- Hàn huynh, chẳng lẽ ngươi không có cách nghĩ gì với Hồng Mông Tạo Hóa Tháp? Quân Lâm liều mạng như vậy, chỉ sợ không phải bởi Khương Tư Nam giết thủ hạ của hắn, mà là vì trên người Khương Tư Nam có Hồng Mông Tạo Hóa Tháp !
Trong mắt Lục Đạo Thái Tử lóe lên một tia tinh quang, chậm rãi nói.
- Lục Đạo, ngươi không phải cũng muốn chứ?
Hàn Tuyệt Mệnh liếc nhìn Lục Đạo Thái Tử, thanh âm lạnh lùng đáp:
- So với Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, cái gọi là truyền thừa Thiên Kiếm Tiên Sơn có tính là gì? Bất kể thế nào, Khương Tư Nam cũng chết chắc rồi!
Lục Đạo Thái Tử khẽ cười gật đầu.
Nếu thân phận chân thực của Khương Tư Nam đã bại lộ, vậy hắn nhất định sẽ thành đối tượng cho mọi người hợp công, không ai không động tâm với Hồng Mông Tạo Hóa Tháp cả, nhiều cường giả đồng thời xuất động như vậy, dù cho Khương Tư Nam có mạnh đến mấy cũng chỉ biết nuốt hận.
Huống chi, sau khi ra khỏi Thiên Kiếm Tiên Sơn, những cường giả Chí Tôn thủ ở bên ngoài kia há sẽ để cho Khương Tư Nam bình yên rời đi?
Đến lúc đó, Khương Tư Nam chính là địch nhân của toàn bộ Thái Sơ Đại Thế Giới!
Trên mặt Diệp Khuynh Thành che bằng lụa mỏng, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vẫn ẩn ước thấy được da thịt trắng như ngọc, dáng người thướt tha yểu điệu, dung mạo Diệp Khuynh Thành tất cũng tuyệt thế khuynh thành.
Giờ phút này, ánh mắt nàng rơi ở trên thân Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc vừa mê mang lại vừa phức tạp.
- Diệp tiên tử, ngươi hẳn là nhận ra Khương Tư Nam?
Lục Đạo Thái Tử nhạy ném bắt giữ được tia thần sắc kia của Diệp Khuynh Thành, ánh mắt hơi khẽ động, nhẹ giọng cười nói.
- Không nhận ra, chẳng qua có một chuyện các ngươi chớ quên, nếu không phải tranh thủ thời gian động thủ, chờ Khương Tư Nam đi ra khỏi Thiên Kiếm Tiên Sơn, đến lúc đó các ngươi liền chưa hẳn đã có cơ hội!
Diệp Khuynh Thành đạm mạc nói.
- Thời gian mở ra của Thiên Kiếm Tiên Sơn là ba năm, hôm nay chỉ mới đi qua mấy tháng mà thôi!
Hàn Tuyệt Mệnh nhàn nhạt đáp nói.
Diệp Khuynh Thành khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vậy lại chưa chắc! Phải biết, mấy vạn năm qua Chung Cực Truyền Thừa này sợ rằng chỉ có mỗi Vương Vũ Thần là lấy được, một khi Chung Cực Truyền Thừa bị hắn đoạt đi, Thiên Kiếm Tiên Sơn liền mất đi ý nghĩa tồn tại, đến lúc đó nhất định có thể tùy ý ly rời khỏi chỗ này, các ngươi thật cho rằng Khương Tư Nam sẽ ngốc ở trong kia chờ các ngươi đến đoạt Hồng Mông Tạo Hóa Tháp?
Ánh mắt Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh đều thoáng lóe lên, thiếu chút nữa bọn hắn đã quên mất điểm này.
Nếu Vương Vũ Thần nhận được truyền thừa, đến lúc đó cấm chế Thiên Kiếm Tiên Sơn cũng bị đánh phá, Khương Tư Nam nhất định sẽ lập tức ly rời khỏi đây, bọn hắn liền mất hết hi vọng.
Khi trước bọn hắn còn có ý đồ chờ Quân Lâm và Khương Tư Nam lưỡng bại câu thương, giờ xem ra chỉ sợ Quân Lâm mới là người tỉnh táo và quyết đoán nhất trong bọn họ.
- Động thủ!
Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh cảnh giác nhìn nhau, sau đó đều lập tức xông thẳng lên trời, đánh về phía Khương Tư Nam.
- Nam Tiên Vương và Bắc Tiên Vương đều ra tay, tiểu tử này rốt cục là ai? Sao khiến cho cả ba vị Tiểu Tiên Vương đích thân vây giết?
Có người kinh hô một tiếng, trong mắt mang theo thần sắc vô cùng khiếp sợ.
- Bởi vì, hắn là Khương Tư Nam! Chính là tên Khương Tư Nam có được Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, ngươi nói xem ba vị Tiểu Tiên Vương vì sao phải vây giết hắn?
Vừa lúc đó, trong mọi người có một giọng nói vang lên.
Thần sắc tất cả mọi người đều chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một thanh niên mặc áo trắng, thoạt nhìn khí chất nho nhã bất phàm, chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Tư Nam giữa hư không lại toát ra một tia lãnh mang.
Thiếu chủ Huyền Không Sơn, Khổng Huyền!
Hắn một câu nói toạc thân phận Khương Tư Nam.
Lúc này chứng kiến Khương Tư Nam có thể một mình đối chiến cùng Quân Lâm mà không rơi xuống hạ phong, đố kị trong lòng khiến Khổng Huyền như muốn phát cuồng.
Trung Tiên Vương Quân Lâm, đó là người mà Khổng Huyền hắn đều phải ngước mắt mà nhìn, nhưng Khương Tư Nam tài gì đức gì, lại có thể tương kháng cùng Quân Lâm?
Đến khi nhìn thấy ba vị Tiểu Tiên Vương đồng thời vây công Khương Tư Nam, Khổng Huyền liền biết, lần này Khương Tư Nam tất chết không nghi ngờ, Hồng Mông Tạo Hóa Tháp trên người hắn nhất định cũng sẽ rơi vào trong tay người khác.
Nội tâm Khổng Huyền không khỏi trở nên điên cuồng, hắn hô lên thân phận Khương Tư Nam là muốn khiến tất cả mọi người điên cuồng hỗn chiến thành một đoàn, như vậy hắn mới có hi vọng đoạt được Hồng Mông Tạo Hóa Tháp.
Ngũ Sắc Thần Quang không gì không quét được, không bảo vật nào thoát khỏi nó cả, dù có là Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, trong lòng Khổng Huyền vẫn có vài phần nắm chắc.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Khổng Huyền, mọi người lập tức trở nên điên cuồng.
- Cánh nhiên là Khương Tư Nam? Khó trách ba vị Tiểu Tiên Vương lại liên thủ vây giết hắn, xem ra chính là vì Hồng Mông Tạo Hóa Tháp trên người hắn!
- Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, đây chính là trọng bảo Tiên giới, nhất định phải đoạt được, giết a!
Mọi người bắt đầu điên cuồng, toàn thân cuồn cuộn kiếm ý, thân hình dồn dập triển động, ào ào đánh về phía Khương Tư Nam.
Sưu sưu sưu!
Kiếm quang như mưa, khí tức tất cả cường giả cuốn tới, ngập tràn thiên khung, như dòng nước lũ mênh mông cuồn cuộn nghiền áp về phía Khương Tư Nam.
Ầm ầm!
Khương Tư Nam lập tức tựu tao thụ trọng thương.
Mấy cường giả không lĩnh ngộ chân ý kiếm đạo kia thì cũng thôi, nhưng Lục Đạo Thái Tử, Hàn Tuyệt Mệnh và Quân Lâm đều là tuyệt thế cường giả lĩnh ngộ được chân ý kiếm đạo!
Lục Đạo Luân Hồi Kiếm Ý, Cực Hàn Quy Khư Kiếm Ý, Bổn Nguyên Kiếm Ý, cả ba đều là kiếm ý nhất đẳng cực mạnh, đồng thời vây giết mà đến, Âm Dương Kiếm Ý, Hắc Bạch Song Long của Khương Tư Nam lập tức sụp đổ, cả người bị vô số kiếm quang đâm trúng, thần hồng vô tận oanh kích trên người hắn.
Phốc!
Khương Tư Nam đột nhiên phún ra một búng máu tươi, cả người bị oanh bay ra sau mấy ngàn trượng.
Nếu không phải thân thể hắn cứng rắn vô cùng, đã cường đại đến mức biến thái, chỉ sợ một kích này đã triệt để đánh chết hắn!
Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, cảm giác cực không thoải mái, một thân thực lực của hắn cường đại vô cùng, nhưng hết lần này tới lần khác đều không cách nào thi triển ra hết được, Âm Dương Kiếm Ý tuy mạnh, nhưng căn bản không ngăn được nhiều cường giả đến thế vây công.
- Khương Tư Nam, giao ra Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, tha cho ngươi khỏi chết!
Lục Đạo Thái Tử cười lạnh một tiếng, nhìn Khương Tư Nam nói.
Sắc mặt Quân Lâm hơi đổi, cũng biết e là những người này đã biết thân phận Khương Tư Nam, vậy xem ra khó rồi, sợ rằng dù giết Khương Tư Nam, muốn cướp được Hồng Mông Tạo Hóa Tháp cũng phải trải qua một hồi long tranh hổ đấu.
- Đúng vậy, giao ra đây!
- Khương Tư Nam, không giao ra, ngươi tất chết không chỗ chôn!
Mọi người ngươi một câu ta một lời, mắt ai nấy đều lộ ra vẻ tham lam, rất nhiều cường giả tán phát ra kiếm ý ngập trời, vây kín quanh thân Khương Tư Nam.
Diệp Khuynh Thành ở nơi xa tịnh không có động, giờ phút này nàng dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe được lẩm bẩm nói:
- Oan nghiệt a. . . Nếu ngươi còn không chết, ta thật không biết nên làm thế nào. . .
Thiên Kiếm Tiên Sơn, khoảng trống trên đỉnh núi.
Sương mù hỗn độn tràn ngập ra, phần đông cường giả bao vây quanh Khương Tư Nam.
Toàn bộ những cường giả này đều là thiên tài các giới, ai nấy ngộ tính phi phàm, tâm chí kiên định, cho dù lúc này chỉ có thể thi triển pháp tắc kiếm đạo, bọn hắn vẫn thuộc về nhóm người cường đại nhất.
Giờ phút này, bởi vì tuyệt thế chi bảo Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, bọn hắn tạm thời liên hiệp lại.