Khương Tư Nam cười lạnh nói:
- Không sai! Chính là ta giết, thủ hạ của ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ lại không cho phép ta giết bọn họ hay sao?
Giờ phút này Khương Tư Nam phát hiện, trong đám người này không thấy bóng dáng của đám người đại sư huynh Mộng Thương Sinh, trong ánh mắt dần hiện ra vẻ sầu lo, đã muốn xoay người rời đi, không muốn lãng phí miệng lưỡi ở chỗ này. ,
- Đứng lại!
Thanh âm lạnh như băng của Quân Lâm truyền đến, một mảnh thần quang chói mắt trong nháy mắt lướt qua đỉnh đầu Khương Tư Nam, trực tiếp chém rơi xuống trước mặt Khương Tư Nam.
Đó là một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén, rơi vào trước mặt Khương Tư Nam, tản ra khí tức kinh khủng, phảng phất như chỉ cần Khương Tư Nam tiến thêm một bước, đạo kiếm quang kia sẽ không chút khách khí chém tới.
- Giết người của ta cũng không có một lời giải thích, đã muốn dễ dàng rời đi như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Quân Lâm bước ra một bước, tiến tới gần Khương Tư Nam, trong ánh mắt phong mang vô cùng, có chút sát khí tràn ngập ra.
Lục Đạo thái tử, Hàn Tuyệt Mệnh và Diệp Khuynh Thành khẽ cau mày, bọn họ phát hiện Quân Lâm hình như vô cùng quan tâm đến thanh niên này, cho dù thanh niên này có giết mấy tên thủ hạ của hắn, nhưng ở trường hợp này có cần thiết nhằm vào hắn như thế không?
Ánh mắt của bọn hắn lóe lên, ánh mắt biến ảo, có chút nghi ngờ.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Khương Tư Nam cười lạnh nói.
- Quỳ xuống! Tự phế tu vi, giao tất cả đồ trên người ra đây, có lẽ chủ nhân sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi!
Tôn Thần ở bên cạnh lạnh giọng nói.
- Lời của hắn chính là ý của ta!
Quân Lâm lại tiến tới gần một bước, kiếm quang trên người càng phát ra ánh sáng chói mắt, mơ hồ có một loại khí tức của Chư Thiên kiếm đạo bổn nguyên tràn ra.
- Ha ha ha. . .
Khương Tư Nam giận quá thành cười, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc trào phúng.
- Hảo cho Trung Tiên vương, không tầm thường! Nhưng nếu ta không làm theo thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta hay sao?
- Lớn mật!
Tôn Thần ở bên cạnh hét lớn nói:
- Khương Tư Nam, ngươi lại dám nói chuyện với chủ nhân của ta như vậy? Thật là không biết sống chết, lần này không ai có thể cứu không được ngươi, ngươi nhất định phải chết!
Ầm!
Trong ánh mắt Khương Tư Nam bỗng nhiên có thần quang hai màu hắc bạch bắn ra, đan vào với nhau trong hư không, như hai con Chân long ngang trời mà đến, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt bắn vào trong ánh mắt Tôn Thần.
- A. . .
Tôn Thần kêu lên một tiếng thảm thiết, ánh mắt giống như bị thứ gì đâm rách, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng, nhức đầu nổi điên, đau đớn hét vang.
Trong nháy mắt Tôn Thần như rơi xuống hồ băng sâu, sắc mặt trắng bệch, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Khương Tư Nam dùng ánh mắt lại có thể đả thương cặp mắt và Nguyên Thần của mình?
Phải biết rằng, mấy ngày trước hai người vẫn có thể đánh ngang tay, mặc dù cuối cùng Tôn Thần chạy trối chết, nhưng giữa hai người cũng không có chênh lệch quá lớn, không ngờ chỉ mấy ngày trôi qua, Khương Tư Nam lại trở nên kinh khủng như thế.
- Lại dám làm trò hành hung trước mặt ta, thật là muốn chết!
Ánh mắt Quân Lâm chợt lóe, trong nháy mắt quanh người hắn cuốn động một luồng kiếm ý vô cùng mênh mông, quang mang dâng lên, bao phủ hư không tứ phương.
Ầm!
Quân Lâm lăng không mà đứng, trong ánh mắt sát cơ lạnh thấu xương, quanh người kiếm ý mênh mông như biển, phảng phất như là Chư Thiên kiếm đạo bổn nguyên, khiến cho kiếm khí của mọi người trên đỉnh núi cũng bắt đầu ong ong kêu lên, phảng phất như đang bái lạy vua của bọn chúng.
- Đây chính là Bổn Nguyên kiếm ý sao? Quả nhiên bất phàm!
Trong lòng Khương Tư Nam thầm suy nghĩ, Quân Lâm quả nhiên có thực lực vô cùng cường đại, nếu là lúc trước, chỉ dựa vào tu vì kiếm đạo của mình, rất có thể không phải là đối thủ của Quân Lâm.
Dù sao Bổn Nguyên kiếm ý quá kinh khủng, phảng phất như có thể điều động lực lượng kiếm đạo pháp tắc vô tận chung quanh, nắm trong tay hết thảy.
Vù vù vù!
Trong tay Quân Lâm nặn kiếm quyết, dưới chân bước ra nện bước thần bí, phảng phất như mỗi một bước đi của hắn đều đạp lên trung tâm thiên địa, nhất thời kiếm ý mênh mông vô cùng bắn tới hướng Khương Tư Nam.
Từng đạo kiếm quang giống như Tiên kiếm chân thật nhất, tản ra ba động phù văn, thần bí mà sắc bén, cảm thụ được luồng kiếm ý kinh khủng này, trong ánh mắt mọi người chung quanh đều lộ ra thần sắc vô cùng kinh hãi.
- Mạnh quá!
- Không hổ là Trung Tiên vương!
Mọi người vừa than thở, vừa dùng ánh mắt có chút thương hại hoặc có chút hả hê nhìn Khương Tư Nam, theo bọn hắn thấy, hiện tại Khương Tư Nam đối mặt với Bổn Nguyên kiếm ý kinh khủng như thế, chỉ sợ chắc chắn phải chết.
Lục Đạo thái tử, Hàn Tuyệt Mệnh và Diệp Khuynh Thành mặc dù cảm giác được Quân Lâm giống như chuyện bé xé ra to, lấy lớn hiếp bé, tập trung đối phó một tiểu bối vô danh có phần quá đáng, nhưng cũng không ngăn cản.
Tất cả bọn họ đều rất ít nhìn thấy Quân Lâm xuất thủ, hôm nay tình cờ gặp được, dĩ nhiên cũng muốn biết chỗ lợi hại của Quân Lâm.
Nhưng bọn hắn cũng không phát hiện, đối mặt với kiếm ý kinh khủng như thế, thần sắc Khương Tư Nam vô cùng bình tĩnh.
Đợi đến khi kiếm ý đầy trời, khí tức tích lũy đến đỉnh núi, Khương Tư Nam mới nhẹ nhàng bước ra một bước, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ.
- Diệt!
Nhất thời, trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo kiếm quang vô cùng chói mắt, một đen một trắng, kiếm quang màu đen sâu thẳm như địa ngục, ẩn chứa lực sát phạt bạo ngược, kiếm quang màu trắng huy hoàng như mặt trời, chí dương chí cương, ẩn chứa lực tan biến cực hạn.
Đây chính là Thủ Hộ kiếm ý mà Khương Tư Nam lĩnh ngộ ra, dĩ nhiên hiện giờ kết hợp với Âm Dương bổn nguyên trong huyết mạch hắn, cũng diễn hóa thành Âm Dương Kiếm ý.
Ùng ùng!
Hắc Bạch kiếm quang đan vào nhau, phảng phất như một sợi dây xích vô cùng rực rỡ, ẩn chứa lực lượng cường đại, đột nhiên đụng vào Bổn Nguyên kiếm quang đầy trời.
Ầm!
Kiếm quang vô tận nổ tung, phun ra tứ phương, chung quanh Khương Tư Nam và Quân Lâm đều là kiếm khí tung hoành, hai người vẫn không nhúc nhích.
Y phục trên người bị gió kiếm lay động, khí cơ của cũng dây dưa lại với nhau, triển khai một cuộc đại tỷ thí kinh thế!
Một người là vô địch Tiên vương nắm trong tay Bổn Nguyên kiếm ý, một người là tuyệt thế Chí Tôn lĩnh ngộ ra Âm Dương kiếm ý, khi hai người va chạm dấy lên một luồng sóng biển triều dâng, kiếm quang cũng đánh tan sương mù hỗn độn xung quanh.
- Mạnh quá!
Ánh mắt mọi người cũng đột nhiên trợn to, luồng ba động kiếm ý vô cùng sắc bén này khiến cho bọn họ cảm thấy bị đè nén cực lớn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh nhìn nhau, ánh mắt cũng có chút ngưng trọng.
- Tiểu tử này mạnh thật! Hắn là ai? Tuyệt đối không phải là hạng người vô danh!
Trong đầu hai người nhất thời đều hiện ra suy nghĩ như vậy.
Người có thể đánh ngang tay với Quân Lâm, không rơi vào thế hạ phong, tuyệt thế cường giả như vậy ở đây nhất định sẽ có người biết.
- Hai vị đạo huynh, các ngươi có từng nghe nói Thái Sơ Đại Thế Giới có một thiếu niên tên là Khương Tư Nam, chính là chủ nhân của Hồng Mông Tạo Hóa Tháp?
Vừa lúc đó, thanh âm của Diệp Khuynh Thành giống như tiếng chuông truyền vào trong lỗ tai hai người.
Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh chấn động tinh thần, đồng thời nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
- Ngươi là nói. . . Tiểu tử này chính là Khương Tư Nam? !
- Không trách được hắn có thể đánh một trận với Quân Lâm mà không rơi vào thế hạ phong, chủ nhân của Hồng Mông Tạo Hóa Tháp quả nhiên có chỗ hơn người!
Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh cùng lên tiếng tán thán.