Tao Ghét Mày

Chương 17: Chương 17: Tổng kết




Ngày mai. Cái ngày mà nó phải đưa ra quyết định có nên đi hay không. Nó vẫn còn do dự. Nó biết môi trường học bên đó rất tốt. Nền giáo dục tuyệt vời, cơ sở vật chất cũng đầy đủ, điều kiện tốt hơn hẳn ở đây. Hơn nữa, nó còn đựơc ở bên cạnh anh trai nó, làm bạn với Dương một lần nữa. Và cũng có thể, bao ước mơ dự định của nó cũng dễ dàng hơn. Nó cũng ko biết tại sao nó còn phân vân. Điều gì đã khiến nó phải suy nghĩ như vậy? Nó tự hỏi nhưng mãi mà ko tìm được câu trả lời.

Ở trong lớp, nó vẫn tươi cười như mọi ngày nhưng thần sắc có vẻ gì đó ko ổn lắm. Nhưng chỉ có một người nhận ra. Đó là cậu bạn baby kute của nó. Hoàng đẩy cho nó một mẩu giấy.

_ Ey, sao vậy mày?

_ Có sao đâu

_ Xạo ke. Nhìn mặt mày ỉu xìu. Kể nghe coi, tao giúp được thì giúp

_ Tao sắp đi Singapore

_ Đi thăm anh Bảo hả?

_ Ko. Tao đi học. Tao ko biết có nên đi ko

_ Mai......

_ Sao hả?

_ Đừng đi

_ Tại sao?

Hoàng ko trả lời nó. Cậu bạn cầm tờ giấy vò nát trong tay. Hoàng buồn lắm, nhưng lại ko dũng cảm nói với nó. Cái điều mà Hoàng đã cố nói với nó từ lúc đi chơi với nó, từ trong bệnh viện và cả lúc này đây nữa. Dường như đối với Hoàng, nó là một người cực kì quan trọng mà ko ai có thể thay thế được. Nó cảm nhận được nỗi buồn của Hoàng. Vì thật lòng, nó ko muốn xa Đà Lạt, xa 10a2, xa cậu bạn baby kute của nó nữa. Giờ ra về, nó ở lại trực lớp. Chỉ còn mình nó, nó muốn nhìn lại căn phòng nó đã học lần cuối. Căn phòng với biết bao kỉ niệm. Chẳng lẽ nó cứ âm thầm thế này mà ra đi sao? Nó mỉm cười, cầm cây chổi lên quét lớp và khe khẽ hát. Nhưng dường như có một cai đó đang đứng ngoài cửa. Nó chạy ra

_ Ơ kìa Hoàng. Sao mày chưa về?

_ Tao muốn gặp mày_ Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Đôi mắt đen láy phảng phất nỗi buồn phiền

_ ............._ Nó tĩnh lặng

_ Đừng đi_ Hoàng thiết tha cầu khẩn

_ Nhưng.............._ Nó ngập ngừng

_ Hãy vì lớp mình. Đừng đi nữa. Lớp phó học tập đã đi rồi, chỉ còn lớp trưởng mà cũng định đi luôn sao?_ Hoàng nói như chất vấn nó

_ Đó ko phải lý do chính phải không?_ Nó nhìn sâu vào đôi mắt Hoàng. Chúng thật đẹp. Đôi mắt màu nâu nhạt

_ Hãy vì tao được ko?

_ ...........Uhm.........Tao..........vẫn chưa quyết định có đi hay không

_ Hãy ở lại vì tao. Lệ Mai!_ Hoàng vẫn tiếp tục van nài

_ .................Có lẽ tao phải hoàn thành chương trình cấp ba đã_ Có vẻ như nó đã đồng ý

_ Cảm ơn mày_ Hoàng tiến tới ôm chặt nó trong vô thức. Nó vội đẩy Hoàng ra. Cả hai đều lúng túng

_ Tao ....tao ....xin lỗi. Cảm ơn vì mày đã ở lại_ Hoàng bối rối xin lỗi nó rồi bước vội ra khỏi lớp.

Chỉ còn lại mình nó. Nó đứng lặng hồi lâu. Sau đó, nó khẽ mỉm cười. Nó đã tìm được câu trả lời. Nó ở lại vì một người. Cái người mà nó đã rất ghen tị hồi đầu năm. Nó rút điện thoại, gọi cho ba

_ Ba à. Con sẽ ko đi đâu. Con muốn học hết cấp ba đã.....................

Thời gian thì vẫn cứ trôi. Thời gian không chờ đợi ai. Và thời gian là thứ khắc nghiệt nhất. Đã gần ba tháng trôi qua.

Kì thi học kì đã xong. Nó đã hoàn thành chương trình lớp mười với kết quả ko thể khác hơn. Học sinh giỏi. Cả Hoàng cũng thế. Còn Huy, cậu bạn đang tiếc đứt ruột vì mất danh hiệu học sinh giỏi. Chỉ cần 0.1 nữa là Huy đủ điểm.

Ngày sinh hoạt lớp cuối cùng

_ Lớp mình chuẩn bị một tiết mục văn nghệ giùm cô nha._ Cô Hạnh thông báo. Ngay lập tức cả lớp nhao nhao lên_ Em nào có ý kiến đề cử gì thì nói đi nào. Chúng ta đi nhanh phần này để còn bàn việc khác

_ Bạn Hoàng đi cô_ Huyền nói lớn

_ Đúng á cô. Lệ Mai nữa_ Nhỏ Vy chêm vào

_ Cho tụi nó song ca đi cô_ Thêm cái giọng của con nhỏ tổ trưởng tổ 1 nữa.

_ Vậy là xong. Mai và Hoàng chuẩn bị nhé. Bây giờ ta sang việc khác.........._ Nó và Hoàng vẫn ngồi im vì chưa chuẩn bị tinh thần. Ko ai nói đựơc lời nào. Cuối giờ, Hoàng hẹn nó ở lại

_ Mai ơi. Giờ sao?_ Hoàng nhăn nhó trông đến tội

_ Thì........đành vậy chứ sao_ Nó chép miệng uể oải

_ Song ca nhé?_ Hoàng cười. Lại nụ cười toả nắng đó. Nó xao xuyến

_ Uhm._ Nó cũng cười lại với Hoàng. Vậy là xong. Chả cần đến 5 phút nói chuyện. Nó và Hoàng đã chọn xong bài hát. Hai đứa có sở thích khá giống nhau nên cộng tác với nhau khá dễ dàng. Nó và Hoàng im lặng hồi lâu. Ai cũng có những dòng suy nghĩ riêng. Lát sau, Hoàng lên tiếng

_ Để tao chở mày về

Ngồi sau xe đạp của Hoàng, nó cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Hoàng đột ngột nói

_ Tập ở đâu đây mày?

_ Ơ, cái này mày phải rành hơn tao chứ_ Nó ngớ mặt ra

_ Nhà tao nhé?_ Hoàng đề nghị

_ Cũng đựơc.

Chỉ còn 3 ngày nữa là Lễ tổng kết sẽ diễn ra. Bọn nó sẽ phải diễn một tiết mục. Tiết mục cuối cùng trong danh sách. Chiều nay là ngày đầu tiên nó sang nhà Hoàng tập văn nghệ. Nó cảm thấy hơi hồi hộp. Khong hiểu tại sao nữa. Chỉ là sang nhà một người bạn để tập hát thôi mà nó cũng cảm thấy lạ đến thế. Hai đứa nó tập ở phòng của Hoàng. Hôm nay, Hoàng mang thêm cây an lên phòng. Kế đó là cây guitar cũ. Những đồ vật trong phòng Hoàng, tuy cái nào cũng thuộc kiểu cũ nhưng nhìn còn khá mới. Rõ ràng chủ nhân của chúng rất chăm lo cho chúng. Chỉ cần nhìn cây guitar trong góc phòng mà ko bám bụi là đủ biết rồi. Hoàng bắt đầu đệm đàn. Giai điệu bài hát quen thuộc vút lên. Nó hít một hơi, thả hồn theo bài hát. Đến lượt Hoàng, cậu bạn chỉ khẽ mỉm cười. Từng câu chữ của bài hát qua giọng của Hoàng như được bước vào một thế giới mới. Lúc thanh cao, lúc trầm bổng, nhưng lúc nào cũng thật ấm áp.

_ Chỗ này mày phải hát thấp xuống nhé. Nghe nè........

_ Câu này phải cao lên một tẹo

_ Khúc đó hát giọng vui tươi vào

_ Đúng rồi. Cao thêm chút nữa thì hay hơn

Hoàng chỉnh cho nó từng chữ một. Giọng của Hoàng thật tuyệt vời. Từng cung bậc, ngữ điệu cho đến cách luyến, ngân nga. Tất thảy đều toàn mỹ. Từng điệu bộ, cử chỉ khi diễn đều được Hoàng biên đạo.

Và ngày tổng kết rồi cũng đến.

_ Sau đây là tiết mục của hai bạn Mai và Hoàng lớp 10A2. Nào chúng ta hãy cùng lắng nghe nhé_ Tiếng chị MC lớp 12 thật dịu dàng cất lên.

Hoàng bước ra trước. Cậu bạn mỉm cười, khuôn mặt baby kute kèm theo nụ cười toả nắng hút hồn bao nhiêu bạn gái. Sau đó, nó cũng theo chân cậu bạn ra. Nó cất tiếng hát. Giọng hát qua bao nhiêu lần sửa của Hoàng, bao nhiêu kỉ niệm. Thật hay. Giọng nó vút cao, giọng Hoàng trầm bổng. Lúc nhanh, lúc chậm nhưng............thật ấm áp. Lúc nhạc dạo còn trống, đám bạn lớp nó và cả những lớp bên cạnh nữa

_ Nắm tay đi

_ Hoàng nắm nay Lệ Mai cho tao

_ Hun nó đi_ Câu này vừa được nói, cả nó và Hoàng cũng ko khỏi phì cười

Hoàng nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai nó rồi chìa bàn tay ra

_ Nắm tay nhe

Nó hơi bối rối, sau đó, nó cầm lấy tay cậu bạn rồi cất tiếng hát. Lúc đó cả trường ồ lên vỗ tay. Nó và Hoàng ko hẹn mà cùng đỏ mặt. Nhưng nó thấy tự tin hơn. Ánh nắng chiếu vàng rực hệt như nụ cười toả nắng của Hoàng. Nó cùng Hoàng hát nốt đoạn sau trong tiếng reo hò cổ vũ của tụi bạn. Lần đầu tiên, nó cảm thấy ánh nắng trải khắp lòng mình....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.