Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ, nếu là địa phương Đệ Nhất Thánh thường xuyên đi, rất có thể là địa phương giam giữ những bằng hữu kia của mình.
- Dẫn đường, nếu tin tức là thật, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lạnh như băng, xem ở trong mắt người thanh niên kia, lại để cho hắn không khỏi rùng mình một cái, liên tục gật đầu đáp ứng.
Năm tòa Thần Sơn của Ngũ Hành Thánh Tông, cao tới mấy vạn trượng, theo thứ tự là Nhuệ Kim Phong, Thanh Mộc Phong, Quỳ Thủy Phong, Liệt Hỏa Phong, Hậu Thổ Phong, hiện lên xu thế Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hơn nữa được Thượng Cổ sát trận bao phủ, nếu có người làm loạn đến đây, nhất định là hữu tử vô sinh.
Dựa theo thanh niên kia nói, người Thiên Đạo Phong rất có thể bị giam giữ ở Quỳ Thủy Phong, trong lòng Khương Tư Nam cũng sinh ra vẻ lo lắng, đè nặng thanh niên bay về phía Quỳ Thủy Phong.
Trên đường bay về phía Quỳ Thủy Phong, gặp rất nhiều đệ tử Ngũ Hành Thánh Tông kiểm tra, nhưng thanh niên kia cũng là thế hệ tâm tư thông minh, vì cái mạng nhỏ của mình, nên đều che đậy đi qua.
Cuối cùng, Khương Tư Nam và thanh niên chung một chỗ, rơi vào trên sườn núi Quỳ Thủy Phong.
- Khương thiếu hiệp, nơi này chính là địa phương Đệ Nhất Thánh thường xuyên đến, ta hoài nghi người ngươi muốn tìm bị nhốt ở chỗ này! Hiện tại đã dẫn tới, ta có thể đi được chưa?
Trên mặt thanh niên lộ ra vẻ nịnh nọt, vì sống sót, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể bán đứng Ngũ Hành Thánh Tông rồi.
- Đi vào!
Thần sắc của Khương Tư Nam lãnh đạm như trước, tuy trong lòng hắn cũng rất kích động, nhưng mà vì bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn không thể tin tưởng người thanh niên này.
Trên mặt thanh niên lộ ra thần sắc khó coi, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, hắn không thể không đi vào theo.
Trước mắt là một sơn động rất sâu, Khương Tư Nam đi theo thanh niên tiến về trước, đi khoảng hơn vạn trượng, chạy tới chỗ sâu trong lòng núi, trước mặt mới xuất hiện một tia ánh sáng.
- Khương thiếu hiệp, tại đây có lẽ là địa phương Đệ Nhất Thánh giam giữ trọng phạm rồi!
Thanh niên vừa giới thiệu, vừa đi vào trong sơn động rộng lớn.
Trên đỉnh sơn động khảm đầy Dạ Minh Châu, khắp nơi đều là hào quang sáng chói chói mắt, mà ở trước mặt Khương Tư Nam, có một lao tù cực lớn, bị lao lung do Tiên kim chế tạo trói buộc, bên trong xuất hiện từng gương mặt để cho hắn quen thuộc.
Khương Tư Nam vừa nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc kia, liền vô cùng kích động.
Ba!
Khương Tư Nam vung cổ tay chặt lên cổ thanh niên, đánh hắn hôn mê bất tỉnh.
- Ca ca?
- Khương Tư Nam?
- Khương sư đệ?
Khi Khương Tư Nam vừa mới xuất hiện ở trong sơn động, lập tức có vài thanh âm kinh hỉ vang lên.
Khương Tư Nam tập trung nhìn vào, ở chính giữa lao tù trước mặt, có Khương Vũ Điệp, Tử Huyên, Phương Tình Tuyết cùng Diệp Tích Quân, còn có bọn người Nhị sư huynh Dịch Phi, Ngư Hóa Long, Vân Thông, Vân Hi, Đại Thốc Tử,… giờ phút này vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.
- Hư, nhỏ giọng một chút!
Khương Tư Nam nhìn bọn hắn làm một động tác chớ có lên tiếng, sau đó mỉm cười, ý bảo mình trước mở lao tù cho bọn hắn rồi nói sau.
- Tiểu sư đệ, không cần tốn sức, không được đâu!
Trên mặt Dịch Phi lộ ra vẻ chán nản, hắn hữu khí vô lực nói:
- Tiểu sư đệ, lao tù này chính là Ngũ Hành Thánh Tông dùng tài liệu Hoàng đạo kiên cố nhất chế tạo thành, còn bố trí xuống Linh trận Vương phẩm cường đại, bằng lực lượng của ngươi căn bản phá không ra!
- Đúng vậy, ca ca, huynh không biết a, hôm nay là ngày Đế Nhất cưới hai vị tỷ tỷ Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt, trong khoảng thời gian này ở chung, ta đã đã biết tâm ý của hai vị tỷ tỷ đối với ngươi, ngươi nhất định phải ngăn cản Đế Nhất, bằng không mà nói hai vị tỷ tỷ khẳng định sẽ thương tâm chết, ca ca, ngươi nhất định phải thay hai vị tỷ tỷ đánh Đế Nhất một chầu!
Khương Vũ Điệp nhíu mũi ngọc đáng yêu, có chút phẫn nộ nói.
- Cái gì?
Ánh mắt của Khương Tư Nam chấn động, lộ ra lửa giận ngập trời, hắn thật không ngờ Đế Nhất vô sỉ cùng phát rồ như thế, mượn đại hội thành lập Vạn Tiên Liên Minh hôm nay, muốn cưới Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt.
Tâm tư của Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt đối với Khương Tư Nam, hắn làm sao có thể không rõ? Hôm nay lại bị Đế Nhất giày xéo, trong nội tâm Khương Tư Nam đã sinh ra lửa giận ngập trời.
Nhất định phải ngăn cản Đế Nhất, tuyệt đối không thể để cho đối phương thực hiện được âm mưu!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra một tia phong mang sáng chói.
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, nhìn mọi người trước mặt nói:
- Các vị trưởng lão, sư huynh sư đệ, hôm nay ta đến, mục đích chính là vì cứu mọi người ra ngoài, các ngươi yên tâm, chỉ là lao tù cùng Linh trận Vương phẩm, căn bản không làm gì được ta!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra một tia tự tin mãnh liệt.
Hôm nay tu vi của hắn đã đạt đến nửa bước Vương giả, hơn nữa tu vi trận đạo của hắn cơ hồ đạt đến Trận Vương, cộng thêm Đại La trận điển cùng Thiên Cơ Trận Bàn, bài trừ một đại trận giam cầm như vậy, với hắn mà nói quả thực quá dễ dàng!
Ông!
Hào quang sáng chói, trên người Khương Tư Nam hiện ra một họa quyển, đúng là Đại La trận điển, lóe ra hào quang sáng chói, phía trên có phù văn huyền ảo lượn lờ, Khương Tư Nam thúc dục pháp lực toàn thân, đánh tới lao tù trước mặt!
Oanh!
Hào quang sáng chói chói mắt, bên ngoài lao tù xuất hiện một tầng kết giới óng ánh, phía trên lóe ra phù văn huyền ảo, mênh mông cổ xưa, phảng phất như một Tiểu Thế Giới, lộ ra cực kỳ thần bí.
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam kim quang lập lòe, viên viên phù văn cổ tự dung nhập ở trên kết giới, tản mát ra một loại khí tức đồng tông đồng nguyên.
Lao tù trước mắt, chính là cổ trận lưu lại từ thời kỳ Thượng Cổ, dùng phù văn cổ tự tạo thành, cho nên Khương Tư Nam muốn phá trận, sẽ có ưu thế tự nhiên.
Hơn nữa vì mau chóng cứu ra đám người muội muội, Khương Tư Nam cũng không có lựa chọn bạo lực phá trận, mà dùng phù văn cổ tự tạo ra một cánh cửa ở trên kết giới lao tù, tiếp dẫn mọi người trong lao tù ra.
Ông!
Từng vòng gợn sóng nhộn nhạo, phù văn tản mát ra chấn động hùng vĩ mà thần bí, ở trên kết giới trước mắt, chậm rãi xuất hiện một quang môn sáng chói.
- Mọi người mau ra đây, ta mang các ngươi ly khai!
Khương Tư Nam nói nhanh với mọi người, ánh mắt của hắn cũng có chút ngưng trọng.