnh nhìn về phía y: “Xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Sát hơi sửng sốt, bất quá y không có trả lời.
Nguyệt Quỳnh đứng lên đi hai bước, lại nói: “Ngươi đã nhiều ngày tâm sự nặng nề, xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng lại làm khó dễ ngươi ?” Nguyệt Quỳnh không phát hiện lời nói của hắn đã vượt quá phép tắc, phải biết rằng, hắn chỉ là công tử, sao có thể hỏi Vương gia loại chuyện này?
Lục mâu sáng lên. “Ta đã báo cáo với Hoàng Thượng là Cổ Phi Yến hoài nghiệt chủng, Hoàng Thượng bảo ta đem nàng đưa về kinh.”
“A? !” Nét mặt Nguyệt Quỳnh lập tức đầy vẻ lo lắng, ưu sầu, “Nói không chừng Hoàng Thượng đã đoán được công chúa hoài hài tử của chính hắn, ngươi đưa công chúa trở về, chỉ sợ mệnh của nàng cùng hài tử đều khó giữ được. Đến lúc đó Hoàng Thượng cũng sẽ biết ngươi đã làm bao nhiêu chuyện đại nghịch bất đạo, ngươi giải thích như thế nào cùng Hoàng Thượng việc ngươi giết toàn bộ người của công chúa, còn có thị vệ trong cung? Thậm chí còn nhốt giam công chúa?”
Lục mâu u ám. “Ta lấy cớ công chúa không nên đi xa mà từ chối .”
Vẻ lo lắng ưu sầu của Nguyệt Quỳnh càng tăng lên: “Ngươi ngay cả ý chỉ của Hoàng Thượng cũng dám từ chối, chỉ sợ người khác sẽ nói ngươi càng ngày càng làm càn, không đem Hoàng Thượng để vào mắt.” Đi đi lại lại trong phòng một hồi, hắn nói: “Bằng không ngươi liền nói với Hoàng Thượng, việc công chúa có thai ngươi đã giấu đi, ngoại trừ những người bên cạnh công chúa và ngươi ra, không kẻ nào biết công chúa có thai. Chờ sau khi hài tử được sinh hạ, ngươi sẽ nói đó là hài tử mà công chúa thu dưỡng, ngươi sẽ đem hài tử này xem như hài tử của chính mình mà nuôi nấng, không để cho danh dự hoàng gia bị hao tổn. Làm như vậy Hoàng Thượng sẽ nghĩ ngươi còn chưa biết chuyện của hắn cùng công chúa, cũng sẽ yên tâm đối với ngươi. Chuyện công chúa và Hoàng Thượng, càng ít người biết càng tốt, tin tức một khi để lộ, cho dù là ngươi, Hoàng Thượng cũng sẽ không bỏ qua.”
Lục mâu thâm trầm. Nghiêm Sát vươn tay trái: “Lại đây.”
Nguyệt Quỳnh đột nhiên phát giác chính mình vừa rồi nói rất nhiều, hắn bước từng bước nhỏ chậm rãi đi qua, còn chưa tới bên giường, hắn đã bị người kia hai tay ôm lấy, kéo qua một cái.
Ôm Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát dùng râu đâm lên cổ hắn: “Hoàng Thượng bảo ta đem công chúa đưa trở về, nói không chừng đã muốn đoán ra nàng hoài long loại. Chờ sau khi công chúa sinh hạ hài tử, hắn nhất định sẽ lại hạ chỉ, bảo ta đem công chúa cùng hài tử đưa về kinh.”
Nguyệt Quỳnh để mặc Nghiêm Sát dùng râu đâm hắn, không hé răng.
“Ngươi sao vậy?”
Nguyệt Quỳnh yên lặng, hắn là công tử, việc này nên để Lí Hưu cùng Chu Công Thăng nói mới đúng, hắn vừa nãy đã nói quá nhiều.
“Nguyệt Quỳnh.”
Bộ râu đang đâm hắn rời đi, lục mâu nhìn thẳng hắn.
Nguyệt Quỳnh cúi đầu, sờ bụng. Qua hơn nửa ngày, hắn thấp giọng nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Chỉ có một khuê nữ là công chúa. Hắn muốn long tử, thì đã sớm có, cũng sẽ không chờ đến bây giờ. Công chúa là nữ nhi của hắn, còn sanh ra hài tử của hắn. Trên đời không có chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, việc này nhất định không nên để cho người khác biết đến. Hắn là người thế nào, sao lại có thể để việc đó xảy ra?”
“Hoàng Thượng bảo ta đưa công chúa trở về là để diệt khẩu?”
Trong lòng nặng nề, Nguyệt Quỳnh gật gật đầu: “Hoàng Thượng sẽ không đợi sau khi công chúa sinh hạ hài tử mới hạ chỉ, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ liền hạ chỉ. Hiện tại trời mưa, ngươi không cần vội vã trả lời. Quá mười ngày nửa tháng hẵng trả lời, nói ngươi mới vừa đưa công chúa đi, công chúa sắp sinh, ngươi lại nhanh chóng đưa công chúa trở về. Nói với Hoàng Thượng là công chúa khó sanh, đại nhân cùng hài tử chỉ có thể giữ một, ngươi chọn giữ công chúa. Công chúa bị thương nguyên khí, cả ngày mơ màng hồ đồ, hài tử chính là một khuê nữ, đáng tiếc không thể sinh hạ được, thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương.”
“Nếu công chúa sinh nam hài thì sao?”
Nguyệt Quỳnh buồn giọng nói: “Chờ sinh hạ rồi nói sau, cũng không biết hài tử có khỏe mạnh hay không. Nghiêm Sát, đừng đưa công chúa trở về, nàng, chính là một khuê nữ đáng thương.”
Đầu bị nâng lên, lục mâu nhìn thẳng vào mắt hắn.”Ngươi lo lắng nàng, hay là lo lắng ta?”
Hai tròng mắt Nguyệt Quỳnh rủ xuống, mí mắt khẽ chớp, qua một lúc lâu sau, hắn chầm chậm mở miệng: “Đều có. Ngô!” Miệng bị chặn lại.
~~~
Trong Ánh Dương trai, Nghiêm Sát hiếm khi trở về vương phủ bị Lí Hưu cùng Chu Công Thăng ngăn lại. “Vương gia, Hoàng Thượng lại hạ chỉ, bảo ngài đưa công chúa trở về cung, nếu tiếp tục từ chối, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ khả nghi.”
Nghiêm Sát trở về tìm bản phát họa ngựa gỗ, vừa lục tìm giá sách, vừa chẳng hề chú tâm mà nói: “Hiện tại trời mưa, đợi khoảng mười ngày nửa tháng rồi trả lời cho Hoàng Thượng. Nói rằng đang đi trên đường thì Cổ Phi Yến sắp sinh, lại không thể không trở về. Kết quả trên đường gập ghềnh, nàng khó sanh, công chúa cùng hài tử chỉ có thể giữ một, ta giữ công chúa. Hài tử là một nữ oa, thật vất vả mới sinh ra được nhưng đã sớm tắt thở.”
Lí Hưu nhìn Chu Công Thăng, kỳ quái, Vương gia không hề nghĩ ngợi gì đã nói nhiều như thế, chẳng lẽ Vương gia đã biết trước?
“Vậy, nếu Hoàng Thượng vẫn cố ý muốn Vương gia đem công chúa đưa trở về thì sao?”
Nghiêm Sát lại lập tức nói: “Hoàng Thượng bất quá là muốn diệt khẩu, hiện tại hài tử đã chết, tử vô đối chứng. Còn nói thêm là Cổ Phi Yến nguyên khí đại thương, lại không còn hài tử, tuyệt đối không thể bôn ba. Chờ thân thể Cổ Phi Yến tốt hơn, ta tự mình đưa nàng trở về kinh.”
Ngay cả Chu Công Thăng đều dị thường kinh ngạc: “Vương gia làm sao biết được Hoàng Thượng muốn diệt khẩu?”
Nghiêm Sát cuối cùng cũng liếc một mắt nhìn hai người: “Hoàng Thượng đến nay vì sao chỉ có một nữ nhi là Cổ Phi Yến? Hắn muốn hài tử không cần chờ Cổ Phi Yến sinh cho hắn, nếu trong lòng hắn chỉ có Cổ Phi Yến, vì sao hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần muốn đem nàng gả cho người khác?”
Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng giống như Vương gia? Lí Hưu cùng Chu Công Thăng nhìn Vương gia tâm tình rõ ràng phi thường tốt, trong lòng nổi lên nghi vấn. “Vương gia, ngài lại tìm thêm một vị mưu sĩ?”
Nghiêm Sát cuối cùng cũng tìm được bản phát họa ngựa gỗ, chỉ bỏ lại một câu: “Nguyệt Quỳnh nói thế.” Liền bước ra khỏi Ánh Dương trai trở về “Hậu phủ” làm ngựa gỗ của y. Lí Hưu cùng Chu Công Thăng sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại. Khó trách tâm tình Vương gia lại tốt như vậy, khó trách. . . . . .
~~~
Nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh vẫn còn bị mắc kẹt trong sự “lắm miệng” của chính mình hôm nay. Nghĩ đến Hoa Chước từng hỏi hắn có phát hiện Nghiêm Sát thích hắn hay không, Nguyệt Quỳnh ở trong lòng thầm rên rỉ, hắn cùng Nghiêm Sát, hiện tại tính là gì? Vì sao sau sáu năm, thái độ của Nghiêm Sát đối với hắn lại thay đổi? Phiền a phiền a.
“Không ngủ được, đang suy nghĩ gì thế?”
Thân thể đột nhiên tiến vào một ***g ngực ấm áp rộng lớn, tâm Nguyệt Quỳnh liền đập thình thịch thình thịch.
“Tiểu yêu lại nháo ầm ĩ ?”
“Không phải.” Sao tâm lại hoảng như vậy?
“Khát ?”
“Không có.” Thình thịch, thình thịch.
“Đi ngoài?” Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Hai bàn tay to xoay người hắn lại, mắt to nhìn về phía lục mắt. Đôi lông mày của lục mắt nhăn lại: “Sao lại không thoải mái.”
“Không có.” Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Lông mày nhíu chặt, đại chưởng thô ráp không chút ôn nhu sờ lên mặt Nguyệt Quỳnh: “Lại suy nghĩ miên man cái gì?”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . . Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, hơi thở nóng hổi của ai đó phun lên mặt hắn, miệng bị hàm trụ, hắn mở miệng để cho lưỡi của đối phương tiến vào.
“Ngô. . . . . . Tiểu yêu. . . . . .”
“Không gây thương tổn hắn.” Thô thanh.
Sao lại làm liền chứ? Động tình, Nguyệt Quỳnh chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.