Tao Ghét Mày

Chương 16: Chương 16: Chậm 1 bước




Thế là đã qua ba ngày Tết. Hôm nay đã là mồng 8 rồi,ngày mai nó sẽ đi học lại. Nghĩ tới học là thấy chán. Haizzz. Anh Bảo đã xuống Sài Gòn lên máy bay qua Singapore từ hôm mồng 6 cơ. Vậy là chỉ còn lại một mình nó ở thành phố. Uhm. Đâu có đâu nào. Còn có cả Hoàng, cả Huy, Huyền, nhỏ Vy và những người bạn đáng yêu của nó nữa. Nó quyết định, hôm nay sẽ đi chơi một bữa xả láng, lấy tinh thần ngày mai đi học cho tốt. Nó thay quần áo. Vẫn chiếc quần jeans ngày nào, vẫn áo phông đen cá tính và vẫn chiếc mũ lưỡi trai hình đầu lâu bụi bụi. Thế mà nó trông khác hẳn mọi ngày. Nó xinh hơn, nhí nhảnh hơn và hình như nó có cao thêm một chút. Nó bước tung tăng trên đường, vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Nó bước vào công viên Ánh Sáng, tiến đến cái góc nhỏ quen thuộc. Gió nhè nhẹ, nó hít một hơi sâu. Hương hoa thoang thoảng, những cây mai anh đào bên cạnh nở rộ. Nó cười, nụ cười chào năm mới. Nó ngồi xuống một vạt cỏ lắng nghe âm thanh của mùa xuân. Nó nghĩ lại cuộc nói chuyện với ba mẹ và anh Bảo tối hôm qua. Chợt bụi cỏ gần đó lay động, nó mở mắt. Nó ngạc nhiên. Cái người vừa làm lay động bụi cỏ cũng ngạc nhiên. Hai người ko hẹn mà cùng nhau lên tiếng

_ Sao mày lại ở đây???

_ Mày cũng biết chỗ này à? _ Người đó mỉm cười hỏi nó

_ Tất nhiên. Ngóc ngách nào của Đà Lạt tao chả biết_ Nó vênh mặt lên. Người đó lại cười rồi ngồi xuống cạnh nó

_ Nghỉ ngơi một bữa trước khi đi học lại ha

_ Uhm. Thật ra......tao đang suy nghĩ có nên đi ko_ Nó trầm ngâm

_ Đi đâu cơ?_ Người đó ngạc nhiên

_ Ba mẹ tao và anh Bảo mới gọi điện cho tao tối qua._ Nó ngưng lại giây lát rồi tiếp tục_ Mẹ tao định sẽ cho tao qua Singapore học với anh Bảo. Môi trường bên đó rất tốt và............_ Nó đang nói thì người kia cướp lời

_ Mai!_ Người đó sững sờ_ Mày có đi ko?

_ Tao cũng ko biết nữa._ Nó vẫn giữ ánh mắt nhìn xa xăm. Khuôn mặt cười nhưng ánh mắt thì lại buồn. Rõ ràng chủ nhân của nó hơi gượng gạo

_ Mai. _ Người đó nắm lấy tay nó. Nó giật lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện_ Đừng đi!

_ Sao cơ?

_ Đừng đi_ Người đó cầu khẩn

_ Tại sao?_ Nó ngơ ngác

_ Tại vì tao......tao........mày còn có bạn ở đây mà._ Người đó chống chế. Trong suy nghĩ của người đó:" Tại sao mình lại ko nói dc? Tai sao đã bao lần mình định nói là Tao thik mày rồi. Tại sao chứ? Chẳng lẽ mình ko thật lòng sao?"

_ Đó cũng là lý do tại sao tao do dự_ Nó mỉm cười đáp. _ Ở đây tao còn có mày, có cả tập thể 10a2. Ở bên đó, có thể tao sẽ gặp lại Dương, ở cạnh anh Bảo. Nhưng tao ko muốn xa nơi này. _ Nó lại cười. Lần này, khuôn mặt nó đã hết buồn. Thay vào đó là nụ cười rất xinh làm người kia thoáng ngạc nhiên

_ Vậy hãy ở lại Mai nhé_ Người đó động viên nó

_ Tao chưa thể nói trước được. Mày là người đầu tiên tao nói cho nghe đó. Đừng kể ai nhé_ Nó nói rồi đưa tay ra móc ngoéo

_ Được_ Người kia cũng móc tay với nó_ Tao hứa.

Nó và người kia rời khỏi công viên Ánh Sáng. Nó nói liên hồi, vẻ mặt vẫn vui tươi cứ như chuyện đi du học với nó ko thành vấn đề vậy. Nó và người kia đi ngang qua một cổng trường cấp một. Tiếng kẻng vang lên

_ Kem ko?_ Người kia hỏi nó

_ Có_ nó cười, tinh nghịch đáp

_ Nè_ Người kia đưa cho nó cây kem ốc quế năm trăm đồng. Nó đưa lên miệng liếm liếm. Nó ko hiểu sao lần đi ăn kem này thiếu thiếu một cái gì đó. Vẫn người bán kem này, vẫn cái hương vị này nhưng kem......Lạ thật. Nó vẫn đi ăn cùng cậu bạn đó mà. Vẫn là cậu bạn dễ thương của nó. Mà lần này khác hẳn.

Nó và Huy rảo bước về nhà.

Buổi chiều, nó lại lang thang ngoài đường. Nó đi vô mấy tiệm sách. Nó dừng lại trước một tiểu thuyết của Stephenie Meyer. Quyển Hừng đông, tập 4 của Chạng vạng. Cuốn sách đã hấp dẫn nó mấy tuần liền mà nó thì vẫn rỗng túi. Nó nhìn cuốn sách chán nản, thở dài, bước sang chồng sách khác. Nó ko biết rằng có người đã nhìn thấy nó. Thấy dc sự thích thú của nó đối với quyển sách. Ko chỉ một, mà là đến hai người nhìn thấy thái độ tiếc rẻ của nó.

Buổi sáng mồng 9, ngày đi học lại. Cả lớp ai cũng vui vẻ. Ai cũng nói về những ngày nghỉ Tết. Nó cũng thế. Vừa vô lớp, nó đã nhập hội tám với nhỏ Vy. Khoảng 10 phút sau, Hoàng và Huy tới. Khuôn mặt ai cũng hiện rõ nụ cười của năm mới. Nó nhảy tới trước mặt Huy

_ Huy!!!!!!!!!

_ Gì ?_ Cậu bạn giật mình quay lại

_ Hoàng!!!!!!!_ Nó lại gọi với cả Hoàng

_ Hả?_ Hoàng quay xuống

_ Lì xì_ nó chìa tay ra, cười tươi ơi là tươi. Hai thằng bạn cũng poá tay với nó luôn

_ Trời đất ơi. Đầu năm đã đòi lì xì rồi_ Huy than thở

_ Thì đầu năm mới đòi chớ. Giữa năm đòi làm chi_ Nó toét miệng cười làm hai cậu bạn cũng cười theo

_ Tao ko có phong bì đỏ nhưng mà ày nè_ Hoàng đưa cho nó một cái gói to màu đỏ. Nó bất ngờ

_ Cái gì vậy? Quà cho tao hả?_ Nó hớn hở

_ Ừ. Giữ gìn cẩn thận nghe chưa chị hai_ Hoàng cười cười. Huy nhìn cái gói to đùng của Hoàng mà sững sờ. Lẽ nào........

_ Woa. Cảm ơn mày nhiều nhe Hoàng. iu mày nhất lớp_ Nó nói vô tư, giọng nói hào hứng thấy rõ khi nó cầm trên tay quyển Hừng đông. Lời nói, cử chỉ của nó làm Huy thấy hơi buồn. Nhưng cũng chỉ là buồn. Ko còn cảm thấy ghen tức như mọi khi. Ngay lập tức, Huy rơi vào trạng thái mất hồn." Mày làm sao vậy Huy??? Quyển Hừng đông mày mới mua hôm qua sao ko lấy ra? Tại sao mày lại chỉ dừng ở buồn? Sao lại kì lạ vậy? Đáng ra....." Huy nhìn vội sang dãy bên kia, thấy nhỏ Vy cũng đang đòi lì xì. Tim đạp nhanh, Huy túa mồ hôi." Ko phải là mày đang ko chung thuỷ đó chứ?"

_ Huy!!!_ Nó hét to làm cậu bạn giật mình

_ Tao ko có._ Huy sợ quá vội hét lên

_ Ơ, tao có nói gì mày đâu_ nó ngơ ngác nhìn Huy, khẽ chau mày

_ À ko có gì. Mày gọi tao hả?

_ Lì xì cho tao đi_ Nó ko để tâm đến thái độ của Huy nữa. Nó lại tiếp tục đi đòi lì xì

_ Nè_ Huy móc túi, đưa cho nó tờ 1000 đồng

_ Xí. Keo kiệt chưa. Không thèm_ Nó lè lưỡi trêu Huy rồi chạy sang dãy bên kia chơi với nhỏ Vy. Huy ngồi xuống, giả vờ như ko có chuyện gì. Nhưng tất cả đều ko lọt ra khỏi tầm ngắm của Hoàng. Hoàng khẽ cười rồi lắc đầu. Huy đã chậm hơn Hoàng một bước. Tại sao Huy luôn luôn chậm hơn Hoàng???

Giờ ra về, nó tung tăng ôm quyển sách trong tay nhảy chân sáo về nhà. Thiệt tình, ko hiểu nổi. Lớp 10 mà cứ như con nít. Nhảy chân sáo nữa chứ. Ngộ thật. Nó muốn về nhà thật nhanh để đọc quyển sách. Chợt, Hoàng đạp xe lên trước nó

_ Có muốn đọc nhanh ko? Lên xe tao chở đi một đoạn_ Như đoán được nó đang nghĩ gì, Hoàng nghiêng đầu, tỏ ý nói nó lên xe

_ Cảm ơn mày_ Nó cừơi tít cả mắt, leo lên yên sau của Hoàng,mặc cho cậu bạn phi như tên bắn. Nó nóng lòng muốn đọc lắm rồi. Ở đằng sau, Huy đang nhìn hai đứa nó, vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Bất chợt, nhỏ Vy chạy lên đi với Huy

_ Sao rồi mày? Kế hoạch cua nàng thất bại rồi hả?_ Nhỏ Vy nhìn theo chiếc xe đạp mà cười cười

_ Có lẽ_ Huy mỉm cười.

_ Thất bại sao lại cười?_ Nhỏ Vy nhìn Huy vẻ dò xét

_ Vì tao đã biết rốt cục, tao thik ai_ Huy nhìn thằng vào đôi mắt của nhỏ Vy. Nhỏ cũng đang cười. Hình như nhỏ biết Huy đang định nói tới ai.

_ Ai vậy?_ Nhỏ vặn lại

_ Mày biết người đó mà_ Huy cười rồi chạy đi trước. Bỏ lại nhỏ Vy với nụ cười trên môi. Nhỏ biết. Nhỏ biết rất rõ người đó. Và nhỏ cũng biết, người đó cũng thik Huy nữa kìa.....................Đó là nhỏ chứ ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.